Thi thể của Mặc Nhận tạm thời được an trí ở chỗ ở của y. Khi Sở Ngôn và Thu Cẩn bước vào, có mấy người vây quanh. Thu Cẩn ra hiệu cho những tôi tớ đó lui xuống.
Sở Ngôn vẫn còn ở bên ngoài, nhìn chằm chằm phòng chất củi rách nát lọt gió. Hắn chưa từng đến nơi này, lại càng không biết trong Cửu Trọng Điện của mình còn có một nơi như thế này. Mãi đến khi Thu Cẩn nhắc nhở hắn đây là nơi ở của Mặc Nhận, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà chất vấn quản sự của Thiên Điện, đây mà là nơi cho người ở sao?
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn xuống. Người đã chết rồi, nói còn có ý nghĩa gì đâu?
Sở Ngôn đẩy cửa gỗ. Thu Cẩn ở bên cạnh nhấc đèn lồng hướng lên cao. Thi thể Mặc Nhận trong bóng tối được ánh đèn soi hiện rõ ràng.
Sở Ngôn bước đến, khom người duỗi tay, lật tấm vải trắng ra cẩn thận xem xét.
Rất nhiều chuyện cũ đã mơ hồ, nhưng trong mơ hồ đó hắn vẫn nhớ rõ, Mặc Nhận năm xưa thanh tú đẹp đẽ. Thiếu niên độ tuổi thanh xuân mà lạnh lùng, một thân y phục đen tuyền mảnh khảnh lại hàm chứa nội lực thâm sâu, lưng đeo trường kiếm màu mực, lúc động thủ với người khác sẽ lộ ra mũi kiếm sắc bén, lúc ở trước mặt Sở Ngôn lại kính cẩn nhu hòa.
Nhưng hiện tại người nằm đó lạnh lẽo im lìm, gầy yếu nhợt nhạt, tàn tạ khôn kham, trên thân thể chằng chịt vết sẹo, vô cùng xấu xí.
Sở Ngôn đưa tay vuốt mặt Mặc Nhận, lạnh băng, lạnh đến mức hắn phải rụt tay một chút.
Lúc này, Sở Ngôn mới thật sự ý thức được Mặc Nhận chết rồi.
Nếu Bạch Hoa theo hắn mười năm, thì Mặc Nhận bên cạnh hắn hai mươi năm rồi.
Là đứa trