"Chủ..." Mặc Nhận đôi mắt hơi mở to. Y bị Sở Ngôn túm đến gần như vậy, suýt thì dán lên ngực chủ thượng. Nhìn Điện chủ gần trong gang tấc, y nhất thời nói không nên lời.
Khổ thân Ảnh Vũ đứng một bên đã hóa đá, miệng há ra rồi ngậm lại mấy lần, muốn nói gì đó mà không biết phải nói thế nào: "Đại, đại ca... Điện chủ..."
Mặc Nhận bấy giờ mới hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng không thể, người... bị thương..."
Y bận tâm đến thể diện của chủ thượng, không muốn trước mặt Ảnh Vũ nói thẳng mấy chuyện khó bề tưởng tượng, kiểu như Điện chủ tự thọc mình một kiếm.
Ánh mắt Sở Ngôn tối sầm. Mặc Nhận lại vội vàng cúi đầu: "Nếu chủ thượng muốn thuộc hạ cùng ra ngoài, đợi vết thương của người lành rồi, thuộc hạ tự nhiên sẽ nghe lệnh."
Sở Ngôn xụ mặt. Không biết có phải ảo giác hay không, vẻ mặt hắn trông như là thẹn quá hóa giận.
Điện chủ dùng ngón trỏ chọc chọc ngực thị vệ: "Cô muốn ngươi cùng Ảnh Vũ ra ngoài, liên quan gì đến chuyện giữa cô và ngươi?"
Mặc Nhận mờ mịt, trong ánh mắt đầy chấm hỏi.
Sở Ngôn bị dáng vẻ vô tội của thị vệ chọc giận, bực bội nói: "Ngươi nhìn cô như vậy làm gì! Ngươi cũng không phải là kiếm thật, còn làm bộ nghe không hiểu tiếng người? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cô van xin ngươi ra ngoài chơi đi, hả?"
Mặc thị vệ vô cùng khó hiểu, trong đầu nghĩ: Sao... sao lại thành thế này??
Sao chủ thượng tự dưng một hai bắt y cùng Tiểu Vũ... ra ngoài chơi??
Đêm qua đoạt kiếm của y đòi sống đòi chết, sáng nay kề cận hôn môi y, bây giờ lại, lại... Chủ thượng rốt cuộc làm sao vậy?
Mà trong lúc y còn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì, Sở Ngôn đã túm thị vệ đi một bước khỏi khách điếm.
Bên ngoài trời nắng đẹp. Ánh sáng soi chiếu xuyên qua cành cây kẽ lá, có chút chói mắt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Sở Ngôn kéo Mặc Nhận một thân y phục tôi tớ ra giữa đường, vẫy tay gọi Ảnh Vũ, kiên quyết nói: "Dẫn đại ca ngươi đi trước đi."
"A, vâng vâng, Tiểu Vũ tuân lệnh!" Ảnh Vũ ba bước nhập làm hai bước lên trước, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Mặc Nhận, túm y kéo đi.
Đại ca, cầu xin ngươi đừng làm khó ta nữa được không! Ngươi không sợ Điện chủ nổi giận nhưng ta sợ...
Mặc Nhận ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhìn vào mắt Điện chủ một cái, rốt cuộc cũng không quay lại nhìn nữa.
Lần này bầu không khí giữa ba chủ tớ càng thêm kỳ cục. Ảnh Vũ cúi đầu đưa Mặc Nhận đi phía trước, Sở Ngôn rớt lại đằng sau, chẳng mấy chốc đã đến khu chợ của Trường Thanh Thành.
"Mẹ! Ngươi là gian thương còn dám đến đây lừa đảo! Lần trước ngươi bán rượu giả cho ta..."
Nơi này người vãng lai hầu hết đều là khách giang hồ cao to cường tráng, đeo đao kiếm, người bán hàng cũng là phường trộm cướp, hò hét rất ồn ào náo nhiệt.
Ảnh Vũ kéo Mặc Nhận vào sâu bên trong, vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Đại ca, cẩn thận một chút, sang bên này đi... Ngươi xem, Trường Thanh là vùng trũng, thu hút đủ loại người từ khắp nơi trên giang hồ, mấy ngày nay vô cùng huyên náo. Hừ, ta thấy không ít kẻ muốn lợi dụng vụ án mạng kia mượn gió bẻ măng."
Mặc Nhận nhịn không được muốn quay lại tìm Sở Ngôn, nghe vậy không khỏi nhíu mày, vỗ vỗ tay Ảnh Vũ: "Nơi đông người, ăn nói cẩn thận. Ngươi muốn đi đâu mua kiếm?"
... Mua sớm về sớm, đỡ phải lo lắng chuyện chủ thượng mang thương thế đi lung tung thế này.
Phía sau, Sở Ngôn lạnh lùng khoanh tay, nhìn hai người bọn họ sóng vai.
Hắn cắn răng, không ngừng tự nhủ, đấy, cứ như vậy, như vậy mới tốt.
Hắn biết đời này hắn không thể trả hết những gì mình nợ Mặc Nhận, hiện giờ càng không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Cho dù không đuổi được Mặc Nhận đi, ít nhất hắn cũng muốn...
Cho y một cuộc sống tốt hơn.
Mà đi theo Sở Ngôn hắn thì sống tốt thế nào được?
"..." Sở Ngôn nhắm mắt, cảm giác ngón tay bị mình bóp đến đau nhức.
Tính ra... Tính ra A Nhận đi theo hắn không thể tùy ý cười, còn không dám thả lỏng, hở ra một chút là lại quỳ thỉnh tội.
Tính ra... đều là lỗi của hắn, là hắn không xứng, là hắn không có tư cách đòi hỏi.
Sở Ngôn quen thói tâm cao khí ngạo rồi, đời này chưa từng biết thế nào là cầu mà không được, nói gì đến chuyện từ bỏ thứ mình yêu thích.
—— Hắn thấy Mặc Nhận đứng cách mình chừng năm bước chân.
Sở Ngôn sửng sốt: "..."
"Chủ thượng," Vẻ mặt thị vệ trông hốt hoảng hơn là lo lắng, "Sắc mặt của người kém quá, hay là miệng vết thương lại đau..."
Vừa nói vừa bước một bước, vì thế khoảng cách giữa hai người chỉ còn bốn bước.
Sở Ngôn vừa sợ vừa giận, phất tay áo lui lại một bước: "Ngươi! Ngươi sao lại đến đây!"
Lại nói: "Cô đã nói không sao là không sao!"
Mặc Nhận đành đứng lại. Hai bên đường vẫn là thương nhân rao hàng khí thế ngất trời, dòng người qua lại không ngừng, chỉ có đôi chủ tớ này đứng bất động một chỗ.
Mặc Nhận miễn cưỡng dừng một chút, rõ ràng là không cam tâm. Môi y mím thành một đường thẳng, quả thực giống một con sói nhỏ trong mắt chỉ có một ý niệm muốn lại gần chủ nhân, lại sợ bị đánh nên chần chừ không dám tiến tới.
"Thuộc hạ cả gan, là... thuộc hạ đã làm sai chuyện gì sao?"
"Không có." Sở Ngôn bực bội dời mắt. Dáng vẻ này của Mặc Nhận khiến hắn không đành lòng nữa, vẫy tay, "Thôi, ngươi... ngươi đến đây đi."
Mặc Nhận thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá mà bước nhanh đến bên cạnh Sở Ngôn.
"Ảnh Vũ đâu? Ngươi vứt hắn rồi?"
Mặc Nhận lúc này mới đến chuyện đó, quay đầu lại. Sở Ngôn nhìn theo hướng nhìn của y, thấy cách đó không xa là Ảnh Vũ với khóe miệng co giật, thái độ như muốn nói đời này không còn gì luyến tiếc.
Mặc Nhận bình tĩnh: "Chủ thượng không cần lo lắng, Tiểu Vũ không còn nhỏ nữa, ở một mình không sao đâu."
Sở Ngôn lạnh mặt nói: "Cô ở một mình thì có sao à, ai cần ngươi lo lắng như vậy?"
Mặc Nhận trầm mặc không nói.
Người này hễ không nói, Sở Ngôn liền bó tay.
"A Nhận," Sở Ngôn thở dài, cầm lấy cổ tay thị vệ nhẹ nhàng vuốt ve da thịt, "Ngươi nghe lời ta, ngoan ngoãn đi dạo đi, nhé? Ngươi đã lâu rồi không..."
Đã lâu rồi không thế nào?
Mặc Nhận kỳ thực hiểu được ý tứ của chủ thượng. Y đúng là đã lâu rồi không bước xuống phố, không sống như một con người.
Kiếp trước, trước khi chết, y ở Thiên Điện làm nô bộc ba năm, đều là những ngày tăm tối không thấy được ánh mặt trời.
Nhưng mà.
Mặc Nhận hơi ngước mắt lên, nói: "Nếu chủ thượng bỏ rơi thuộc hạ, thuộc hạ không còn nơi nào để đi. Không có chủ thượng, Mặc Nhận chỉ là một cái xác không hồn."
Khóe môi Sở Ngôn run lên: "Ngươi..."
Mặc Nhận tay vô thức mà ấn chuôi kiếm, nhẹ giọng nói: "Chủ thượng, đêm qua người mới vừa nói với thuộc hạ, sẽ... cả đời... thương thuộc hạ."
... Y xưa nay chưa từng nói qua mấy câu yêu đương ân ái kiểu này, cho nên lời nói ra hết sức gian nan.
Lời rõ ràng là ngọt ngào, mà giọng điệu lại lạnh nhạt kiềm chế, chẳng khác gì đang báo cáo tình hình phe địch.
Sở Ngôn nhắm mắt hít sâu một hơi, một tay túm thị vệ kéo vào lòng, ôm chặt.
Mặc Nhận khẽ run. Y không nhúc nhích, cũng không nói gì nữa.
"Bỏ đi..."
Sở Ngôn nhìn vào khoảng không, giống như đang nói mớ: "... Vậy, vậy cô đi dạo cùng ngươi, được chưa?"
Mặc Nhận thuận theo nói: "Nghe chủ thượng."
Sở Ngôn nhận mệnh bước về phía trước, người sau lưng ngoan ngoãn theo sát bước chân của chủ thượng.
Sở Ngôn vừa thích lại vừa thương, cõi lòng mềm đến rối tinh rối mù. Hắn ép mình không được ảo tưởng xa xôi nữa, bắt đầu tìm chuyện để nói.
"A Nhận, có muốn cái gì không?"
"Tạ chủ thượng, thuộc hạ không thiếu thứ gì."
"Hay là mua ít thức ăn?"
"Tạ chủ thượng, sáng nay người thưởng thức ăn, thuộc hạ no rồi."
"Khụ, sạp này bán kiếm tuệ*, cô thấy rất xứng với chuôi Mặc kiếm của ngươi."
*Kiếm tuệ là dây tua rua treo trên chuôi kiếm.
"Tạ chủ thượng, nhưng Mặc là kiếm ám sát, nếu treo kiếm tuệ sẽ ảnh hưởng đến việc ẩn nấp giết địch."
.........
Loại đối thoại này, càng nói càng tuyệt vọng.
Với phương thức trò chuyện thần quỷ khó lường này của Mặc thị vệ, đổi thành người khác đã phát điên rồi.
Mà Sở Ngôn lại rất hưởng thụ. Hắn lâu rồi không cùng Mặc Nhận nói chuyện phiếm linh tinh, dù y đối đáp có cứng nhắc hay vô tình đến mấy, Điện chủ đều yêu thích.
Vậy là Sở Ngôn lại chuyên chú tìm đề tài nói chuyện: "Hay là A Nhận chọn cho cô thứ gì đó đi."
Mặc Nhận rốt cuộc không "tạ chủ thượng" nữa, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Vâng, chủ thượng muốn thứ gì?"
Sở Ngôn trong lòng nói, cô muốn ngươi, nhưng cô mua không nổi.
Ngoài miệng lại tùy tiện: "Gì cũng được, giết thời gian thôi."
Mặc Nhận gật đầu, thật sự nghiêm túc đánh giá mấy quầy hàng một lượt, suy tư một chút rồi lại nghiêm túc hồi bẩm: "Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ thấy nơi này chỉ có chút tục vật thôi, không xứng với chủ thượng."
Sở Ngôn không nhịn được cười, lắc đầu, vươn ngón tay sờ sờ mặt thị vệ: "Vậy cứ đi tiếp."
