Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 06: Đoạn nhận**
Đoạn nhận 断刃 là kiếm gãy, cũng là chỉ Mặc Nhận nên để nguyên tên chươngKhi Sở Ngôn trở về đã là chạng vạng.
Hắn dùng ngón tay xoa thái dương, có chút khó chịu. Rõ ràng kiếp trước yêu chiều Bạch Hoa hết mực, bây giờ sống lại lại không hề có chút cảm giác dư thừa nào, ngẫm đến cũng thật kỳ quái.
Sở Ngôn vốn dĩ muốn ổn định Bạch Hoa, tìm kiếm dấu vết để bí mật truy tra kẻ đứng sau hắn. Thế nhưng Bạch Hoa bề ngoài nhã nhặn hiền lành, bên trong khôn khéo hơn người, trong khoảng thời gian ngắn hắn không tra ra được manh mối nào.
Sở Ngôn lúc nhỏ gặp nhiều chông gai, sau khi ngồi lên vị trí Điện chủ rất chán ghét thủ đoạn tranh đoạt. Trước khi gặp Bạch Hoa, hắn chỉ si mê võ học, sau khi tiểu rắn độc kia áp tới, hắn một lòng nhào vào, càng bớt đi tinh lực lo chuyện giang hồ.
Cửu Trọng Điện nằm ở nơi hẻo lánh xa xôi, dễ thủ khó công, tuy cũng giao thiệp không ít phe phái nhưng hết thảy đều có tính toán chừng mực, hiếm có ai bạt mạng lội vào vũng bùn không nên lội. Hơn nữa, Cửu Trọng Điện nội hàm sâu xa, hành sự bí mật, tuy khó dò nông sâu nhưng cũng không phải là một thế lực đe dọa đến trật tự thiên hạ, không tạo ra kẻ thù không đội trời chung, tự nhiên cũng tương đối thanh nhàn.
Vậy nên, Cửu Trọng Điện xem như nửa chính nửa tà, xưng là tà giáo quỷ thần khó lường, nói trắng ra chỉ là Điện chủ lười quản tục sự thôi.
Nhưng hiện tại đã khác rồi. Cảnh Cửu Trọng Điện sụp đổ hiện lên ngay trước mắt. Sở Ngôn không thanh nhàn nổi nữa.
Phiền nhất là, chuyện chết đi sống lại kinh hãi thế tục đến vậy lại chẳng có ai để nói cùng, cứ nghẹn trong lòng đến ngứa ngáy khó chịu.
Sở Ngôn bước đến cửa tẩm điện, giơ tay ngăn cản người hầu hai bên hành lễ.
Lúc này A Nhận có lẽ đã ngủ rồi, thương thế nặng như vậy...
Hắn thở dài, trong đầu hiện lên gương mặt Mặc Nhận, trầm tĩnh, thờ ơ, phục tùng, kiên nhẫn... giống như không gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y.
Không, phải nói là, người này ở trước mặt hắn sẽ không dễ dàng lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Sở Ngôn từng cảm thấy A Nhận như vậy thật tốt, tựa như một thanh kiếm sắc bén chân chính. Hiện tại lại không như vậy nữa, Sở Ngôn hễ thấy Mặc Nhận như vậy, trong lòng như có một cái gai đâm vào, âm ỉ đau rát, nhưng không nhổ ra được.
Lúc bọn họ còn nhỏ, khi Mặc Nhận mới theo hắn, hình như tính tình y cũng không lạnh lẽo đến mức này. Không biết từ bao giờ đã bắt đầu...
Có lẽ, từ đầu bắt y làm một thanh lợi kiếm, hắn đã sai rồi.
May mắn thay, vẫn còn thời gian để bù đắp. Nghĩ đến đây Sở Ngôn lại có chút hân hoan, tay nhẹ nhàng đẩy cửa.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt hắn lại thay đổi, tay vô thức nắm thành quyền.
"A Nhận..."
Hắn chẳng được như ý như nguyện thấy Mặc Nhận yên ổn ngủ trên giường.
Mặc Nhận nghiêm chỉnh quỳ gối dưới mép giường, cúi đầu, dùng tay vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng ở góc giường. Tà dương soi chiếu lên khuôn mặt nửa tỏ nửa mờ của y.
Nghe tiếng mở cửa, y quỳ thẳng lên một chút, hướng Sở Ngôn cúi đầu hành lễ, nói: "Chủ thượng, thuộc hạ đã thu dọn Trung Càn Điện sạch sẽ rồi. Ba ngày qua được chủ thượng săn sóc, Mặc Nhận vô cùng biết ơn."
Mắt Sở Ngôn đảo một vòng quanh phòng, chăn gối trên giường đã xếp ngay ngắn chỉnh tề, khay thức ăn, chén thuốc, khăn tay, toàn bộ đều đã mất tăm mất tích, ngoài bản thân người đang quỳ ở đây, chẳng còn lưu lại cái gì chứng tỏ từng có người mê man suốt ba ngày ở tẩm điện của Điện chủ.
"..."
Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận bình thản mà trấn định đang quỳ gối dưới chân giường, tức đến mức muốn đá y một cái.
Người này, tên khốn này, rõ ràng đang muốn nói với hắn: Hiện tại người có thể cho ta cút rồi.
Thời khắc này, Sở Ngôn cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa yêu tà thiêu đốt, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, máu chảy trong tứ chi bách hài từng chút một lạnh đi.
Hắn cố nén cảm giác khó chịu này, bước đến một bước, dừng lại trước Mặc Nhận. Điện chủ nhìn thị vệ chằm chằm, kẽ răng gằn từng chữ: "Ai bảo ngươi làm mấy chuyện này? Ai kêu ngươi thu dọn —— ai cho ngươi đi!?"
Mặc Nhận run khẽ một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt phượng đầy tức giận cùng khổ sở của Sở Ngôn: "Cô rõ ràng nói ngươi chờ cô về, ngươi nghe không hiểu sao, hả?"
"Ngươi muốn đi đâu —— ngươi còn có thể đi đâu với cái bộ dạng này!?"
Đôi ba câu buông xuống, sắc mặt vốn tái nhợt của Mặc Nhận lại rút đi thêm một tầng huyết sắc. Y theo phản xạ mà muốn dập đầu, run giọng nói: "Thuộc hạ biết tội, chủ thượng bớt giận......!"
Thật ra y cũng không biết tại sao Điện chủ lại tức giận, rõ ràng mình uống thuốc cũng đã uống, chờ chủ thượng cũng đã chờ, thấy người về rồi mới xin cáo lui.
Nhưng Mặc Nhận tất nhiên sẽ không biện giải. Nếu mình chọc giận chủ thượng, vậy hẳn là mình đã làm sai chuyện gì.
Sau khi nhận phạt, y có thể từ từ suy nghĩ, từ từ nghiền ngẫm lỗi lầm của mình.
Mà bên kia, Sở Ngôn phục hồi tinh thần rồi mới hốt hoảng, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bả vai Mặc Nhận, không cho y dập đầu xuống đất.
Hắn cảm thấy hối hận vô cùng, cho rằng mình dùng giọng điệu gay gắt đã dọa y sợ một phen. Sở Ngôn cuống quýt nói: "Đừng sợ, cô không phạt ngươi!"
Mặc Nhận giật mình, khuôn mặt thanh tú hiện lên một vẻ mờ mịt. Sở Ngôn cảm thấy vai y gầy đến cấn xương, rốt cuộc không nhịn được nữa, vòng tay siết chặt vai y, kéo Mặc Nhận vào lòng mình, thở dài: "Xin lỗi, cô không phải là tức giận với ngươi."
"Chủ thượng?" Mặc Nhận cứng đờ chỉ trong giây lát, đã bình tĩnh mà nhìn Sở Ngôn, chần chừ một chút, cẩn thận lựa lời, "Nếu có chuyện gì cần thuộc hạ làm..."
Y không rõ vì cớ gì mà tới giờ Sở Ngôn còn ôm y.
Sở Ngôn bỗng dưng nhắm mắt: "Không, không phải......"
Hắn cảm thấy đầu lưỡi không nghe mình sai sử, đối mặt với Mặc Nhận lúc này, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải: "Cô không cần ngươi làm gì... Ngươi... Ngươi lúc này thương thế nghiêm trọng, nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, sau này sẽ dễ bệnh..."
Mặc Nhận đã hiểu, hiện tại võ công của y chưa phế, vẫn còn là lưỡi kiếm sắc bén có thể vì Điện chủ vượt mọi chông gai. Lúc này Điện chủ vẫn còn để tâm đến y.
Suy nghĩ đến đây, y có cảm thấy trong lòng thấp thoáng vui mừng, nhẹ giọng nói: "Thuộc hạ thương thế không đáng ngại, chủ thượng không cần cố kỵ."
"..."
Sắc mặt Sở Ngôn trầm xuống, hắn mơ hồ cảm thấy lời nói của Mặc Nhận có gì đó không ổn. Đặc biệt là mấy chữ "không cần cố kỵ" kia... Chẳng lẽ A Nhận cảm thấy hắn chỉ quan tâm đến y để có thể "sử dụng" y nhiều hơn?
Hắn không biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này. Rõ ràng mình hồi sinh trở về, rõ ràng mình đã học cách quan tâm đến người trước mặt, mọi chuyện nên chuyển biến tốt hơn mới phải, nhưng tại sao quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận dường như càng xa cách hơn?
Sở Ngôn giật giật khóe môi. Có một khoảnh khắc hắn thật sự muốn bất chấp tất cả mà đem hết chuyện kiếp trước ra nói cho Mặc Nhận nghe.
Hắn muốn nói với y hắn đã sai thế nào, hối hận thế nào, hiện giờ muốn đối tốt với y đến nhường nào...
Truyện Đoản VănNhưng khi Mặc Nhận dùng ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt lại trong cổ họng.
Cuối cùng, Sở Ngôn đành miễn cưỡng tìm một lý do, hắn nhìn vào mắt thị vệ, nhẹ giọng nói: "Cô chỉ nghĩ, chúng ta lâu rồi không cùng nhau trò chuyện... Nếu A Nhận không vì chuyện này mà ghi hận chủ nhân ngươi, thì tối nay phụng bồi cô một đêm đi."
Hắn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: "Được chứ?"
Mặc Nhận sửng sốt. Chuyện khác không nói, nhưng đúng là lâu lắm rồi y không được cùng Điện chủ trò chuyện.
Đời trước, sau khi bị tống vào Thiên Điện, y không được ra ngoài nữa. Sở Ngôn ban đầu còn đến gặp y vài lần, lần nào cũng bị y chọc giận mà bỏ đi, dần dần không còn đến nữa.
Mặc Nhận biết bản thân mình không nên tiếp tục ăn vạ ở tẩm điện của Điện chủ, thế này không hợp quy củ. Thái độ của Sở Ngôn cũng rất kỳ lạ, y không biết chủ thượng rốt cuộc là có mục đích gì.
Nhưng thật lòng, y thật sự... rất nhớ chủ thượng.
"... Vâng ạ." Y thầm than trong lòng, lại một lần nữa vượt quá giới hạn của mình rồi.
Sở Ngôn vui mừng khôn xiết, vội duỗi tay bế Mặc Nhận đặt lên giường. Thị vệ tựa trên khuỷu tay hắn hốt hoảng mà run, hắn liền thấp giọng nói: "Đừng sợ."
Hắn đặt Mặc Nhận nằm nghiêng trên giường, thuận tay sờ xuống mắt cá nhân, muốn cởi giày y ra. Mặc Nhận như bị điện giật, cả người đột nhiên co lại, tái mặt nói: "Chỉ thượng, không thể! Bẩn..."
Động tác kia của Sở Ngôn đang hết sức tự nhiên trôi chảy, không ngờ Mặc Nhận phản ứng dữ dội như vậy, ngược lại khiến hắn lo lắng. Hắn thu tay, vòng lại vỗ về sống lưng Mặc Nhận, liên tục trấn an: "Không bẩn, không bẩn... A Nhận nghe lời, không cần sợ ta."
Mặc Nhận đột nhiên cúi đầu, mím môi không đáp, lặng lẽ tự mình cởi giày và vớ của mình ra.
Sau đó y cẩn thận ngước đuôi mắt, nhìn thoáng qua chủ thượng, bắt gặp vẻ mặt nôn nóng của Sở Ngôn, đáy mắt hiện lên mấy phần mờ mịt.
Mà lúc này trong đầu Sở Ngôn đột nhiên trống rỗng. Hắn bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn, A Nhận thật sự có chút tự ti và sợ hãi.
Giống như là... một con thú bị người ngược đãi đánh đập nhiều năm, chợt thấy người sống liền theo bản năng mà co thân run bần bật. Nếu người kia đem cho nó một chút âu yếm vuốt ve cùng canh thịt, nó liền ngơ ngác không rõ tại sao.
—— Phải rồi, lẽ ra hắn nên phát hiện sớm hơn.
Sở Ngôn không nhịn được thầm mắng mình một tiếng, chuyện này biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua Mặc Nhận quen tự kiềm chế, y đã cố gắng hết sức để đè nén sự yếu nhược của mình, khiến Sở Ngôn tận đến lúc này mới nhận ra.
Hiện tại hắn không thể trách Mặc Nhận được nữa, chỉ càng thêm ân hận, thầm nghĩ lần này vào Hình đường có lẽ là một đả kích quá lớn đối với A Nhận.
Cũng không biết phải chăm sóc bao lâu mới có thể hòa hoãn trở lại...
Đương nhiên hiện tại Sở Ngôn cũng không biết, Mặc Nhận yếu nhược và khác thường như vậy không đơn giản chỉ vì một lần vào Hình đường. Đời trước bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, tích tụ nhiều năm như vậy, y đã kề cận bên bờ vực rồi, cơ hồ bị nghiền nát đến suy sụp.
Lúc này Mặc Nhận mà Sở Ngôn đang nhẹ giọng an ủi đã không còn là thanh kiếm sắc bén, không gì chặn được của năm xưa
Kiếm đã gãy, lưỡi kiếm cũng phế rồi.
......
Đêm tối dần.
Rốt cuộc bọn họ cũng không có nhiều thứ để nói.
Mặc Nhận vẫn chưa tiếp thu được việc mình và chủ thượng tôn quý cùng chung chăn gối. Y vâng lời, lại kiệm lời, Sở Ngôn bảo y nằm yên thì y nằm, nhưng cả người căng cứng, chỉ chiếm một khoảng nhỏ xíu ngoài mép giường, như thể sợ làm bẩn giường nệm của chủ thượng,
Sở Ngôn giở hết công phu miệng lưỡi cũng không thể làm thị vệ thả lỏng chút nào. Hắn lo lắng thương thế của Mặc Nhận, lại không dám bức bách, đành cùng A Nhận an tĩnh mà nằm trên giường, cảm thụ thời gian chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Nhận ước chừng thời gian đã muộn, giọng hơi khàn mà nói: "Chủ thượng, nên nghỉ ngơi rồi."
Gánh nặng trong lòng Sở Ngôn cũng đã vơi bớt, nhìn y cười nói: "A Nhận cũng nên nghỉ ngơi đi."
"Thuộc hạ..."
Mặc Nhận muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ mắt đáp: "Vâng ạ."
Sở Ngôn đợi một lúc, không thấy y mở miệng nữa, trong lòng thầm thở dài, trên mặt vẫn mang ý cười: "Vậy... cô ngủ trước đây."
Mặc Nhận lập tức như trút được gánh nặng. Y dò hỏi chủ thượng cần hầu hạ rửa mặt thay quần áo không, Sở Ngôn đáp không, sau đó yên lặng nằm xuống giường.
Đêm khuya thanh vắng, trăng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt mông lung.
Sở Ngôn ngủ rất nhanh. Từ khi sống lại, tinh thần hắn đã luôn căng thẳng suốt mấy ngày, trong lòng lại vướng bận thương thế của Mặc Nhận, đã kiệt sức từ lâu rồi.
Mặc Nhận lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Y nhắm mắt hồi lâu, trong lòng vẫn rối tung rối mù, đủ loại tạp niệm linh tinh tranh nhau mà nhảy ra.
Y trộm nghiêng đầu nhìn chủ thượng của mình.
Sở Ngôn thở sâu và đều đặn, đôi mày tuấn tú hòa cùng màn đêm, vẫn còn rất trẻ trung, không có chút dáng vẻ lạnh lẽo u ám nào của mười năm sau. Gương mặt mềm mại, diện mạo phảng phất còn nhìn ra được những đường nét của tuổi thiếu niên.
Thật tốt. Mặc Nhận mở to mắt thầm nghĩ.
Khoảnh khắc này, y đột nhiên cảm thấy trong lòng mình lóe lên những tia lửa nhỏ, ấm áp sáng ngời.
Mặc Nhận cẩn thận chui vào chăn bông mềm mại. Y làm một cái xác không hồn đã quá lâu, cả hơi ấm cũng có chút xa lạ và khó chịu. Nhưng lúc này, y cảm thấy mình được sống lại —— chính là để bảo vệ Sở Ngôn thật tốt, dù phải chết thảm hay là sống tạm, y cũng có thể vui vẻ chấp nhận.
Y nhớ đời trước từng mơ hồ nghe Sở Ngôn nói mạng sống của y rẻ mạt. Đến bây giờ y mới thừa nhận chuyện này, nhưng rẻ mạt thì có gì không tốt?
Y là kiếm, chủ thượng muốn bẻ thì bẻ, muốn vứt thì vứt, muốn bỏ quên thì bỏ quên; nhưng một ngày chủ thượng cần dùng đến, có thể tùy tay ném những mảnh sắt vụn này vào lò luyện, nung chảy đúc lại vẫn có thể cầm vừa tay, miễn cưỡng cũng xem như sắc bén.
... Nếu có thể như thế thì thật tốt.
Mặc Nhận hơi nhướng mày, vô thanh mà cười. Y nhìn Sở Ngôn bằng ánh mắt chưa một ai nhìn thấy, sáng ngời và mát lạnh như nước
——————————
Lời tác giả: Tình trạng của bốn vai chính phụ ——
A Nhận: Bắt đầu PTSD. (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương)
Điện chủ: Vẫn còn mơ mơ màng màng.
Tiểu Bạch Hoa: Hôm nay không được lên sàn.
Yến cặn bã: Ta là ai, ta đang ở đâu, có ai biết đến ta không...