Chương 3: 101 thực tập sinh xinh đẹp như hoa
Thời điểm ảnh đế Giang Tư Ngôn lên sân khấu, không khí hiện trường so khi Bành Thần lên sân khấu thân thiện hơn nhiều. 101 thiếu nữ xinh đẹp như hoa tại hiện trường liên tục vỗ tay cùng tiếng hoan hô có thể khiến người ta lác cả lỗ tai :>.
Tuy nhiên, hiển nhiên là vị ảnh đế này đã quá quen với sự chú ý cùng nhân khí cao như thế này, toàn bộ quá trình đều vô cùng bình thản, ung dung.
Bởi vì là chương trình ghi hình đầu tiên, cho nên sau khi chờ toàn bộ mentor vào chỗ, tổ tiết mục liền bắt đầu hướng dẫn kỹ càng tỉ mỉ những mentor ở đây cùng với các thực tập sinh quy tắc thi đấu.
Đơn giản mà nói, chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》 sẽ từ 101 thực tập sinh ở đây mà chọn ra sáu người xuất sắc nhất tạo nên một nhóm nhạc. Mà vòng tuyển chọn cuối cùng sẽ được chọn hoàn toàn do người xem quyết định.
Trên thực tế để có thể trở thành nhóm thực tập sinh được chọn cuối cùng, kể từ đêm công diễn đầu tiên , người xem sẽ vote cho người mà mình chọn, phương pháp tuyển chọn theo lượt vote của toàn bộ người xem như thế này cũng xem như là một sáng kiến mới của đài truyền hình, cho nên mọi người nghe xong cũng không có bất kỳ ý kiến gì cả.
Tuy nhiên, cơ chế cạnh tranh của 101 thực tập sinh cạnh tranh sáu vị trí debut, không thể không nói là vô cùng tàn khốc.
Bành Thần cẩn thận xem lại ký ức của nguyên chủ xem xem cuối cùng là ai có thể đoạt được sáu vị trí debut này, gần như một số vị trí đều chỉ tồn tại ấn tượng mơ hồ, ấn tượng khắc sâu đậm nhất chính là một thực tập sinh tên Từ Giai Nghệ, bởi vì đó là thực tập sinh được debut ở C vị (vị trí Center).
Bành Thần quyết định đợi lát nữa lúc bình xét cấp bậc sơ khảo, phải lưu ý hơn về Từ Giai Nghệ.
Nói đến bình xét cấp bậc sơ khảo, đơn giản mà nói chính là thông qua các khả năng biểu diễn của thực tập sinh, trực tiếp lên sân khấu biểu diễn kỹ năng của chính mình, chuẩn bị tốt ca khúc hoặc là vũ đạo, sau đó các mentor sẽ căn cứ vào màn biểu hiện của bọn họ để cho điểm cũng như là cấp bậc tương ứng.
Sân khấu biểu diễn của các thực tập sinh cũng chính là nơi Bành Thần vừa phỏng vấn.
Các thực tập sinh sẽ tiến hành biểu diễn từng nhóm một dựa theo trình tự lên sân khấu, lần lượt bốn vị mentor sẽ luân phiên chấm điểm cho từng thực tập sinh. Căn bản là một khi thực tập sinh kết thúc tiết mục biểu diễn, mentor sẽ trực tiếp cho điểm ngay tại hiện trường.
Lúc trước, Bành Thần có nói là phải lưu ý Từ Giai Nghệ hơn một chút, cho nên đến khi Từ Giai Nghệ lên sân khấu, đôi mắt nàng nháy mắt liền tập trung tòan bộ sức lực về sân khấu.
Không thể không nói rằng, ngoại hình của Từ Giai Nghệ xác thật là phi thường nổi tiếng. Bởi vì khuôn mặt của nàng liền để theo phong cách của mối tình đầu quốc dân, mái tóc ngắn, mặt mày thanh thuần thoát tục, đặc biệt là khi cười rộ lên, mi mắt cong cong, nhìn đặc biệt có nguyên khí. Nhưng bất đồng với diện mạo thanh thuần của nàng, giờ phút này trên người nàng lại mặc váy ren hai dây màu đen vô cùng nóng bỏng, dáng người nàng lại càng thêm hấp dẫn, khoe ra toàn bộ dáng người bốc lửa.(khả năng miêu tả của editor hơi chán đời, mong mọi người thông cảm :>)
Diện mạo thanh thuần cùng dáng người mị hoặc phối hợp khiến nàng cực kỳ giống thiên sứ lại tựa như một ác ma, mang theo một loại khí chất vừa thanh thuần vừa dụ hoặc, có thể nhanh chóng bắt lấy tầm mắt khán giả. Khó trách từ khi tiết mục này bắt đầu phát sóng, nhân khí của nàng liền cao mãi không giảm.
Bất quá đến lúc Từ Giai Nghệ cùng các thành viên của nhóm nhạc vừa bắt đầu múa và hát, Bành Thần kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cằm của mình.
Haha, vị thực tập sinh hát như hét, nhảy cũng không quá tốt này, vậy mà lại người được debut ở C vị của chương trình này?
Đùa kiểu khỉ gì vậy?
Tác giả của quyển sách xác định không phải nói giỡn?
Cuối cùng, Từ Giai Nghệ bình xét cấp bậc là F, bởi vì trong 4 mentor trừ bỏ người biết rõ cốt truyện-Bành Thần che đi lương tâm của mình miễn miễn cưỡng cưỡng cho một điểm tạm đạt tiêu chuẩn, thì lại 3 vị mentor còn lại đều vô cùng ăn ý cho nàng cấp bậc thấp nhất. Đặc biệt là Giang Tư Ngôn, nếu như không phải cấp bậc kia là thấp nhất, Bành Thần sẽ không chút nghi ngờ nếu mentor có thể cho điểm âm, thậm chí hắn đều cho Từ Giai Nghệ một điểm âm.
Đối với kết quả này, Từ Giai Nghệ lại vô cùng trấn định tiếp nhận, thậm chí còn rất lễ phép cúi người chào các mentor, nói nhỏ: "Cảm ơn".
Đối lập với các thực tập sinh bị sơ bình xét cấp bậc F tức giận đến muốn khóc, Từ Giai Nghệ có có thể nói là vô cùng bình tĩnh.
Thế cho nên, Lâm Phương Phỉ nhịn không được tò mò hỏi câu: “Tôi cảm thấy bạn đối kết quả này giống như đã dự đoán trước rồi, có phải là bạn đã sớm đoán được sơ bình xét cấp bậc của mình sẽ là F sao?”
Kỳ thật hỏi về vấn đề này sẽ không được coi là một vấn đề dễ trả lời, chả khác nào chỉ vào Từ Giai Nghệ mà trực tiếp nói với nàng:"Xem ra bạn có vẻ không quá tự tin vào kỹ năng của mình!".
Kết quả không nghĩ tới Từ Giai Nghệ liền gật gật đầu, thế nhưng còn nói thêm: “Thời điểm em tới tham gia, người đại diện của em đều nói em ca hát không được mà vũ đạo cũng không xong, em rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra để tham gia 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》? Em liền cùng người đại diện nói, vốn dĩ em thật sự rất không tin tưởng, nhưng lúc trước bà ngoại em tìm người cho tính mệnh cho em, đại sư đoán mệnh nói em có quý nhân tương trợ, nhất định sẽ hot, mà em cảm thấy làm người đôi khi nên tin tưởng vận mệnh, cho nên em liền đăng ký tham gia.”
Từ Giai Nghệ nói, đột nhiên lại chuyển chủ đề, chủ động hỏi lại Bành Thần: “Bành Thần lão sư, vừa rồi cô là người duy nhất cho ta điểm đạt tiêu chuẩn, có phải hay không cô cũng nhìn ra em có mệnh bạo hồng?”
Bành Thần hơi hơi mỉm cười: “ Bà ngoại em không có cùng em nói qua sao?”
Từ Giai Nghệ xác thực khá thông minh, liền tiếp được ý của Bành Thần: “Ý của cô là?”
Bành Thần: “Tôi không chỉ là một minh tinh, mà còn kiêm chức đại sư đoán mệnh sao?”
Những người khác đều nhịn không được cười dài vài tiếng "Ha ha ha", ngay cả người vì màn biểu diễn vừa rồi của Từ Giai Nghệ mà khóe miệng cũng kéo dài cả ra Giang ành đế, đều không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Sau khi sơ bình xét cấp bậc chấm dứt, tổ tiết mục đem mọi người tùy ý chia làm mười bốn tổ, sau đó hai tổ lựa chọn cùng một tiết mục tiến hành luyện tập, thời gian luyện tập trong vòng một tuần. Trừ cái này ra, mỗi thành viên của nhóm sẽ cùng nhau tiến hành luyện tập biểu diễn ca khúc chủ đề.
Mà trong lúc này, bốn mentor phụ trách luyện tập làm cho các thực tập sinh trong một thời gian nhất định.
Bởi vì thời gian ngắn, nhiệm vụ lại nhiều, cho nên mentor cùng các thực tập sinh đều ở lại ký túc xá. Bất quá ký túc xá của các học viên là phòng đôi, mà của các mentor đều là phòng đơn.
Phòng của Bành Thần lại ở bên cạnh phòng Lâm Phương Phỉ, mà đối diện phòng nàng, chính là phòng của Giang Tư Ngôn. Phòng của Úc Phi cách phòng của bọn họ hơi xa, cách ba phòng, ở cuối hành lang.
Trong phòng có hai vali đồ đạc, có lẽ là Đại Hải lúc nàng vừa quay chương trình đã mang để ở đây.
Bởi vì ở trong phòng sẽ không tiếp tục ghi hình, cho nên Bành Thần rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút.
Bành Thần mới vừa đem điện thoại một lần nữa khởi động lại, người đại diện nguyên chủ Vương ca liền gọi điện thoại tới.
Bành Thần đối người đại diện này nguyên chủ có cái nhìn đầu tiên phi thường không tốt, bởi vì lúc trước sự việc diễm áp cùng với việc làm nguyên chủ đi theo con đường hắc hồng (dựa vào scandal để nổi tiếng), kỳ thật đều là do người đại diện làm ra. Nhưng sau khi xảy ra thì tất cả đều quy chụp hết lên người nguyên chủ. Mà người đại diện này không chỉ có không nghĩ giúp nguyên chủ giải quyết những tin đồn vớ vẩn, thế mà còn buộc nguyên chủ phải tham gia chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》.
Có thể nói cuối cùng nguyên chủ bị đá bay ra khỏi giới giải trí, có một nửa nguyên do đều là "Công lao" của người đại diện này.
Điện thoại còn tiếp tục kêu vang, Bành Thần do dự một chút, rốt cuộc vẫn là nhấc máy. Mới vừa đồng ý nhấn nút nghe, liền nghe được tiếng Vương ca ở đầu bên kia điện thoại hét như rít gào hỏi nàng: “Tôi có hay không đã nói với cô điện thoại của tôi tôi muốn trong ba giây cô sẽ nhận luôn? A? Cô con mẹ nó vừa rồi đang làm gì? Cô có biết hay không vừa rồi bắt tôi đợi mười mấy lần ba giây?”
Bành Thần: "......" Người này có phải có bệnh hay không? Có bệnh liền nhanh đến bệnh viện điều trị a!
Vương ca sau khi đã nguôi tức giận, đột nhiên bình tĩnh lại, giống như người không có việc gì hỏi Bành Thần: “Cô hiện tại tham gia chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》? Tham gia có ổn không? Đã quen chưa?”
Bành Thần: “...... Còn khá tốt!”
Vương ca: “Vậy cô cứ cố gắng tham gia, trong khoảng thời gian này không cần tạo ra cái scandal nào. Chờ chương trình này kết thúc, cô dành một ít thời gian đi đến công ty, chúng ta nói một số chuyện về hợp đồng.”
Lúc trước, nguyên chủ sau khi tham gia chương trình này xong liền cùng công ty quản lý kết thúc hợp đồng, bất quá hiện tại Bành Thần quyết định vẫn là đem thời gian kết thúc hợp đồng đẩy lên sớm hơn: “Không cần chờ đến sau khi thu xong chương trình này, chờ này chương trình kỳ kết thúc quay, ta sẽ đến công ty một chuyến.”
Hiển nhiên Vương ca cảm thấy ngoài ý muốn thấy nàng sẽ chủ động đem việc này đẩy lên sớm, phải biết rằng nếu hiện tại kết thúc hợp đồng, Bành Thần sẽ không còn bất kỳ ưu thế gì, rốt cuộc hiện tại hình ảnh trên mạng của nàng cực kỳ kém, hơn nữa kỹ thuật diễn cũng chả ra làm sao, lại không có một tác phẩm để đời nào cả, Vương ca không tin hiện tại nàng rời đi công ty truyền thông Sơn Trúc còn có thể tìm được một công ty quản lý có thể ngang ngửa với công ty truyền thông Sơn Trúc.
Tuy nhiên, điều này cũng không phải là điều hắn lo lắng, dù sao công ty cũng đã từ bỏ Bành Thần, hắn làm người đại diện cũng không cần thiết lãng phí thời gian trên người Bành Thần, hủy hợp đồng càng sớm, hắn sẽ càng sớm có thời gian tuyển chọn người khác.
Cho nên Vương ca cũng không có ý định giữ Bành Thần lại, mà đáp: “Cũng được, vậy qua hai ngày nữa cô tới công ty.”
Chờ cắt đứt điện thoại của Vương ca, đã có người gõ cửa. Ngay từ đầu Bành Thần còn tưởng rằng là nhân viên công tác, kết quả đi ra mở cửa mới phát hiện là Đại Hải. Trên tay Đại Hải còn xách theo mấy hộp cơm, vừa vào cửa liền hỏi Bành Thần: “Bành tỷ, chị nãy giờ nói chuyện với ai thế, em gọi chị nửa ngày đều thấy thông báo máy bận.”
Bành Thần: “Cùng Vương Diệu.”
Lúc trước gọi là Vương ca bởi vì Vương Diệu là người đại diện của nguyên chủ, cũng đã sắp kết thúc hợp đồng, đương nhiên là gọi thẳng tên.
Đại Hải sửng sốt một chút, biểu tình nháy mắt liền suy sụp: “Vương ca? Hắn nói cái gì thế ạ, có phải hay không lại nói chờ chương trình kết thúc liền cùng ngài chấm dứt hợp đồng?”
Bành Thần một bên tiếp nhận túi cơm trong tay Đại Hải, một bên bèn trả lời: “Đúng thế, bất quá ta đã cự tuyệt.”
Đại Hải vỗ đùi: “Cự tuyệt là được rồi, ta cùng chị nói nè, chúng ta không thể theo ý bọn họ mà đồng ý giải ước, ít nhất cũng phải đợi sau khi tìm được công ty quản lý khác đã......”
Bành Thần liếc hắn một cái: “Ý tứ của chị là ta sẽ kết thúc hợp đồng. Chờ chương trình kỳ này thu xong, ta sẽ đi đến công ty nói chuyện kết thúc hợp đồng.”
Đại Hải giơ tay xoa xoa lỗ tai của mình, hoài nghi đây là ảo giác của mình: “Ế, không phải...... Vì cái gì nha?”
Bành Thần: “Chị đây là sau khi chương trình phát sóng bọn họ không chịu thả người, cho nên quyết định cầm dao chặt dây sớm ;0.”
Đại Hải: "......" Rốt cuộc là cái gì đã cho tỷ tự tin như vậy?
Bành Thần nhấc lên nhấc xuống cái thìa trong chén cơm mấy lần, sau đó lại nói với Đại Hải: “Nếu chị cùng công ty kết thúc hợp đồng, em có thể tự lựa chọn một là trở lại công ty hai là lưu lại chỗ chị......”
Đại Hải không đợi Bành Thần nói xong liền lập tức tỏ thái độ nói: “Em sẽ ở bên cạnh chị.”
Bành Thần gật gật đầu: “Ánh mắt không tồi.”
Đại Hải: “..........”
Trong khoảng thời gian các mentor nghỉ ngơi này, trong phòng luyện tập cũng đã cóthực tập sinh đang hăng hái luyện tập ca khúc mới. Hơn nữa, phòng luyện tập mở 24/24 dành cho các thực tập sinh. Đương nhiên, các thực tập sinh cũng rất muốn xuất hiện ở trong phòng luyện tập, bởi vì trong phòng luyện tập mới có máy quay, thực tập sinh chỉ có thể ở phòng luyện tập một khoảng thời gian dài, nhất cử nhất động của mình mới có khả năng được người xem chú ý đến.
Bành Thần cũng không vội vã đi phòng luyện tập để tìm cảm giác tồn tại, việc đầu tiên nàng làm là đi ăn cơm, sau đó lại thay đổi một bộ quần áo thích hợp cho việc hoạt động, sau đó mới bình thản đi đến phòng luyện tập.
Mỗi mentor đều có người quay phim chuyên môn riêng, chỉ cần vừa ra cửa phòng, camera sẽ đuổi kịp.
Bành Thần liền đi đến một phòng tập luyện trước.
Ở phòng luyện tập này đã có không ít thực tập sinh đến, ngoại trừ các thực tập sinh, Lâm Phương Phỉ cũng đang ở đây.
Làm dance mentor của tiết mục này, Lâm Phương Phỉ đang dạy nhóm học viên nhảy vũ đạo của bài《 Chiêu Bài 》.
Vũ đạo của bài này lúc trước Bành Thần chưa từng thấy qua, hơn nữa mọi người đều luyện tập rất nghiêm túc, cho nên Bành Thần cũng không đi lên quấy rầy mọi người, chính mình thì tìm cái góc ngồi xuống, an an tĩnh tĩnh xem bọn họ luyện tập.
Dù sao cũng là tiết mục mới biết được mấy giờ trước, luyện tập dù tốt, nhiều lắm cũng chỉ mới có thể nhớ hết các động tác từ đầu đến cuối, luyện tập chậm, thì đến ngay cả động tác vũ đạo đều không rõ, cho nên hiệu quả luyện tập nhìn qua không tính là đặc biệt tốt, nhìn cảm thấy là rất loạn.
Bất quá dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến ngày biểu diễn, cho nên hiện tại đang còn loạn vẫn không sao.
Mấu chốt là Bành Thần nhìn lúc Lâm Phương Phỉ dạy nhóm học viên động tác vũ đạo, nhu mỹ có thừa, nhưng lực độ không đủ. Nói thật, 《 Chiêu Bài 》 cũng được xem loại bài cần đến sức nhấn, thời điểm lúc nhảy, mỗi cái động tác đều phải vô cùng dứt khoát lưu loát, cho nên nhảy dựng lên cũng cần có sức. Lâm Phương Phỉ nhu nhu nhược nhược, lúc nhảy lên cũng chỉ cảm thấy khá đẹp, nhưng tóm lại là không có cảm giác khỏe khoắn.
Bất quá là ngày đầu tiên luyện tập, Bành Thần cũng không muốn đến liền không tha mặt mũi Lâm Phương Phỉ.
Cho nên sau khi xem bọn họ luyện tập hai lần, liền hướng người quay phim của mình ý bảo một chút nữa chuẩn bị lén lút lui ra ngoài.
Kết quả cũng không biết có phải hay không động tĩnh của bọn họ quá lớn, dù sao Lâm Phương Phỉ đứng ở phía trước đội ngũ chính đột nhiên phát hiện nàng, sau đó giương giọng kêu câu: “Bành lão sư tới rồi!”
Nàng vừa mở miệng, các học viên trong phòng luyện tập đều nhìn lại đây, sau đó từng bước từng bước chủ động hướng Bành Thần chào: “Bành lão sư khỏe!”
Bành Thần đành phải dừng lại, lễ phép đáp lại: “Mọi người khỏe. Luyện tập đến thế nào?”
Trong đó một học viên vẻ mặt như đi đưa đám nói với Bành Thần: “Đặc biệt khó, rất nhiều động tác căn bản em còn không nhớ được.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, lập tức có học viên phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, vũ đạo vốn dĩ chính là nhược điểm của em, nhảy động tác này liền đã quên động tác tiếp theo, cảm giác luống cuống tay chân.”
Đương nhiên cũng có những học viên luyện tập không tồi, hơi hơi mang theo một chút đắc ý nói: “Còn tốt ạ.”
Bành Thần mang vẻ mặt từ ái nhìn các nàng, cảm giác giống như nhìn những đứa con của chính mình. Nàng xuyên thư xuyên quá nhiều lần, tuy rằng tuổi hiện giờ của thân thể mới chỉ có hai mươi hai tuổi, nhưng tuổi tâm lý đã sớm có thể trở thành lão tổ tông của bọn nhỏ này, cho nên đối với những học viên này thái độ đặc biệt thân hậu khoan dung: “Không có việc gì, từ từ, dù sao vẫn còn có thời gian, không cần tạo chính mình áp lực quá lớn.”
Lâm Phương Phỉ nhìn Bành Thần cổ vũ các học viên, đột nhiên đề nghị nói: “Nếu không thì Bành lão sư làm mẫu cho chúng ta xem thử một chút?”
Lời Lâm Phương Phỉ vừa thốt ra, toàn phòng đột nhiên an tĩnh.
Nói thật, Bành Thần danh hiệu nữ minh tinh bình hoa vẫn rất nổi tiếng, cái gọi là nữ minh tinh bình hoa, chính là ca hát không ổn mà vũ đạo cũng không xong, diễn kịch cũng không nốt, chỉ có thể yên ổn làm một bình hoa.
Đề nghị của Lâm Phương Phỉ, còn không phải là muốn Bành Thần mất mặt trước mặt học viên các nàng chăng?
Những thiếu nữ mỹ miều xinh đẹp như hoa này đối với Bành Thần không có quá nhiều thành kiến, dù sao Bành Thần cũng là mentor, ai sẽ ở trong thời gian này mà đắc tội nàng cơ chứ?
Đương nhiên, dù có không muốn đắc tội Bành Thần, nhưng lại phải lựa chọn giữa Bành Thần và Lâm Phương Phỉ, thì chọn Lâm Phương Phỉ. Tỷ như Tạ Du Nhiên.
Tạ Du Nhiên cố ý nhiều chuyện biến chuyện nhỏ hóa to, vẻ mặt vui mừng khôn xiết nói: “Oa, em rất mong chờ thấy Bành Thần lão sư biểu diễn.”
Tầm mắt của Bành Thần đảo qua trên người Tạ Du Nhiên, rõ ràng là một ánh mắt vô cùng đạm bạc, nhưng lại khiến Tạ Du Nhiên theo bản năng mà ngậm miệng. Chờ Tạ Du Nhiên an tĩnh lại, Bành Thần mới nhìn về phía Lâm Phương Phỉ: “Cô xác định muốn tôi nhảy?”