"..." Ảnh Vũ trơ mắt nhìn điện chủ kéo đại ca đi, vừa nói chuyện phiếm vừa lướt ngang mình.
Tiểu Vũ hộ pháp đáng thương, khóe miệng co giật càng dữ dội hơn, thậm chí sầu khổ nghĩ: Điện chủ cố chơi hắn đúng không...
"Còn nữa..." Sở Ngôn nhìn hàng quán hai bên, nhéo cổ tay Mặc Nhận, "Ngươi thích cái gì thì nói cô mua, không cần hỏi ý cô."
"Chủ thượng..." Mặc Nhận tâm tình một lời khó nói hết, thấp giọng nói, "Tiền bạc là do thuộc hạ giữ."
Sở Ngôn: "..."
Mặc Nhận dừng một chút, đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ: "Là thuộc hạ sơ suất."
Y lấy túi tiền ra đưa đến tay Sở Ngôn, hạ giọng: "Chủ thượng nếu thích thứ gì..."
Người có thể tự mua, không cần tìm thuộc hạ đòi tiền.
Sở Ngôn hai tai đỏ bừng: "..."
Hết cách rồi, là thị vệ hầu hạ hắn từ bé đến lớn, Mặc thị vệ tạm thời rất rõ năng lực tự chăm sóc bản thân của chủ thượng. Vị này tối hôm qua muốn tìm thuốc cũng tìm mãi không ra còn gì... Nếu để chủ thượng tự cầm tiền, Mặc Nhận sợ hắn không quá hai ngày đã ném mất.
Đi thêm mấy bước, nhìn thấy một cửa hàng binh khí phía trước, Mặc Nhận bước chậm lại, ánh mắt nhìn mấy thanh trường kiếm treo bên trong.
Sở Ngôn hiểu ý, nói: "Đi thôi."
Mặc Nhận nhẹ nhàng cúi đầu với Sở Ngôn, lui hai bước quay đầu lại gọi: "Tiểu Vũ, lại đây chọn kiếm."
Ảnh Vũ cơ hồ lệ nóng doanh tròng.
Đại ca, hóa ra ngài vẫn chưa quên ta!
Mặc Nhận nhàn nhạt nói: "Nhanh lên, không thể để Điện chủ chờ lâu." Nói xong xoay người bước vào cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng đang buồn chán phe phẩy quạt hương bồ, thấy có khách đến liền nhiệt tình tiếp đón, chỉ từng món binh khí mà ba hoa chích chòe, thổi thành thần binh.
Mặc Nhận không nghe ông chủ nói vớ vẩn, trực tiếp cầm kiếm lên, rót nội lực vào ngón tay, ấn nhẹ vào nghe âm thanh.
Thử vài thanh kiếm, y cầm một thanh trường kiếm vỏ xanh đen ném sang Ảnh Vũ, nói: "Cầm thử xem."
Ông chủ mắt sáng lên, tặc lưỡi: "Ồ, ngươi biết chọn đó..."
Sở Ngôn đứng cách đó không xa, mặt mày tràn đầy ý cười.
Chợt nghe cửa hàng bên cạnh có tiếng rao: "Loạn tình cổ, ngũ độc rượu Nam Cương! Trung Nguyên khó gặp một lần, người qua kẻ lại, ghé mắt nhìn xem!"
Cửu hàng nằm trong chỗ khuất, nhìn từ bên ngoài không có gì nổi bật, khách khứa không có mấy ai, Sở Ngôn cau mày, tim đập dồn một nhịp.
Tính ra, Trường Thanh Thành là biên giới của võ lâm Trung Nguyên, xuôi về nam chính là khu vực Nam Cương.
Nam Cương...
Hắn nhớ khi Bạch Hoa phản bội, đám người kia trang phục kỳ dị, thiện dùng độc. Thu Cẩn cũng là bỏ mạng vì độc, vô phương xoay chuyển.
Sở Ngôn thoáng nhìn lại, thấy Ảnh Vũ còn đang thử kiếm, sẽ cần chút thời gian.
Hắn một mình bước vào cửa hàng kia, hỏi: "Ngươi có độc vật Nam Cương?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT