Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Chương 05: Tỉnh dậy

Mặc Nhận mơ hồ mở mắt, y cảm giác mình vừa ngủ một giấc dài đến vô tận, hình như y chưa từng có một giấc ngủ nào an ổn như vậy.

Mí mắt chậm chạp khép mở vài cái, đầu óc mơ màng dần tỉnh táo lại.

Y cảm giác dưới thân vô cùng mềm mại, mình sao lại... nằm ở trên giường?

"Rốt cuộc cũng tỉnh rồi, để cô phải lo lắng nhiều ngày như vậy, thật là... ngủ đủ rồi đúng không?" Âm giọng mang theo ý cười trầm thấp vang lên bên tai, là cảm giác quen thuộc đã khắc sâu vào xương tủy.

Mặc Nhận nháy mắt tỉnh táo, hoảng loạn mà xoay đầu nhìn, thấy ống tay áo màu đen thêu mây vàng rơi vào tầm mắt, mặt y thoáng chốc tái mét.

Tại sao... chủ thượng lại ở đây!?

Không phản ứng kịp với tình huống hiện tại, Mặc Nhận cái gì cũng không nghĩ được, theo bản năng vùng vẫy muốn đứng dậy. Đáng tiếc, cơ thể y không còn chút sức lực nào, y cơ hồ là ngã khỏi giường, chạm đất phát ra âm thanh khiến người nghe cũng thấy đau.

Nhưng Mặc Nhận không quan tâm đến cơn đau từ những vết thương giăng khắp cơ thể, y run rẩy dùng cánh tay yếu ớt của mình chống xuống đất, cố gắng mà quỳ lên.

Y vậy mà còn chưa chết ——

Không đúng, y vậy mà ở bên cạnh chủ thượng, còn to gan lớn mật ngủ không biết bao lâu rồi!!!

Cái suy nghĩ này như mũi tên lạc bay thẳng vào đầu, y không khỏi cảm thấy cõi lòng lạnh băng mà chìm xuống. Trong tầm nhìn có gì đó thoáng lay động, y nhìn thấy chủ nhân trong bộ y phục đen vàng kia đột nhiên đứng dậy, có lẽ là vô cùng tức giận...

Lòng Mặc Nhận càng lạnh, vốn định dập đầu thỉnh tội, nhưng ngay sau đó, thân hình run rẩy không ngừng đã hao hết sức lực, mất thăng bằng mà ngã xuống.

Thật vô dụng, bị người mắng là phế vật cũng không oan. Trong lòng y thầm mắng một câu, chỉ đơn giản nhắm mắt, cắn răng chờ cơn đau do va xuống nền nhà.

Nhưng Mặc Nhận không chờ được. Y nghe tiếng ống tay áo rộng mang theo tiếng gió, sau đó có đôi tay đỡ lấy y, kéo y vào một lồng ngực kiên cố ấm áp, ôm y thật chặt.

"Chủ..." Mặc Nhận thất thố ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Gương mặt thuở nhược quán của Sở Ngôn, thứ được y trân quý mà cất sâu trong ký ức, đột nhiên hiện lên trong tầm mắt, khiến y sững sờ như bị sét đánh.

"Ngươi làm gì vậy! Bị thương đến thế này rồi còn dám lộn xộn!?"

Sở Ngôn lại bị chọc tức đến đau lòng, cảm giác vui mừng như điên khi thấy thị vệ tỉnh dậy đã bị một màn này thổi bay sạch. Hắn chẳng ngờ Mặc Nhận vừa tỉnh lại đã tự giày vò mình.

Vết thương ba ngày qua vừa khó khăn khép miệng, bây giờ lại có dấu hiệu nứt ra. Sở Ngôn cảm thấy những vết thương này đều là khắc trong tim mình, nóng rát phát đau.

Hắn một tay ôm Mặc Nhận, một tay kéo tấm chăn gấm trên giường xuống bọc lấy thân thể nhợt nhạt đang run lên vì lạnh, lại nhịn không được trừng mắt một cái.

"Thuộc... Thuộc hạ..."

Mặc Nhận cái gì cũng không dám tin mà nhìn Sở Ngôn, nói không nên lời.

Chiếu theo tính tình Sở Ngôn, nếu thuộc hạ không nghe lời, hắn nhẹ nhất cũng răn dạy đến chết một phen. Nhưng hắn mới nhìn Mặc Nhận một cái, trong lòng lại cảm thấy đau đớn——

Thị vệ co rúm dưới chân giường, toàn thân đều run rẩy, mồ hôi lạnh rịn ra. Khuôn mặt bàng hoàng của y khiến người ta phát hoảng, mà trong đáy mắt sâu thẳm cũng hiện rõ ràng một mảnh kinh hoàng cực độ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Gió Tô Mây
2. Con Chó Của Pavlov
3. Cùng Tấn Trường An
4. Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả
=====================================

"... Chủ thượng." Mặc Nhận nghẹn ngào gọi một tiếng, âm giọng run run.

"..." Sở Ngôn miệng cứng đến mấy cũng không duy trì nổi nữa. Hắn thò tay vào chăn, tránh đi miệng vết thương mà nhẹ nhàng an ủi một cách vụng về, "... Được rồi, A Nhận. Ngươi có thương tích trên người, đừng động đậy. Cô không nên phạt ngươi, là cô hồ đồ. Sau này không làm thế nữa, không bao giờ nữa, được không?"

Môi Mặc Nhận giật giật, nhưng không nói được lời nào. Y hiếm khi quên hết lễ nghĩa và quy củ như vậy, ngơ ngẩn mà nhìn gương mặt sáng sủa của Sở Ngôn một lúc lâu.

... Sau đó im lặng nghiêng đầu, môi nhợt nhạt chậm chạp mấp máy, ánh mắt không còn tiêu cự.

Y giống như cái gì cũng không rõ.

Lại giống như trong nháy mắt đã thông suốt hết thảy.

Hóa ra... hóa ra là... sống lại một lần nữa sao...

Đúng rồi, y lẽ ra đã chết rồi.

Ký ức đời trước bất kham, từng chút vẫn còn ở trước mắt, mỗi đoạn đều có Sở Ngôn, mỗi đoạn đều khiến y tuyệt vọng như rơi xuống vực sâu.

Ký ức cuối cùng dừng lại ở hình phạt dành cho kẻ phản chủ cùng tuyết bay trắng trời. Mặc Nhận thất thần, đôi tay gầy gò tái nhợt nắm chặt đệm giường đến nổi gân xanh.

Y cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ, đầu óc như hoen rỉ, không thể chuyển động.

Ánh mắt của Sở Ngôn vẫn không rời khỏi người trong lòng mình, đương nhiên cũng không bỏ qua thần sắc cực kỳ bi ai lướt qua giữa mày Mặc Nhận trong một thoáng. Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra vì sao Mặc Nhận lại phản ứng như vậy.

Trong lòng trống trải, tựa như đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết được, khiến hắn mơ hồ bất an.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Ngôn. Một tỳ nữ bưng khay tiến vào, mang thuốc dưỡng thương mà Dược đường kê cho Mặc Nhận.

Trên khay còn một chén nhỏ, do Sở Ngôn nghĩ Mặc Nhận hôn mê nhiều ngày không ăn uống gì, đã lệnh hạ nhân nấu cháo loãng đưa đến cùng lúc.

Sở Ngôn dùng ánh mắt lệnh tỳ nữ kia đặt cháo và thuốc xuống rồi lui ra, mới quay lại nhìn Mặc Nhận, nói: "Ngủ lâu như vậy hẳn cũng đói bụng rồi, ăn chút cháo cho ấm người rồi uống thuốc."

Nói rồi hắn đỡ Mặc Nhận lên giường, dựng gối lên cho y dựa vào. Cửu Trọng Điện chủ sống trong nhung lụa quen rồi, loại công việc hầu hạ người khác thế này vốn là mười phần mất tự nhiên, nhưng hắn chẳng để ý. Sở Ngôn bưng cháo ngồi xuống mép giường: "Lại đây."

Mặc Nhận trong đầu rối như tơ vò, hỗn loạn mịt mờ, mãi đến lúc này mới nhận ra chén cháo là dành cho mình.

Nhớ đến đoạn đời cuối cùng của kiếp trước ở Thiên Điện, đừng nói là thức ăn còn ấm, một ngày có thể ăn được một, hai miếng gì đó đã là may mắn lắm rồi, Mặc Nhận cơ hồ đã quên mất thức ăn ấm áp cho vào miệng là cảm giác như thế nào.

Y tay chân luống cuống, ngơ ngẩn nói: "Thuộc hạ... tạ chủ thượng ban thưởng."

"Có một chén cháo thôi, tạ cái gì mà tạ?" Sở Ngôn đương nhiên không biết chuyện kia, chỉ là vẻ mặt rối bời của Mặc Nhận khiến hắn cảm thấy mới lạ, nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng.

Mặc Nhận không đáp được, trong lòng tự mắng mình không nhanh chóng thích ứng với chuyện đã sống lại, thất lễ trước mặt chủ thượng.

Nhưng mà, sống lại thì sống lại, chủ thượng cớ gì mà dịu dàng với y như vậy?

Y liếc mắt nhìn Sở Ngôn một cái, âm thầm tính toán thời gian.

... Phải rồi, theo lý mà nói, lúc này trong lòng chủ thượng đã bị Bạch Hoa lấp đầy rồi, đối với y chỉ có mỗi ngày một phiền chán hơn. Y không nhớ có quãng thời gian nào chủ thượng đối xử với y tốt đến mức này.

Suy nghĩ mông lung của Mặc Nhận bị gián đoạn bởi một chiếc muỗng đột nhiên to ra trước mắt. Sở Điện chủ nhất thời cao hứng, tự tay bưng chén, đưa một muỗng cháo đến bên miệng Mặc Nhận: "A Nhận, há miệng."

"Thuộc hạ sợ hãi, không dám làm phiền chủ thượng."

Mặc Nhận cả kinh vội vàng dùng tay nhận lấy chén lẫn muỗng, lại bị tránh đi.

Sở Ngôn nhất thời mất rồi tìm lại được, chỉ cần nhìn thấy Mặc Nhận trong lòng đã vui vẻ muốn chết, ngay cả chuyện đút người ta ăn thôi cũng có thể làm đến vui vẻ nhường này. Hắn lần nữa vòng muỗng cháo trở lại, nhướng mày cười nói: "Nghe lời, há miệng."

"Chuyện này..."

Mặc Nhận do dự một lúc, không hiểu sao Sở Ngôn lại hành xử khác thường như vậy. Chuyện đã quá lâu, y đương nhiên không thể nhớ hết những chi tiết vụn vặt, đột nhiên gặp phải tình huống này, chỉ có thể... đoán bừa.

Y xưa nay mặt lạnh nhàm chán, vậy chủ thượng không phải đang trêu chọc y, khả năng chỉ còn một đối tượng duy nhất, là Bạch Hoa.

Suy cho cùng y vừa bị ném vào Hình đường vì đắc tội Bạch Hoa, có lẽ chủ thượng hai ngày nay cãi nhau với Bạch Hoa nên mới cố ý đối xử tốt với y, là muốn làm trò cho người yêu thấy?

Điện chủ vứt hết mặt mũi mà chăm sóc mình là để bọn hạ nhân nhìn thấy, truyền đến tai Bạch Hoa...

... Hẳn là như thế rồi, không còn lý do nào khác. Mặc Nhận liền hạ mắt, im lặng nuốt xuống chua xót trong lòng. Chủ thượng muốn diễn, y đương nhiên nên phối hợp.

Huống hồ, dù chỉ là diễn, thì một chút dịu dàng này cũng đủ cho y ngày sau —— đời này y nhất định phải giết chết Bạch Hoa, ngày sau nhất định sẽ càng —— bất kham hơn. Y nên cảm kích tạ ơn mới phải.

Suy nghĩ này trong nháy mắt đã được sắp xếp ổn thỏa, lúc ngẩng đầu, Mặc Nhận đã thu lại hết cảm xúc. Y mỉm cười nhìn cái muỗng Sở Ngôn đưa tới, có chút cảm giác chờ mong mà y biết mình không nên có.

Cho dù là giả, cũng không ngại trộm đi một chút lợi lộc này. Tôn quý như chủ thượng, lại có thể quan tâm che chở y như vậy, y cảm thấy mình hời rồi.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Sở Ngôn động tay, nghe thị vệ cung kính bẩm báo: "Điện chủ đại nhân, Bạch Hoa công tử cầu kiến."

... Chiếc muỗng đong đầy cháo dừng lại bên khóe môi, Mặc Nhận trong lòng thầm than một tiếng, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau. Nếu Bạch Hoa đã đến, y xem như hết cơ hội rồi.

Sở Ngôn nhíu mày: "Sao, ngươi quên cô phân phó thế nào rồi à? Ai cũng không gặp."

"Nhưng Bạch Hoa công tử cứ khăng khăng... Công tử ở tiền điện đang gây rối, chúng tiểu nhân không dám ngăn cản..."

Sắc mặt Sở Ngôn tối dần. Sau một lúc trầm mặc, hắn thả chiếc muỗng vào chén, phát ra một tiếng leng keng.

Mặc Nhận cúi đầu càng thấp.

Quả nhiên, cái gì không phải của mình thì không thuộc về mình.

Là chính mình... đòi hỏi quá nhiều.

Sở Ngôn sửa sang lại y phục đứng dậy, hướng đến cửa tẩm điện, ra được nửa chừng rồi đứng ở cửa quay đầu lại nói: "Nhớ uống thuốc, chờ cô quay lại."

Mặc Nhận thấp giọng đáp ứng: "Vâng."

Tiếng bước chân của Sở ngôn càng lúc càng xa.

Mặc Nhận nhìn chủ thượng ra khỏi tẩm điện, miễn cưỡng dựng người dậy. Y nhịn đau bước xuống giường, chân trần chậm rãi hoạt động.

Y lặng lẽ dán vào cửa sổ sát góc tường, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt.

Bên ngoài truyền đến vài tiếng chim lảnh lót, cùng thanh âm nam nhân trò chuyện đứt quãng.

"... Hoa Nhi thật sự lo lắng... chỉ là nghĩ... lại bị ngăn lại trước cửa... Sở đại ca, Hoa Nhi làm sai chuyện gì rồi sao?"

"Hoa Nhi chớ nghĩ nhiều... chuyện Mặc Nhận rốt cuộc... Cô không thể... Không phạt nặng được..."

"Hoa Nhi biết... thân là người ngoài... không trách Mặc thị vệ coi khinh..."

"... Là một thuộc hạ hữu dụng thôi... y dễ bị lừa... tùy tiện dỗ dành là được..."

Trong tẩm điện, Mặc Nhận vẫn an tĩnh nhắm mắt như cũ, dường như cái gì cũng không nghe thấy. Đôi khi tai thính mắt tinh quá mức thật sự không phải là chuyện tốt, y có hơi hoài niệm khoảng thời gian bị mất hết nội lực ở đời trước.

Kỳ thực cũng không phải toàn là khó chịu, dù sao cũng đã lường trước rồi... Ít nhất, chủ thượng nói y hữu dụng, y vẫn thấy vui vẻ.

Nhưng mà, sao phải bận tâm như thế? Bản thân mình có cần dỗ dành lừa gạt gì đâu. Chỉ cần Sở Ngôn hạ lệnh, y có thể lập tức quỳ xuống hiến mạng cho chủ thượng.

Đời trước y làm còn chưa đủ tốt sao? Nhiều năm như vậy, chủ thượng còn xem y là một thuộc hạ bình thường, phải tiêu hao tinh lực mới dụ dỗ được...

Mặc Nhận trong lòng đau ê ẩm. Y biết mình suy nghĩ quá nhiều, không phải là một thị vệ lý tưởng luôn làm hài lòng chủ nhân. Chỉ là, cứ hễ đụng đến chuyện liên quan đến Sở Ngôn, y không thể làm một thanh kiếm vô tri vô giác như ý chủ thượng muốn, càng không thể làm một con chó chỉ biết vẫy đuôi với người.

Tính ra thì, đời trước bị chủ nhân ghét bỏ cũng không phải là không có lý do.

Đời này... nên tìm cơ hội giết Bạch Hoa trước, sau đó nhanh chóng tự kết liễu mình, không tăng thêm phiền toái cho chủ nhân.

Sở Ngôn cùng Bạch Hoa cười cười nói nói, y bên cửa sổ trông thấy hai bóng người kia xa dần.

"..."

Mặc Nhận chậm rãi thả lỏng cơ thể, thở ra một hơi, dựa nghiêng trên mặt tường lạnh băng, sắc mặt không buồn không vui.

Bỗng nhiên, y cong người, sống lưng gầy gò cuộn lại, tay phải che miệng, bắt đầu ho khan dữ dội, ho đến khi không thở nổi nữa, gò má vốn nhợt nhạt đã đỏ bừng lên.

Máu đỏ thẫm tuông ra từ kẽ tay y.

... Khó thở công tâm, khinh động đến nội tạng vốn còn đang thương tổn vì hình phạt.

Mặc Nhận sắc mặt không đổi, lấy khăn lau sạch máu trên mặt đất, lại nhớ đến lời căn dặn của chủ thượng, trở về mép giường bưng chén thuốc uống một ngụm.

Vị đắng kích thích dạ dày đã lâu ngày không ăn gì, vô cùng khó chịu. Mặc nhận chịu đựng cơn buồn nôn, bình thản nuốt xuống từng ngụm thuốc.

Đây đều là dược liệu tốt nhất, y không thể lãng phí.

——————————

Lời tác giả: Mắt thấy sắp đến đoạn ngọt ngào rồi, tôi phải tranh thủ thời cơ hạ dao một phát. Mọi người thấy A Nhận tổn thương hộc máu có đẹp không ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play