Khi Mặc Nhận bước từng bước xuống cầu thang gỗ xoắn ốc, Sở Ngôn đang ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía y, lơ đãng đùa nghịch chiếc quạt xếp bằng ngọc.
Thấy thị vệ xuống lầu, Điện chủ khép quạt lại, gõ gõ trong lòng bàn tay, làm như không có việc gì mà nhìn lên: "A Nhận đêm qua ngủ ngon không?"
Ánh nắng ban mai theo chuyển động của hắn mà rơi vào mắt phượng, nhuộm con ngươi đen thẫm thành một viên ngọc hổ phách.
... Nếu là bình thường, Mặc Nhận sẽ rất kính ngưỡng nhan sắc như thần của chủ thượng. Nhưng sau chuyện lúc sáng sớm, y chỉ có thể cười trộm.
Nhưng Mặc Nhận là người có thể ẩn nhẫn, cũng có thể giả vờ, y nghiêm túc nói: "Thuộc hạ ngủ rất ngon."
"Ừm, vậy thì tốt." Sở Ngôn có tật giật mình, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay, "Tới đây, cô gọi đồ ăn sáng rồi, chút nữa sẽ có."
Lúc này, ở sảnh lớn của khách điếm đã rất đông đúc. Mặc Nhận lách qua mấy người, đến đứng yên sau lưng Sở Ngôn.
Y vừa định hỏi thăm vết thương trên ngực chủ thượng thế nào rồi, có cần gọi thầy thuốc đến xem qua... nhưng không biết có phải ảo giác hay không mà y thấy thân hình chủ thượng âm thầm căng lên một chút.
Cả vành tai Sở Ngôn cũng hơi đỏ, ngón trỏ gõ nhẹ lên nan quạt, mất tự nhiên mà quay mặt sang một bên: "Khụ... Cô vừa phái Ảnh Phong hồi điện, truyền lệnh cô gọi Ảnh Điện đến đây, cũng gửi cho Bạch Hoa một phong thư. Tính toán lộ trình thì khoảng hai, ba ngày mới đến, vậy nên mấy ngày này..."
Điện chủ dừng một chút, bàn tay co lại thành quyền che miệng ho khan hai tiếng, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi, ngươi có muốn đi chơi đâu không?"
Mặc Nhận sửng sốt.
Sở Ngôn lại vội vàng nói: "Cô —— cô không có ý gì khác."
Chuông báo động trong lòng Mặc thị vệ gõ leng keng, bấy giờ mới nhớ đến nụ hôn hồi sáng sớm.
Y cúi đầu, cẩn thận thăm dò: "Thuộc hạ lâu rồi không dùng kiếm, chân tay không quen, lúc này đang phải đối đầu với kẻ địch mạnh... không dám chậm trễ."
Sở Ngôn dở khóc dở cười: "Lâu rồi không dùng kiếm? Người đánh cho đệ tử Húc Dương Kiếm phái răng rơi đầy đất không phải ngươi? Người ở Thủy Kính Lâu một lời không hợp liền kề kiếm lên cổ tỳ nữ của người ta cũng không phải là ngươi?
"..."
Ánh mắt của Mặc thị vệ trốn tránh một chút, mím môi: "Kiếm pháp của thuộc hạ quả thật đã sa sút, chỉ che mắt được những kẻ đó mà thôi. Nhưng nếu chủ thượng ra lệnh, thuộc hạ tất nhiên sẽ theo người."
Nhìn thì như đang bình tĩnh trò chuyện, kỳ thực tâm trí y đã trôi dạt đi rất xa rồi. Mặc Nhận do dự thầm nghĩ: Vừa rồi chủ thượng không phải gọi y đi theo, mà là hỏi y muốn đi đâu...
Ý nghĩa hai câu này rất khác nhau. Câu đầu là lệnh cho thị vệ theo chủ nhân, là loại quan hệ giống như y với chủ thượng; câu sau là dỗ dành tiểu thiếp, lại giống như quan hệ của chủ thượng với Bạch Hoa.
Vậy là...
Chẳng lẽ chủ thượng thật sự xem y là...?
Mặc Nhận tuy rằng thanh tâm quả dục, nhưng dù sao cũng từng làm đủ loại nhiệm vụ. Y đã vài lần ẩn thân ở thanh lâu chờ cơ hội xuất thủ, không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy nhiều rồi.
Ít nhất thì y cũng không đến mức không hiểu hôn môi có ý nghĩa gì.
Sở Ngôn đối diện vẻ mặt đã trở nên khó coi: "Cô không... thôi quên đi."
Thức ăn sáng được đưa lên, Sở Ngôn gọi Mặc Nhận ngồi xuống, đưa một đôi đũa sang: "Vết thương trên tay thế nào rồi?"
"Thuộc hạ không đáng ngại." Mặc Nhận cảm tạ, tay tiếp đôi đũa, cúi người gấp thức ăn cho Sở Ngôn.
Đôi mày Sở Ngôn càng nhíu chặt, nhưng chỉ nắm cổ tay y: "A Nhận, không bảo ngươi làm việc này. Ngồi xuống ăn cơm."
Bầu không khí nhất thời an tĩnh, ánh mặt trời nhảy nhót qua khe hở giữa hai người, thị vệ trộm nhìn đôi môi mỏng của chủ thượng.
Mặc Nhận chưa bao giờ nghĩ tính tình lãnh đạm của mình có thể làm người khác động tâm, mà người đó lại còn là chủ thượng phong thái vô song.
Loại chuyện kinh thiên động địa này, y có mơ cũng không dám mơ thấy.
Kỳ quái hơn nữa... Làm thị vệ, y có võ công, có kiếm pháp, có can đảm cùng lòng trung thành hai đời không đổi.
Làm tình nhân, y có thứ gì có thể khiến chủ thượng xem trọng?
Vì y chừng mực thủ lễ, không tranh giành; hay là y có thân thể mềm dẻo rắn chắc, dạng gì cũng chơi được?
Bất luận thế nào, hễ là ý muốn của chủ thượng, y đương nhiên nên thuận theo. Tiếc rằng loại chuyện dùng thân thể lấy lòng này y dốt đặc cán mai, phải gấp rút học tập.
Cho nên khi Sở Ngôn hỏi y muốn đi đâu, trong đầu y lập tức hiện lên chỗ phong nguyệt nuôi dưỡng tiểu quan ——
Đương nhiên, lời này ngàn vạn lần không dám nói với chủ thượng.
Y chỉ có thể tự nghĩ cách.
Chủ tớ bọn họ mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng, qua loa kết thúc bữa sáng. Sở Ngôn sắc mặt không tốt lắm, lại không cho thị vệ mời thầy thuốc đến xem, chỉ nói muốn điều tức dưỡng thương nên quay về phòng.
Mặc Nhận nửa lo nửa rối, một đường đưa Sở Ngôn lên lầu, lúc khép cửa lại do dự ở đó nửa ngày, rốt cuộc vẫn chọn xoay người lui ra.
Xung quanh không có ai, thanh niên áo đen đứng ở cầu thang nhẹ nhàng thở dài, ngón tay day day giữa chân mày.
Y cùng chủ thượng...
Mối quan hệ này càng lúc càng phức tạp và nan giải.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ dưới lên, Ảnh Vũ chập ba bước thành hai, thuận thế ôm một cánh tay Mặc Nhận, cười hì hì nói: "Đại ca, chào buổi sáng!"
Mặc Nhận hé mắt, thấy thiếu niên áo trắng đai chàm, tóc tai buộc gọn, bộ dạng rất là năng nổ hăng hái.
Hắn ngẩng đầu nhìn đại ca, trong mắt sáng bừng bừng: "Đại ca hầu Điện chủ xong rồi, vẫn chưa ăn đúng không. Tiểu Vũ mời ngươi đi ăn cái gì ngon lành."
Vừa nói hắn vừa ôm tay Mặc Nhận kéo xuống lầu, không hề chú ý đến sau lưng bọn họ, cửa phòng không một tiếng động bị đẩy ra...
Sở Ngôn đen mặt, nghiến răng, nhìn Ảnh Vũ thân thiết lôi kéo Mặc Nhận, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không phát tác.
Cách đó không xa, Mặc Nhận vỗ nhẹ đầu thiếu niên: "Không cần, chủ thượng đã thưởng thức ăn rồi."
"Đại ca, tay ngươi làm sao vậy?" Ảnh Vũ lập tức chú ý đến vết bầm trên tay Mặc Nhận, lắp bắp kinh hãi: "Ngươi, ngươi lại chọc giận Điện chủ hả?"
Mặc Nhận nhớ lại chuyện đêm qua, ngực lại âm ỉ đau, rầu rĩ nói: "... Là ta sai."
Ảnh Vũ dậm chân la lối: "Ai da đại ca, ngươi cứ vậy không được! Lần trước Điện chủ phạt ngươi vào Hình dường đúng không, chuyện này ta và Phong đại ca đều đã biết."
"Ôi... mấy năm nay ta với Thu Cẩn tỷ tỷ vẫn thường bảo ngươi trước mặt chủ thượng nên học cách tiết chế tính tình, ngươi, ngươi đều không nghe!"
Sở Ngôn nghe lén từ xa, nội lực hắn thâm hậu, âm thanh của tiểu hộ pháp không lớn lắm nhưng vẫn lọt hết vào tai.
Không biết từ lúc nào tay hắn đã siết chặt thành quyền, hóa ra Thu Cẩn và Ảnh Vũ đã khuyên can Mặc Nhận từ sớm như vậy...
Mặc Nhận nói: "Không được nói càn. Chẳng mấy khi gặp mặt, ngươi lại muốn ăn mắng à?"
Ảnh Vũ nhíu mày oán giận: "Ngươi lại như vậy! Biết ngươi và chủ thượng bên nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, nhưng mà..." Sắc mặt hắn biến ảo mấy lần, ghé lại gần nhỏ giọng nói, "Nhưng mà, gần vua như gần cọp đó, đại ca..."
"..."
Mặc Nhận hơi giật mình. Có lẽ tối hôm qua chịu đả kích quá lớn, lúc này trong lòng Mặc thị vệ không tự chủ được mà hiện lên một hình ảnh——
Lão hổ lông đen sọc vàng uy phong lẫm liệt, nhe răng trợn mắt mà gầm gừ với y: "Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói đi!"
Sau đó lại tức tối nóng nảy, đỏ mắt hung tợn tự cắn xe da lông của mình: "Ngươi giết ta đi! Ngươi nên giết ta đi!!!"
Sáng hôm sau, lão hổ lại phe phẩy đuôi ghé sát người y, lén lút liếm láp lên miệng y...
Ảnh Vũ vẫn đang bắn liên thanh: "Ôi đại ca đừng hiểu lầm, Tiểu Vũ không có ý nói Điện chủ không tốt! Ta chỉ muốn nói đến ngươi! Ngươi quá bất cẩn..."
Mặc thị vệ không nhịn được xoay mặt, kín đáo mà cười rộ lên.
"..."
Ảnh Vũ tâm như tro tàn: Thôi xong, đại ca hết cứu rồi.
Sở Ngôn phía sau nghe lén, lòng càng héo hắt hơn: Hóa ra A Nhận ở cạnh người khác sẽ dễ dàng bị chọc cười như thế sao...!?"
"Thôi quên đi, đại ca, không nói chuyện này nữa."
Ảnh Vũ lắc đầu thở dài, hắn thấy khuyên không được, đơn giản chuyển đề tài: "Mấy ngày trước đánh nhau với đám người Húc Dương, kiếm của ta không ổn lắm..."
Lúc này cả hai đã đi đến cửa khách điếm. Ảnh Vũ vỗ vỗ thanh kiếm bên hông: "Kỳ thật chất liệu thanh kiếm này cũng bình thường, ta nghĩ nên nhân cơ hội này đổi đi, đại ca có ngày nào rảnh, giúp ta chọn một thanh kiếm mới được không?"
Chuyện này cũng không có gì khó, Mặc Nhận thuận miệng đồng ý: "Được, để hôm nào ta xin phép chủ thượng nghỉ một ngày..."
Lời còn chưa dứt, y cảm nhận được một hơi thở quen thuộc tận xương.
Vừa quay đầu lại, y nhìn thấy Sở Ngôn đang đứng ở chỗ cầu thang y vừa đi xuống, nhìn chằm chằm về phía y.
Mặc Nhận giật mình: "Chủ thượng."
Không phải người nói muốn điều tức dưỡng thần sao!?
Ảnh Vũ cũng hoảng, hắn không biết chủ thược có nghe được cái câu đại nghịch bất đạo mình vừa nói không, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hành lễ: "Bái kiến chủ thượng."
Sở Ngôn bước đến trước mặt Mặc Nhận, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Muốn xin nghỉ?"
Thị vệ há miệng không nói nổi lời nào, một cảm giác bất ổn lạnh băng đâm xuyên qua tâm trí y ——
Tim Mặc Nhận đột nhiên đập loạn, nhận ra mình sơ suất rồi, nếu... nếu chủ thượng thật sự có tâm tư kia với y, vậy thì y phải tuân theo quy củ của hậu thất chứ không phải của thị vệ.
Mới rồi y còn cùng Ảnh Vũ...
Phải chăng lại làm chủ thượng không vui rồi.
Mặc Nhận nhất thời không biết nên thỉnh tội thế nào: "Chủ, chủ thượng..."
Lại chẳng ngờ Sở Ngôn mặt vô cảm mà vung tay: "Cô cho phép, cút đi."
Ảnh Vũ trên mặt sáng ngời, vui mừng nói: "Cảm tạ Điện chủ!"
Lúc này, Sở Ngôn cùng các thuộc hạ vẫn chưa đến hồi căng thẳng. Ảnh Vũ còn nhỏ, có thiên phú, tính tình thẳng thắng, thậm chí còn khá được Điện chủ yêu thích. Bởi vậy hắn thỉnh thoảng vẫn dám đùa cợt trước mặt Điện chủ, chỉ là không có dám ôm hắn như ôm Mặc Nhận thôi.
Mặc Nhận kiên quyết lắc đầu: "Tình hình ở Trường Thanh Thành chưa rõ, thuộc hạ không dám rời khỏi chủ thượng."
Sở Ngôn nhíu mày: "Điếc à? Cô lệnh cho ngươi cút."
Mặc Nhận quỳ xuống, nề nếp nói: "Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ thật sự không thể cút."
Dù là công hay tư, dù là Trường Thanh Thành tốt xấu bất phân hay là sáng nay mới vừa phát giác ra tâm tư chủ thượng... y đều không thể ngay đây, ngay lúc này, ra ngoài cùng Ảnh Vũ.
Sở Ngôn tức đến bật cười: "Ngươi! Không phải ngươi muốn cùng Ảnh Vũ ra ngoài sao?"
Mặc Nhận cụp mi, thấp giọng nói: "Thuộc hạ là thị vệ tùy thân của chủ thượng, phải ưu tiên chủ thượng."
Ảnh Vũ một bên sửng sốt, có thể nghe ra lời nói của Điện chủ tuy là nóng nảy, nhưng ngài rõ ràng đang nghĩ cho Mặc đại ca, muốn y ra ngoài chơi.
Lúc này, hễ là người nhạy bén thì đã vô cùng vui vẻ mà tạ chủ long ân.
Ai ngờ Mặc Nhận lại cố chấp như vậy, liên tục bàn lùi...
Hắn nhìn Mặc Nhận, âm thầm than khổ, nghĩ đại ca ơi là đại ca, khó trách ngươi bị đày vào Hình đường. Ngươi cứng đầu như vậy, với tính cách của Điện chủ làm sao có thể không tức giận với ngươi!?
Quả nhiên, Sở Điện chủ lập tức nổi giận, một tay xách Mặc Nhận kéo lên!
Ảnh Vũ kinh hãi: "Điện chủ bớt giận ——"
Lại thấy Điện chủ trong cơn giận dữ, chóp mũi cơ hồ dán lên Mặc Nhận: "Được... Được, đã vậy cô đi cùng các ngươi. Mặc thị vệ đã vừa lòng chưa!?"
"..."
Ảnh Vũ:?????
——————————
Lời tác giả: Sở Điện chủ hổ giấy hùng hùng hổ hổ mắng người +1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT