Chương 5: Kết thúc hợp đồng
Vừa đi ra khỏi cửa truyền thông Sơn Trúc, Bành Thần trực tiếp dùng di động đăng nhập tài khoản Weibo của nguyên chủ, đã đăng một dòng cảm xúc lên Weibo.
【 Bành Thần V: Hết hạn hợp tác, cảm ơn các vị @ truyền thông Sơn Trúc @ người đại diện Vương Diệu 】
Hiện tại trên Weibo của nguyên chủ có hơn 1 vạn fan, nhưng những fan thực sự thích nàng có lẽ không bằng một phần mười con số đấy. Dù sao Weibo này của Bành Thần vừa đăng lên, các bình luận đều là chủ yếu phỏng đoán cười nhạo nàng.
【 Giải ước????? Xem ra đến bây giờ nay cả truyền thông Sơn Trúc cũng đã từ bỏ Bành Thần, Bành trà xanh có lẽ sắp flop rồi!!!!!!! Muahahahaヽ(≧◡≦)八(o^ ^o)ノ】
【 Lầu trên nói sai sự thực rồi he, cẩn thận bị xóa cmt đó. Thật ra thì người ta đã flop lâu òi bạn. 】
【 Bởi vì có Bành Thần nên tui cũng không muốn xem 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》đâu, bất quá hiện tại ta miễn cưỡng xem cũng được. Dù sao thì từ giờ trở đi chưa chắc gì chúng ta còn nhìn thấy Bành Thần mang đến phong thái của nữ vương trà xanh mà :))) 】
【 Bành trà xanh sắp rời khỏi giới giải trí à. (°o°) Lẹ! Lẹ đi! Lẹ lên chứ! 】
【......】
Bành Thần tràn đầy hứng thú ngồi xem các zị huynh đài trên mạng bình luận, xem xong thì cảm thấy sức chiến đấu của đám anti-fan đúng là không ổn.
Chỉ có thế này? Ngày bình thường nàng còn có thể mắng người khác tàn nhẫn hơn bọn họ nhiều!
Đám anti-fan này có phải hay không là fan của nàng giả trang nha?
Cùng công ty quản lý kết thúc hợp đồng rồi bị người trên mạng spam chút này đối với Bành Thần cũng chả có cái gì ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của nàng. Dù sao thì hiện tại nàng sống ở trong căn nhà nguyên chủ tự mình mua, xe cũng là nguyên chủ tự bỏ tiền túi ra mua. Ngoại trừ việc hiện tại không có bất kỳ hoạt động nào cần nàng đi tham gia thì hiện tại Bành Thần có thể nói vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.
Đương nhiên, nếu thẻ ngân hàng của nguyên chủ có thể có nhiều tiền hơn chút xíu, thế thì càng tốt.
Bành Thần: “Ta tham gia chương trình 《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》này, cát xê đại khái được bao nhiêu thế?”
Đại Hải nói một con số cũng không thể coi như là nhiều nhưng cũng không phải là ít, Bành Thần nghe xong còn cảm khái: “Có thế chứ! Chỉ cần tham gia chương trình này xong là chúng ta sẽ có tiền rồi.”
Đại Hải: “Nhưng chúng ta cùng công chia 2-8, chị 2 phần, công ty 8 phần.”
Bành Thần: “......(ノ`⌒') ノ┫:・┻┻”
Đại Hải: “Hơn nữa chương trình này là lúc trước khi chúng ta kết thúc hợp đồng đã ký hợp đồng rồi, cho nên mặc dù hiện tại chúng ta đã cùng công ty giải ước, nhưng tiền cát xê vẫn theo bản hợp đồng cũ kia, nếu chị mà cầm nhiều tiền hơn là phía công ty có thể kiện chị vì tội vi phạm hợp đồng đó.”
Bành Thần dựa vào trên sô pha, trầm mặc một hồi lâu.
Lúc mà Đại Hải cho rằng Bành Thần sẽ nói ra sáng kiến cao siêu nào đó, môi đỏ của nàng khẽ mở, chậm rì rì nói một câu: “Đại Hải, đi mua tờ vé số đi.”
Đại Hải: “......”
Bành Thần ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày đầu tiên còn xem như gió êm sóng lặng, ngày hôm sau trong nhà lại phải nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Người tới nghe nói là mẹ cùng cháu trai nguyên chủ.
Theo như trong cốt truyện gốc, gia đình của nguyên chủ đều không nói đến, cho nên Bành Thần cũng không thể biết được lý do hai người này đến. Tuy nhiên, khi mẹ của nguyên chủ mở miệng nói, Bành Thần đã có thể thăm dò đại khái được tình cảnh của nguyên chủ trong nhà như thế nào.
Bởi vì mẹ của nguyên chủ nói trong khoảng thời gian này muốn đưa cháu trai tới nhà của Bành Thần ở tạm một thời gian. Vì anh trai và chị dâu của nguyên chủ sắp mang thai đứa nhỏ thứ hai, mẹ cô muốn chăm sóc cho vị chị dâu sắp ở cữ, cho nên không có thời gian lo cho cháu trai của Bành Thần.
Bành Thần biểu tình vô cùng nghiêm túc hỏi mẹ của nguyên chủ Trương Hiểu Mai: “Mẹ! Con cũng cần phải đi công tác mà! Làm gì có thời gian mà lo chăm sóc cho nó chứ.”
Trương Hiểu Mai vẻ mặt đương nhiên: “Thế thì con mời nhũ mẫu nào đó về chăm sóc cho cháu trai là được rồi!”
Bành Thần: “Vậy tại sao mẹ và anh không mời nhũ mẫu về?”
Trương Hiểu Mai vừa nghe lời này còn giả bộ ủy khuất: “Ai u, trong nhà ta, căn hộ nhỏ thế nào không phải con không biết, nếu muốn mời nhũ mẫu về thì làm sao mà có thể ở được? Nhưng nơi này của con thì lại khác nha, phòng ở lại to, lại chỉ có mỗi một mình con ở. Đừng nói là mời một nhũ mẫu, nếu như mời mấy người còn ở được nữa là. Hơn nữa, anh trai và chị dâu con, bọn họ cùng con không giống nhau nha. Hai người bọn họ chỉ là giai cấp trung lưu với mấy đồng lương ít ỏi thôi, mời nhũ mẫu về cũng đã tốn không biết bao nhiêu tiền tiết kiệm của bọn chúng nữa kìa, các con lại là anh em ruột, Mao Đậu lại là cháu trai của con. Con sẽ không kiệt sỉ đến mức một việc nhỏ này cũng không muốn giúp đi?”
Bành Thần cười như không cười, liếc mắt nhìn Trương Hiểu Mai một cái: “Mẹ gần đây không thấy tin tức sao? Con cũng đã bị công ty kết thúc hợp đồng rồi, mẹ cảm thấy hiện tại con còn dư tiền để có thể chiếu cố tốt cháu trai ư?”
Trước khi tới đây, Trương Hiểu Mai đúng là không biết Bành Thần đã kết thúc hợp đồng, cho nên nghe vậy cũng không nhịn được mà ngẩn người: “...... Kết thúc hợp đồng? Vậy tiêp theo con tính toán làm thế nào?”
Bành Thần đem nguyên lời nói vừa rồi của Trương Hiểu Mai nói lại: “Cùng lắm thì con bán cái nhà này rồi về nhà ở cùng mọi người là được. Dù sao thì con cũng là con gái người mà,cả anh và chị dâu cũng là anh chị của con, mọi người sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế này mà không giúp con đi?”
Trương Hiểu Mai: “......”
Trương Hiểu Mai: “...... Con đừng cùng nói giỡn với mẹ.”
Bành Thần cầm điện thoại di động lên, sau đó vẫy vẫy Trương Hiểu Mai: “Không nói giỡn với mẹ đâu! Mẹ, con cho mẹ xem cái này.”
Lúc Đại Hải chạy đến đưa nguyên liệu nấu ăn cho Bành Thần vừa nhìn thấy mẹ của Bành Thần mang theo cháu trai Bành Thần ra khỏi cửa nhà, liền lo lắng đến thất thố, thậm chí còn chuẩn bị chạy trốn.
Sau khi hai người đó vừa mới đi vào thang máy, Đại Hải mới tò mò hỏi Bành Thần: “Chị ơi, dì đến đây làm gì thế ạ?”
Bành Thần nghĩ nghĩ, hỏi Đại Hải: “Em cảm thấy bình thường mẹ chị đối với chị như thế nào?”
Đại Hải: “Này em cũng khó mà diễn tả được.”
Bành Thần: “Không sao, có cái gì nói cái ấy, chị cũng sẽ không tức giận đâu.”
Đại Hải cẩn thận nói: “Em cảm thấy dì có vẻ không thích chị. Dù sao em cũng đi theo chị nhiều năm như vậy, dì đến đây thăm chị còn chưa đến mười lần, liền tính ra, nếu không phải hỏi đòi tiền chị thì chính là có việc yêu cầu chị hỗ trợ......”
Bành Thần lẳng lặng nghe, không ra phát ra tiếng động.
Kỳ thật vừa rồi Bành Thần tiếp xúc cùng mẹ nguyên chủ cũng hiểu hoàn cảnh được tám chín phần rồi, sở dĩ xác nhận với Đại Hải một lần nữa, cũng chỉ là để cho chắc chắn với ý kiến của mình mà thôi. Rốt cuộc hiện giờ nàng chiếm thân thể của nguyên chủ, nếu trước kia người nhà nguyên chủ thiệt tình đối tốt với nguyên chủ, thì nàng cũng sẽ giúp nguyên chủ tiếp tục báo hiếu, nhưng nếu là tình huống như vậy, thế thì không cần thiết đối xử quá khách khí với bọn họ.
Đại Hải có vẻ như có thành kiến khá lớn với người nhà nguyên chủ, nói một hồi lâu mới ngừng lại: “...... Chị, em vừa rồi có phải nói quá nhiều?”
Bành Thần lắc đầu: “Không có việc gì. Chị cũng hy vọng em nói nhiều một chút, dù sao tường không phải: kẻ trong cuộc u mê, kẻ bàng quan thì tỉnh sao!”
Đại Hải: “Dù sao thì nếu dì khuyên chị đem bán phòng này để cho anh trai chị mua nhà mới thì chị vạn lần đừng nghe. Đúng rồi, hôm nay dì tới đây không phải thật sự khuyên chị đem bán căn hộ này đi đi?”
Bành Thần: “Không có, là vì chuyện khác.”
Đại Hải: “Chuyện đó chị đáp ứng rồi?”
Bành Thần cong cong khóe môi: “Sao có thể. Ta liền cho nàng nhìn thẻ ngân hàng trống không của ta, có lẽ là nàng sợ ta túng quá mức tới hỏi vay tiền nàng, cho nên liền chạy có khi còn nhanh hơn thỏ í chứ.”
Đại Hải: "............" Cho người ta xem thẻ ngân hàng hết tiền? Đúng là Bành tỷ nha!
Tin tức Bành Thần kết thúc hợp đồng truyền ra ngoài, kỳ thật cũng có mấy công ty quản lý chủ động liên hệ với cô. Dù sao thì Bành Thần tuy rằng trừ bỏ mỗi khuôn mặt thì các kỹ năng khác đều không ổn, nhưng cô kiểu gì cũng còn có một khuôn mặt xinh đẹp. Hơn nữa trong giới cũng chỉ có mình cô có khuôn mặt nổi tiếng như vậy, cho nên có một số công ty quản lý căn bản cũng không yêu cầu nghệ sỹ có bản lĩnh, dù sao nhan sắc giá trị cũng là điều kiện tối thiểu, rất nhiều lúc ở trong giới giải trí hỗn loạn này, chỉ cần dựa vào mặt là được.
Tuy nhiên người phụ trách của mấy công ty quản lý đó đều là người mới, điều kiện ký hợp đồng đều vô cùng hà khắc, vừa nhìn đã thấy không có chút thành ý gì, đơn giản nói giống như bố thí cho nàng.
Cho nên Bành Thần đều cự tuyệt hết.
Nàng chờ sau khi chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》phát sóng rồi lại nghiêm túc suy xét việc ký hợp đồng với công ty quản lý nào.
Chương trình《 Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ 》này hiện giờ đều đang tập trung quay hình ảnh các học viên tiến hành phong bế huấn luyện trong phòng luyện tập, đến lúc đó bốn vị mentor sẽ tiến hành quay tiếp lần thứ hai, một bên là để kiểm tra các học viên mấy ngày nay luyện tập như thế nào, mặt khác là vì chuẩn bị cho sân khấu của công diễn tiếp theo.
Bành Thần đi đến quay chương trình một lần nữa, so lần đầu, nàng càng quen đường đi đến đài truyền hình.
Nàng còn nhờ Đại Hải mang theo sữa chua và bánh mì cho các học viên ăn khuya.
Bởi vì lần trước đã hướng dẫn nhảy 《 Chiêu Bài 》 cho nhóm thực tập sinh chuyên về vũ đạo, cho nên lần này Bành Thần đi đến phòng luyện tập, thì cũng đến nhìn thành quả của các thực tập sinh này trước.
Tuy rằng nàng mới chỉ rời khỏi đây có ba ngày, nhưng các học viên đã tiến bộ hơn rất nhiều. Đặc biệt là nhóm của Tạ Du Nhiên, bảy người đều đã phối hợp vô cùng ăn ý, động tác vũ đạo cũng khá ổn.
Bành Thần tin tưởng, chờ tới đêm công diễn, này các học viên này mặc trang phục nhảy xinh đẹp thì hiệu quả khẳng định sẽ càng tốt hơn.
Làm dance mentor, Lâm Phương Phỉ lúc ấy cũng cùng Bành Thần kiểm tra tiến độ tập luyện của các thực tập sinh. Lần trước khi quay chương trình vì muốn nhìn thấy Bành Thần xấu mặt lại thành Bành Thần vả mặt. Cho nên lần này Lâm Phương Phỉ rốt cuộc cũng thông minh hơn, không chủ động trêu chọc Bành Thần. Toàn bộ lần kiểm tra này chỉ chuyên tâm thưởng thức màn biểu diễn của hai tổ học viên, sau khi xem xong thì tâm tình cũng khá tốt nên khen các nàng vài câu.
Đến lúc Bành Thần nhận xét, nàng trực tiếp bỏ qua ưu điểm, nói thẳng vào vấn đề: “Ưu điểm thì khi nãy Lâm lão sư cũng đã nói nhiều rồi, tiếp theo tôi sẽ nói về một số mặt mà mọi người còn đang mắc phải. Tạ Du Nhiên, lúc trò nhảy, biểu tình được khống chế khá tốt, rất đẹp, cho nên trò không cần dành quá nhiều sự chú ý hình ảnh của mình trong gương luyện tập, trò phải học được cách hưởng thụ khi nhảy. Tô Vũ, lúc trò nhảy động tác có thể mạnh mẽ hơn một chút, tôi cảm giác trò chưa hoàn toàn buông ra chính mình, trò cần tự tin hơn một chút. Hạ Tình Hòa, lúc trò nhảy ánh mắt hơi phiêu phiêu nhưng lúc trò nhìn vào mắt tôi, trò sẽ tự giác quay sang chỗ khác, như vậy không được, trò phải học được cách dùng đôi mắt của để nhìn vào mắt người xem, giống như vầy......”
Bành Thần vừa nói vừa đi đến bên người cô gái tên là Hạ Tình Hòa, sau đó một tay cầm lấy cái nơ bướm trước ao sơ mi của nàng, kéo đến gần mình.
Hạ Tình Hòa trơ mắt nhìn mặt Bành Thần dần to hơn trong mắt mình.
Càng đến gần nàng còn có thể thấy rõ lông mi cong vυ't của Bành Thần, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy thân ảnh của mình trong đôi mắt trong veo của Bành Thần
Tận cho đến lúc Bành Thần buông nàng ra, nàng vẫn ngơ ngẩn không kịp phản ứng.
Trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất một ý niệm: A a a a, mẹ ơi, ta muốn cong!
Cả hai tổ học viên tổng cộng là 14 người, Bành Thần dần dần đọc tên của từng người một. Tuy rằng mỗi học viên đều có bảng tên trên áo, nhưng vì khá khó nhìn, các mentor khó có khả năng mà nhìn thấy tên của tất cả các học viên, cho nên vì để tiện cho các mentor, tổ tiết mục rất tri kỷ dán các con số lên áo của các học viên, từ 1 đến 101 rồi tiến hành chia tổ.
Lúc trước, khi Lâm Phương Phỉ nhận xét, cũng đều gọi theo con số trên bảng. Tỷ như số 1 biểu hiện không tồi, số 10 nhảy khá tốt...... Lúc ấy các học viên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng trước mắt khi Bành Thần đọc tên cùng nhận xét luôn, cảm giác này lại càng tốt hơn.
Dù sao thì các học viên ở giới giải trí này, ai mà không hy vọng tên của mình sẽ đề cập nhiều hơn trước máy quay đâu? Hơn nữa nếu chẳng phải là càng nổi bật cho người xem chú ý đến thì việc nói tên càng khiến cho các học viên cảm thấy thân thiết hơn là việc nói số thứ tự.
Dù sao Bành Thần vừa nhận xét xong, các học viên đều không hẹn mà cùng cúi mình vái chào Bành Thần, sau đó nói cảm ơn Bành lão sư.
Lâm Phương Phỉ đang ngồi bên cạnh: “......”
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tại sao tôi lại ở đây?