Sở Ngôn chưa từng nghĩ rằng mình còn có thể quay trở lại.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là người vừa chết trước mặt hắn một khắc trước, thị nữ tùy thân Thu Cẩn.
Sở Ngôn suýt nữa cho rằng mình đến âm phủ rồi, thế nhưng "Thu Cẩn" này không có gương mặt chững chạc thành thục quen thuộc, mà ngây ngô hơn rất nhiều, thoạt nhìn trông như thuở đào lý niên hoa*.
* Đào lý niên hoa (桃李年华) chỉ thiếu nữ 20 tuổi. Đào lý là cây đào và cây mận.
Hoặc là nên nói, trước mặt Sở Ngôn thật sự chính là Thu Cẩn ở tuổi hoa trong trí nhớ hắn.
"Chủ thượng," bóng dáng Thu Cẩn thoắt ẩn bên ngoài tấm rèm thêu chỉ vàng, trong tay nâng khay, bên trên có một chén sứ tinh xảo, "Đây là canh nghêu giải rượu, chủ thượng uống rồi lại nghỉ ngơi thêm một chút."
Canh giải rượu?
Sở Ngôn vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc mà căng thẳng ngồi dậy, một góc chăn gấm thuận thế trượt xuống bên hông. Lúc này hắn mới chợt nhận ra mình đang an ổn nằm trên giường trong tẩm điện của chính mình, không đau đớn, cũng không có vết thương nào.
Nhìn khắp nơi, thấy bàn ghế giường kệ, bình phong cùng gương soi, không chỗ nào khác với bài trí của Trung Càn Điện năm xưa. Có rất nhiều thứ vốn đã bị hắn ném vỡ và phá hủy.
Mặt trời mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ gỗ lê tinh xảo, phủ lên hoa văn trên bình hoa bằng sứ. Vách tường đầu giường treo Huyền Hồng, là bội kiếm mà chủ nhân Cửu Trọng Điện năm xưa ưa dùng. Lư hương bốn chân bằng đồng vàng thoang thoảng tỏa ra hương an thần, hết thảy đều an nhàn, thoải mái, bình yên như cũ.
Sở Ngôn đột nhiên nhắm mắt lại, dùng sức ấn đau huyệt thái dương, hít sâu một hơi.
Là Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu?
Là hắn hiện tại đang bị vây hãm trong mộng, hay hết thảy sự việc phát sinh kiếp trước mới là một hồi đại mộng?
Sở Ngôn trầm mặc thật lâu, lại nheo mắt nhìn "Thu Cẩn" từ đầu đến chân. Âm thầm vận sức ở đan điền, hắn phát hiện nội lực của mình mỏng đi không ít, nhưng lại sâu hơn thời điểm trước khi chết bị độc của Bạch Hoa ăn mòn rất nhiều, nhẩm tính thời gian, có lẽ là khoảng sáu, bảy năm về trước.
Hắn hỏi dò: "Thu Cẩn, đêm qua cô say rượu?"
Thu Cẩn nâng bát canh giải rượu, gật đầu đáp: "Hồi chủ thượng, đêm qua chủ thượng cùng Bạch Hoa công tử uống rượu tới nửa đêm."
Bạch Hoa công tử?
... Uống đến nửa đêm?
Sở Ngôn một lần nữa không nói nên lời.
Chẳng lẽ hắn thật sự... may mắn được trở lại một lần?
Thu Cẩn thấy Sở Ngôn không nói một lời, chỉ nhìn nàng hồi lâu, bát canh trong tay đặt xuống không được, dâng lên cũng không xong. Nàng cảm thấy mình không nói sai cái gì, nhưng hôm nay Điện chủ cư xử thật khác thường.
Nàng đang suy tư có nên hỏi hay không, lại nghe Sở Ngôn rốt cuộc hoàn hồn, hỏi: "Hiện tại là năm nào?"
Thu Cẩn trong lòng không hiểu, ngoài miệng vẫn đáp niên đại, sau đó liền nghe Sở Ngôn truy vấn: "Ngày mấy tháng mấy?"
Thu Cẩn vẫn quy củ như thường, hồi đáp ngày tháng, trong lòng lặng lẽ suy xét xem có nên khuyên chủ thượng uống canh giải rượu trước để đầu óc thanh tỉnh một chút.
Sở Ngôn lặp lại ngày tháng mấy lần trong đầu mình, ánh mắt dần dần sáng tỏ, nhưng ngay sau đó lập tức biến sắc, đứng dậy khỏi giường, vội vàng nhặt một kiện áo bào qua loa khoác lên: "A Nhận đang ở Hình đường!?"
"Vâng..." Thu Cẩn cả kinh, há miệng vừa muốn hồi bẩm, Sở Ngôn đã gần như hoảng loạn mà lướt qua thị nữ, tông cửa xông ra, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
......
Cửu Trọng Điện, Hình đường.
Sở Ngôn một đường này vận khinh công đến cực điểm, lòng nóng như lửa đốt. Ngày này hắn nhớ rõ, Mặc Nhận theo hắn mười năm, xưa nay luôn làm việc có chừng mực, đâu đâu cũng cẩn thận không vượt quá giới hạn, hơn nữa y được Sở Ngôn trọng dụng, khiển trách bình thường còn chẳng mấy khi, đừng nói là đến Hình đường lãnh phạt.
Mặc Nhận lần đầu tiên phạm trọng tội phải vào Hình đường là vào năm thứ ba sau khi Sở Ngôn gặp Bạch Hoa, năm thứ hai sau khi Sở Ngôn đưa Bạch Hoa đến Cửu Trọng Điện, cũng chính là... hôm qua!
Lúc này Sở Ngôn mặc kệ lần sống lại này là mộng hay là ảo, hắn chỉ biết hắn không bao giờ có thể trơ mắt nhìn người kia chịu bất cứ tội lỗi hay đau đớn nào. Hắn không nhìn đến những thủ vệ Hình đường hướng hắn hành lễ, cũng không nhìn đến đường chủ Hình đường nghe thông báo chạy ra tiếp đón. Thân ảnh kinh động cánh hồng lướt nhanh vào trong, nửa đường nghe được tiếng roi xé gió.
Cõi lòng Sở Ngôn trầm xuống, rốt cuộc vẫn là chậm rồi...
Gương mặt nhịn đau của Mặc Nhận khi chịu đủ loại hình phạt lại hiện lên trước mắt hắn, một người bán mạng vì hắn, trung thành với hắn bất chấp giá nào, một người như vậy kiếp trước lại bị hắn phụ bạc hoàn toàn...
Sở Ngôn nhất thời cảm thấy lòng đau như cắt, nâng chưởng đánh bay cửa, nhìn thấy một thanh niên bị trói vào giá hình. Đôi tay yếu ớt bị treo lên cao, đầu cúi thấp, tóc đen đẫm mồ hôi, rối bù mà che khuất khuôn mặt. Dù vậy, Sở Ngôn vẫn nhận ra người đang bất tỉnh một thân toàn máu này chính là Mặc Nhận, thị vệ độc nhất của hắn lúc này!
Hai hình vệ đang luân phiên quất roi nghe thấy tiếng cửa bật mở, nhưng sức đã tung ra không kìm lại được, hai roi nặng nề vẫn rơi xuống thân người kia.
Máu tươi bắn ra, cơn đau khiến cơ thể Mặc Nhận theo bản năng khẽ run rẩy, nhưng y vẫn còn trong cơn mê man, không phát ra âm thanh nào.
Một màn này khiến hốc mắt Sở Ngôn muốn nứt ra, thân hình lập tức động, một tay hắn đoạt roi từ gã hình vệ còn đang trong thế đánh người, bẻ thành hai đoạn ném xuống đất. Lúc này, hai hình vệ mới nhận ra người đến là Điện chủ, thoáng chốc bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nghênh đón.
Sở Ngôn nào còn tâm trạng để ý mấy chuyện này, hắn chặt đứt dây trói, Mặc Nhận không còn gì chống đỡ, cả người gục xuống, được Sở Ngôn đỡ lấy, cẩn thận ôm vào lòng.
Trái tim đột nhiên thắt lại, nỗi ân hận bất kham dâng tràn như thủy triều. Sở Ngôn nhất thời thất thần, ngón tay run rẩy vén lọn tóc bị máu và mồ hôi thấm ướt, lộ ra gương mặt của người đang hôn mê. Gương mặt vẫn còn non trẻ, thanh tú mà tái nhợt.
Đúng là A Nhận trước kia...
Cơ thể còn ấm, tim còn đập, vẫn chưa cương cứng lạnh buốt...
Đường chủ Hình đường Dương Nhất Phương lúc này đã đuổi đến sau lưng, trợn mắt há mồm nhìn Điện chủ cẩn thận ôm lấy người đầy máu kia, còn cho rằng mình gặp quỷ giữa ban ngày.
Hắn thầm nhớ đến tin đồn bấy lâu, từ khi vị Bạch Hoa công tử phong hoa tuyệt đại kia vào Cửu Trọng Điện, vị trí của Mặc thị vệ trong lòng Điện chủ liên tục sa sút, không còn tốt đẹp như trước. Lúc đầu hắn vốn không tin, nhưng hôm qua Mặc Nhận bước vào Hình đường chịu phạt, hắn không tin cũng không được; còn hao tâm tổn sức tiếc hận thay cho vị thị vệ trẻ tuổi trung thành hết nửa ngày, giờ lại thấy Điện chủ làm ra màn này...
Quả nhiên Điện chủ buồn vui thất thường, tâm tư khó đoán...
Hơi thở của Dương Đường chủ phía sau rốt cuộc khiến Sở Ngôn khôi phục lại tinh thần. Hắn bình tĩnh lại, dùng ngoại bào của mình bọc nửa thân trên trần trụi của Mặc Nhận, bế y ra khỏi Hình đường.
Cuối cùng, Sở Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt. Thiếu gia Cửu Trùng Điện từ xưa tính tình đã kiêu ngạo, lời nói và hành động đều dứt khoát, là một vị chủ nhân nắm quyền sinh sát trong nay, nói một không hai. Mọi người trong Hình đường đều bị uy thế của hắn áp chế, vội vàng cúi đầu.
Sở Ngôn nhìn Dương Nhất Phương, trầm giọng nói: "Dương Đường chủ, những chuyện xảy ra hôm nay, cô không muốn nghe trong Cửu Trọng Điện có bất kỳ lời ong tiếng ve nào." Hắn dừng lại, ánh mắt hướng về người nhợt nhạt đang bất tỉnh trong tay mình, "Ai thích khua môi múa mép, cô không ngại cho hắn biến mất đâu."
"Vâng! Thuộc hạ đã rõ." Đường chủ lạnh sống lưng, nghiêm mặt nói.
Sở Ngôn ra khỏi Hình đường, cẩn thận đưa Mặc Nhận về lại Trung Càn Điện, triệu y sư giỏi nhất Dược đường đến chữa trị, nhìn chằm chằm y sư bôi loại thuốc tốt nhất lên miệng vết thương, hết thảy đều chiếu theo quy chuẩn của Điện chủ mà làm.
Mặc Nhận bị thương nặng, Sở Ngôn rối bời đi đi lại lại hết một ngày một đêm, mãi đến rạng sáng hôm sau nhóm y sư Dược đường mới được rời đi cùng với lệnh cấm ngôn, không cho tin tức lọt ra ngoài.
Kiếp trước có quá nhiều chuyện kỳ lạ, hiện tại nghĩ về từng chuyện một, có rất nhiều điểm mơ hồ. Có lẽ thân phận của Bạch Hoa không đơn giản là gian tế bình thường, thế lực sau lưng cũng không bình thường. Hắn bị người bên gối mưu hại mười năm, toàn bộ tổ nghiệp bị hủy hoại trong tay mình, tận mắt nhìn thấy thuộc hạ từng người từng người chết thảm... Chừng này huyết hận thâm thù, chừng này dùi tim khoét cốt, Sở Ngôn đương nhiên muốn đòi lại đủ.
Hiện tại hắn đã nắm được lớp ngụy trang của gian tế, bình tĩnh hồi tưởng lại, hắn nhận ra có rất nhiều chuyện tưởng như vô ý nhưng thật ra đều có sắp đặt; không chừng Bạch Hoa đã ngoài sáng trong tối mà hãm hại Mặc Nhận nhiều lần, nhưng y không hé răng nửa lời, mà Thu Cẩn có biết cũng không thể thuật lại tường tận.
Nếu muốn đòi lại đủ nợ nần, hiện tại hắn không thể bứt dây động rừng, từ từ mưu tính mới là thượng sách.
Thu hồi suy nghĩ, hắn thấy bên ngoài trời đã sáng rõ, lại nhìn người đang hôn mê trên giường, trong lòng Sở Ngôn chợt xuất hiện một cảm giác ấm áp.
Hắn sống lại một phen, trong lòng vốn rối tung rối mù, nhưng hiện tại bị phân tâm bởi thương thế của Mặc Nhận, bất tri bất giác cũng tiếp nhận câu chuyện hoang đường này.
Sở Ngôn trời sinh tính tình cao ngạo ngang ngược, không tin quỷ thần, nhưng hôm nay hắn chấp nhận hiện thực mình sống lại, trong lòng thông thoáng dễ chịu như được thấy mây tan trăng tỏ, cả người nhẹ nhõm.
Hắn từng sai lầm, giờ có thể sửa; hắn từng hủy hoại, giờ có thể đền bù; Hắn từng phụ bạc, giờ có thể trân trọng. Thật tốt, thật quá tốt.
Sở Ngôn nắm bàn tay lạnh lẽo của Mặc Nhận, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú an tĩnh ngủ say, hết thảy do dự, thất thố, bàng hoàng của hắn đều yên ổn chìm xuống.
Hắn lại khổ sở ngẫm nghĩ nửa ngày, tuy rằng quá lâu rồi còn nhớ rõ nữa, nhưng trong ký ức của hắn, lúc này hắn và Mặc Nhận còn chưa thật sự xa cách. Vẫn còn kịp, hắn vẫn còn có thể làm lại từ đầu.
Trong tẩm điện không còn ai khác, nên cũng không có ai phát hiện Cửu Trọng Điện chủ xưa nay mắt sắc như dao cũng có thể có ánh nhìn dịu dàng đến nhường này.
——————
Lời tác giả: Tính đến thời điểm này thì áng văn này đã viết đến phiên bản thứ tư rồi, bội kiếm của công chính rốt cuộc cũng có họ tên, thật đáng mừng...
Mặc Nhận (lạnh nhạt): kiếm của chủ thượng không phải là ta sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT