Chương 4: Vũ đạo của Bành Thần
Lâm Phương Phỉ bị lời này của Bành Thần làm sửng sốt.
Không biết có phải hay không ảo giác của nàng, Lâm Phương Phỉ liền cảm thấy thời điểm Bành Thần hỏi những lời này, biểu tình đặc biệt đặc biệt tự tin, tự tin đến làm trong lòng nàng có điểm hơi e ngại. Giống như kiểu nếu mình thật sự gật đầu để Bành Thần đi lên làm mẫu, cuối cùng người bị hại không phải là Bành Thần mà là nàng.
Bất quá, hồi ức của Lâm Phương Phỉ về Bành Thần ở trong giới cùng trên mạng, lại cảm thấy đại khái là nàng đang suy nghĩ nhiều.
Rốt cuộc trong giới ai mà không biết Bành Thần là một bình hoa nữ vương điển hình a!
Hơn nữa lúc trước Lâm Phương Phỉ không phải không thấy quá Bành Thần tham gia gameshow, mỗi lần tham gia chương trình nào, đυ.ng tới ca hát và vũ đạo, Bành Thần đều là ở dưới đài làm người xem biểu diễn. Nếu thực sự nàng có thực lực về ca hát hay vũ đạo thì sao có thể sẽ che giấu thực lực của chính mình mà an tâm ở dưới đài xem người khác biểu diễn?
Mấu chốt nhất chính là, buổi chiều từ khi tổ tiết mục mới công bố ca khúc luyện tập của thực tập sinh, từ lúc công bố ca khúc đến lúc luyện tập sinh bắt đầu luyện tập, tính toán đến bây giờ cũng chỉ nhiều nhất 3 tiếng đồng hồ.
Nàng cũng là thừa dịp lúc ăn cơm chiều cố ý ở trong phòng luyện tập đã lâu, mới có thể miễn cưỡng đem vũ đạo thuận lợi dạy cho các thực tập sinh.
Nàng không tin Bành Thần có thể nhảy tốt hơn so với nàng.
Như tưởng tượng, Lâm Phương Phỉ nháy mắt trấn định trở lại, ngữ điệu thực bình thản nói: “Tôi đương nhiên là mong chờ nhìn thấy Bành lão sư biểu diễn nha!”
Bành Thần gật gật đầu: “Ừm, tôi đã biết, cho tôi vài phút để xem MV gốc lại từ đầu”
Lời kia của Bành Thần vừa thốt ra, Lâm Phương Phỉ không ngừng ở trong lòng cười lạnh hai tiếng, ngay cả Tạ Du Nhiên đều nhịn không được lộ ra vẻ khinh thường. Đùa cái gì vậy a, đoạn vũ đạo này các nàng luyện tập ít nhất nhìn mấy chục lần, xem xong một động tác kỹ càng mới tập lại, lúc này mới miễn miễn cưỡng có thể nhảy thành như vừa rồi. Bành Thần sẽ không trông cậy vào xem MV gốc năm phút là có thể học xong vũ đạo bài này nha?
Kỳ thật nãy giờ Bành Thần xem bọn họ luyện tập mấy lần, đã đại khái nhớ kỹ động tác vũ đạo, chẳng qua mỗi người nhảy không thể sánh bằng MV gốc, bao gồm Lâm Phương Phỉ. Cho nên nàng mới có thể đề nghị nói xem lại một lần nữa MV gốc.
Trong phòng luyện tập đều trang bị máy tính cùng máy chiếu, cho nên Bành Thần nói xong cũng không quản ý tưởng người khác, tự nhiên bước qua, lấy hồ sơ trong máy tính, thuận tay bật máy chiếu.
Rất nhanh sau đó, trong phòng luyện tập vang lên tiếng bài《 Chiêu Bài 》.
Là một bài hát vô cùng nhẹ nhàng, mang lại sức sống thanh xuân, đến ngay cả khúc nhạc dạo đều vô cùng trong sáng, nhẹ nhàng, Bành Thần không quá lưu tâm đến phần ca từ, chuyên tâm chống cằm học động tác vũ đạo trong MV. Cũng phải thật cảm tạ những lần xuyên thư trước của nàng, làm nàng học bất kỳ thứ gì đều nhiều hơn so với những người khác.
Chờ âm thanh cuối cùng kết thúc, Bành Thần liền đứng dậy, đi đến trước kính luyện tập.
Trong gương, một cảnh tượng rộng lớn trong phòng luyện từ xa đến gần, dần hiện lên thân ảnh của Bành Thần. Lúc trước Lâm Phương Phỉ một người đứng ở trước kính luyện tập, học viên trong phòng luyện tập vốn đang cảm thấy Lâm Phương Phỉ rất xinh đẹp, rốt cuộc là nữ nghệ sỹ đang nổi hiện nay, bất luận là ngoại hình hay diện mạo đều không kém. Nhưng hiện tại khi Bành Thần đi qua đến chỗ Lâm Phương Phỉ khi nãy vừa đứng, các học viên khác bỗng nhiên liền cảm thấy, Lâm lão sư đột nhiên cũng không nổi bật như khi nãy nữa rồi.
Mà ở ngay cạnh Lâm Phương Phỉ, cả người Bành Thần đều tỏa ra một cỗ hương khí minh diễm động lòng người, giống như nàng uống sương trên cây hoa hồng vào buổi sớm, mặt trái xoan như không mất vẻ bụ bẫm.
Khó trách các nữ minh tinh trong giới đều không muốn cùng Bành Thần chụp chung ảnh, thật sự là...... Gϊếŧ người vô hình a!
Ánh mắt này của các học viên Lâm Phương Phỉ thật sự là quá quen thuộc, bởi vì lần trước lúc đi thảm đỏ các phóng viên cũng dùng ánh mắt đồng tình như vậy nhìn nàng, trở về lúc sau lại đăng tin nàng đã bị Bành Thần diễm áp, cố tình nàng còn không thể phát tác cục tức này được.
Giống như hiện tại, trong lòng nàng rõ ràng là tức muốn chết rồi, cũng chỉ là mỉm cười lễ phép, tự nhẫn nại, một bên yên lặng xê dịch hướng bên cạnh, cách Bành Thần một khoảng cách xa xa, một bên miệng còn không quên tìm cái bậc thang cho chính mình leo xuống: “Tới tới tới, hiện tại chúng ta đem sân khấu giao cho Bành lão sư, Bành lão sư cố lên nha!”
Bởi vì góc độ màn ảnh đều do phương hướng từ kính luyện tập, hơn nữa các học viên bao gồm người trong ban hậu kỳ đều sẽ xem Bành Thần biểu diễn từ góc độ này, cho nên Bành Thần vẫn như cũ không có lựa chọn đứng chính diện đối với các học viên, mà trực tiếp đưa lưng về phía học viên, để tất cả mọi người có thể thông qua kính luyện tập nhìn thấy động tác vũ đạo nàng.
Sau khi điều chỉnh tốt góc độ cùng tư thế, Bành Thần cũng không quay đầu mà lại nói với người đứng phía sau: “Tạ Du Nhiên, phiền em bật giùm tôi âm nhạc bài《 Chiêu Bài 》.”
Tạ Du Nhiên đột nhiên bị điểm danh liền sửng sốt một chút rồi mới hồi phục, nói: “Vâng, thưa Bành lão sư.”
Trong phòng luyện tập có một dàn âm thanh dùng để phát nhạc, các học viên sử dùng chính di động hoặc là máy tính của mình cũng đều có thể trực tiếp phát nhạc, cho nên rất nhanh chóng, trong phòng luyện tập lại vang lên giai điệu quen thuộc một lần nữa.
Bành Thần bắt được tiết tấu âm nhạc, rất nhanh chóng liền bắt đầu nhảy theo tiết tấu nhạc.
Ngay từ đầu, mọi người cũng không chút để ý, đặc biệt là Lâm Phương Phỉ. Tuy nhiên, chờ một lúc sau, khi Bành Thần nhảy được một đoạn ngắn, biểu tình không chút để ý trên mặt nàng đã bị thay thế bởi sự kinh ngạc.
Tất cả mọi động tác đều rất chuẩn.
Mỗi một động tác đều đúng chuẩn theo tiết tấu.
Hơn nữa thân thể nàng hoạt động vô cùng tự nhiên, mỗi một động tác vũ đạo đều rất dứt khoát, lưu loát.
Mỗi cái xoay người, mỗi cái vặn eo, mỗi cái thủ thế...... đều có thể cảm giác được nàng đối với đoạn vũ đạo này đã có thể khống chế vô cùng kinh người.
Này mẹ nó, đây có thật là học vũ đạo sau nhìn năm phút video?
Này còn không phải là luyện tập ít nhất mấy trăm lần đi?
Đặc biệt là khi nàng nhảy, quản lý cảm xúc cũng rất xuất sắc, bài hát《 Chiêu Bài 》 này, mang theo một cỗ khí chất vô cùng cường điệụ, không phải mị hoặc, cũng không phải gợi cảm, nó càng nhiều cường điệu thì cành giống tư thái của nữ vương.
Rất giống với một câu ca từ bên trong bài hát:
~Ta không phải là quân hầu của ai! ~
~Ta là chiêu bài của chính mình.~
~Là chúa tể của chính bản thân mình.~
Cho nên lúc nhảy đoạn vũ đạo này trong bản gốc, biểu tình cũng vô cùng tự tin. Mà biểu tình Bành Thần, đâu chỉ là tự tin, còn có cảm giác bễ nghễ chúng sinh (đứng lên trên tất cả mọi người).
Đặc biệt là động tác cuối cùng, là lúc người nhảy vươn ngón trỏ, hướng về phía màn ảnh một cách nhẹ nhàng, rõ ràng cũng chính là một động tác giống nhau, nhưng vì kết hợp với nét mặt của Bành Thần, toàn bộ động tác lại truyền ra cảm giác chính là Bành Thần dùng thủ thế nói cho mọi người tại nơi này —— không phải ta khinh thường các ngươi, nhưng các vị đang ngồi đây thật sự đều là rác rưởi!
...…
Sau khi đoạn vũ đạo kết thúc, toàn bộ phòng luyện tập an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng châm rơi, cả nửa ngày cũng chưa có người nào mở miệng nói chuyện.
Tận cho đến khi Bành Thần quay đầu lại, vẻ khó hiểu mà nhìn các học viên phía sau: “Làm sao vậy, tôi nhảy không tốt sao?”
Một đám học viên như mới tỉnh lại từ trong mộng, mới bắt đầu vỗ tay.
Cùng với tràng vỗ tay, còn có các câu khen ngợi dài không dứt.
“A a a a a, vừa rồi động tác kết thúc kia, ta đã chết vì đã mất quá nhiều máu......”
“Bành lão sư, đoạn vũ đạo vừa rồi thật là do cô nhìn video học sao? Chỉ nhìn năm phút?”
“......”
Bành Thần lắc đầu: “Không phải, kỳ thật lúc trước tôi đã ở trong phòng luyện tập rất lâu.”
Bành Thần nói như vậy, sắc mặt Lâm Phương Phỉ mới đẹp hơn một chút. Nàng làm sao có thể, sao có thể có người tùy tùy tiện tiện là nhảy được như vậy.
Nàng đứng dậy liền đánh gãy thanh âm ríu rít của các học viên: “Vũ đạo vừa rồi Bành lão sư chắc hẳn mọi người cũng thấy được đi, điều này biểu thị cho cái gì, điều này biểu thị cho việc chỉ cần mọi người cố gắng luyện tập, không có nói nhảy được vũ đạo, nhảy không tốt.”
Bành Thần hơi hơi câu môi: “Đúng vậy nha, cho nên Lâm lão sư nhất định cũng phải luyện tập thật chăm chỉ nha, dù sao thì không có học thì không nhảy được vũ đạo, nhảy không tốt, Lâm lão sư cố lên nha ~”
Lâm Phương Phỉ: “......(ノ`⌒')ノ┫:・┻┻”
Tức giận!
Sự việc buổi tối hôm nay phát sinh trong phòng luyện tập nhanh chóng truyền ra trong học viên. Đương nhiên, căn cứ vào ấn tượng đầu của Bành Thần, lại nói vào lúc ban đêm, tuy tổ học viên trong phòng luyện tập kia miêu tả sinh động như thật, nhưng phần đông học viên trong lòng cũng còn nhiều nghi vấn.
Trên thực tế, trong lòng mỗi học viên không ngừng tỏ vẻ hoài nghi, ngay cả cùng là mentor, Úc Phi cũng cảm thấy phòng luyện tập kia các học viên đều nói giỡn.
Vũ kỹ của Bành Thần xuất sắc đến kinh người? Đừng có nói đùa! Có lẽ là Từ Giai Nghệ thực tập sinh ngày hôm qua bị sơ bình xét cấp bậc đến nhảy cũng bị cùng tay cùng chân thiếu chút nữa ngã trên sân khấu còn nhảy tốt hơn Bành Thần.
Đương nhiên vì xác nhận cho chính xác, Úc Phi vẫn chủ động lén hỏi Lâm Phương Phỉ xác nhận: “Nghe nói đêm qua cậu cũng ở phòng luyện tập số 1, cậu có gặp qua Bành Thần nhảy sao? Thật sự hay như các học viên nói?”
Đương nhiên Lâm Phương Phỉ sẽ không bao giờ thừa nhận Bành Thần ưu tú, cho nên nói qua qua: “Cũng tàm tạm! Giống như là đã lén tập luyện rất nhiều lần rồi.”
Thấy Lâm Phương Phỉ nói như vậy, Úc Phi liền không có gì để nói. Hắn là vocal mentor, đối với vũ đạo cũng không có nghiên cứu quá sâu, càng không rõ ràng vũ đạo bài《 Chiêu Bài 》này vũ khó khăn như thế nào. Hắn cảm thấy nếu Bành Thần lén luyện tập rồi thì có thể nhảy cũng có thể xem được là chuyện có thể lý giải. Dù sao thì người xưa vẫn nói, cần cù bù thông minh sao!
Tâm tư của người khác Bành Thần không muốn đoán, cũng không muốn quản, hai ngày sau, theo thường lệ nàng đi phòng luyện tập xem các học viên luyện tập. Lúc trước , tổ tiết mục đem học viên chia làm mười bốn tổ, mỗi hai tổ tập luyện cùng một ca khúc sẽ tiến hành PK tại hiện trường. Mà mười bốn tổ này học viên lại chia làm ba nhóm, một nhóm chủ yếu là về dance do Lâm Phương Phỉ - dance mentor phụ trách dạy. Một nhóm chủ yếu về vocal do Úc Phi - vocal mentor phụ trách. Cuối cùng là nhóm chủ yếu về rap do Giang Tư Ngôn - người khởi xướng phụ trách.
Lần đầu tiên Bành Thần từ trong miệng Đại Hải nghe thấy cách phân công này còn sợ đến ngây người: “...... Giang Tư Ngôn còn biết rap?”
Đầu năm nay, ảnh đế không phải đều quá tài đa nghệ thế? Quả nhiên ảnh đế không biết rap thì không phải là diễn viên chuyên nghiệp.
So với nàng, Đại Hải càng khϊếp sợ hơn: “...... Ai nói cho chị là ảnh đế Giang Tư Ngôn sẽ rap?”
Bành Thần: “...... Không phải em vừa nói hắn phụ trách nhóm rap sao?”
Đại Hải: “Hắn chỉ là người phụ trách, lại không phải tự mình dạy. Nhân mạch người ta cao, hơn nữa hiện tại hắn đã lên làm lão bản một công ty truyền thông. Công ty của hắn có không ít nghệ sĩ rap chuyên nghiệp, đến lúc đó hắn sẽ làm những nghệ sĩ đó tới dạy cho nhóm học viên.”
Bành Thần: “......”
Lúc trước nàng còn cảm thấy tò mò,ai mà nghĩ được ảnh đế như Giang Tư Ngôn sẽ đến trở thành một mentor của một chương trình tuyển chọn idol nữ, hóa ra là người ta là vì muôn để nghệ sỹ của công ty mình có thể lên sân khấu nha!
Đại Hải mang biểu tình phức tạp nhìn Bành Thần, liếc mắt một cái: “Bành tỷ, chị còn có thời gian rảnh mà ở chỗ này quan tâm Giang Tư Ngôn, chính chị suy nghĩ cho thật, chương trình tổng cộng có ba nhóm lớn, Lâm Phương Phỉ phụ trách vũ đạo, Úc Phi phụ trách âm nhạc, Giang Tư Ngôn phụ trách rap, thế thì chị phụ trách gì?”
Bành Thần dùng lời lẽ chính đáng liếc mắt nhìn Đại Hải một cái: “Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, làm người không cần có tâm tính đua đòi như thế, làm người là phải biết từ bi, như Phật vậy.”
Đột nhiên, Đại Hải bị lời lẽ chính đáng này của nàng hù dọa cho nhảy dựng, đang chuẩn bị xin lỗi thì liền nghe được Bành Thần bình thản tiếp tục nói: “...... Mấy cái kỹ năng của bọn họ quá nhỏ, chị khác bọn họ, chị là đạo sư toàn năng, phụ trách làm bình hoa toàn chương trình.”
Đại Hải: "......(ノ`⌒')ノ┫:・┻┻" Tốt, chị cao hứng được là tốt rồi!
Kỳ đầu tiên của chương trình vừa thu xong, Bành Thần dựa theo ước định cùng Vương Diệu đến công ty nói chuyện kết thúc hợp đồng.
Nguyên chủ ký hợp đồng công ty quản lý truyền thông Sơn Trúc, xem như là một công ty quản lý khá lớn trong nước, mấy năm nay phát triển cũng không tệ lắm, cho nên mới có thể toạ lạc tại một tòa nhà ba tầng ở vị trí tấc đất tấc vàng trung tâm thành phố.
Đi vào cửa truyền thông Sơn Trúc, chính giữa tầm mắt là nơi lưu giữ thông tin của các nghệ sỹ trong công ty.
Phía trên có ảnh chụp của các nghệ sỹ dưới trướng công ty truyền thông Sơn Trúc.
Bành Thần đứng ở nơi này nhìn ngó nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được tấm ảnh chụp của nguyên chủ ở trong góc. Một bức nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không chú ý đến. Khác với các nghệ sỹ được gọi là Sơn Trúc nghệ sĩ vương bài, ảnh chụp của họ lớn đến độ hận không thể để mọi người không muốn nhìn thấy cũng không được.
Hiển nhiên Đại Hải cũng để ý tới cách đối xử phân biệt này của công ty, thở phì phì phun nước tiếng: “Phi, người còn chưa đi, trà đã lạnh rồi.”
Bành Thần quay đầu nhìn thoáng qua Đại Hải ở sau: “Em cùng chị cùng lạy ảnh của chị một lạy đi Đại Hải.”
Đối với Bành Thần, Đại Hải có sự tín nhiệm gần như mù quáng, nên nghe theo bản năng mà đi theo Bành Thần, chụp gần xong ảnh rồi mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại: “...... Không phải chứ chị, tại sao tự nhiên chúng ta phải phải lạy ảnh của chị a?”
Trong lòng Bành Thần trả lời "Dù sao thì em cũng theo nàng nhiều năm như vậy, lạy nàng một lạy cũng không quá khó hiểu" nhưng ngoài miệng lại trả lời:" Sắp tới đây chúng ta sẽ không còn nhìn thấy ảnh của ta trên cái bàn này nữa rồi, chẳng lẽ em không nên thấy thương tiếc cho chị sao?"
Đại Hải: "......" Xem ra Bành tỷ thật sự là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, đã bắt đầu nói bậy nói bạ rồi.
Trước khi tới, Bành Thần đã cùng Vương Diệu hẹn trước, cho nên giờ này Vương Diệu đã sớm ở trong văn phòng chờ nàng.
Bởi vì hợp đồng giữa hai bên đã hết thời hạn, hơn nữa đối với hợp đồng này hai bên cũng không có bất kỳ tranh luận nào, cho nên hợp đồng rất nhanh đầu đã giải quyết xong, đơn giản chỉ là luật sư làm một chút công chứng, sau đó hai bên lại ở phần ký tên trên hợp đồng đóng lại con dấu, hợp đồng giải ước liền chính thức có hiệu lực.
Dù sao đều đã giải ước, cho nên Bành Thần cũng lười cùng Vương Diệu tốn nhiều tốn thời gian, tốn nước bọt, sau khi chấm dứt liền chuẩn bị rời đi, nhưng Vương Diệu, lúc này sẽ tự nhiên lại trở thành một vị anh trai thân thiết, tận tình khuyên nhủ Bành Thần: “Bành Thần a, không phải anh nói xấu em, nhưng thật sự là em thật sự không thích hợp với giới giải trí này. Nếu mà là em, thì thà rằng anh liền làm một sờ-trim-mờ cũng không phải không tốt, dù sao không đề cập đến những kỹ năng khác, nhưng gương mặt này của em vẫn là có thể xem được.”
Nói thật, nếu không phải nhìn vào gương mặt này của Bành Thần, thì ngay từ lúc thấy Bành Thần không thể đóng phim được, hắn sớm đã từ bỏ Bành Thần, làm gì sẽ còn cùng nàng ở đây nói dông nói dài.
Thái độ Bành Thần còn rất khiêm tốn: “Vâng, Vương ca.”
Vương Diệu mở miệng đang định chuẩn bị nói câu tiếp theo, liền nghe được Bành Thần tiếp tục: “Dù sao em kiểu gì cũng còn có thể dựa mặt kiếm cơm, không giống có một số người nào đó, chỉ có thể dựa vào liêm sỉ.”
Vương Diệu: “......???”
Ớ, rõ ràng là hắn đang dạy bảo nàng mà??? (ノ`⌒')ノ┫:・┻┻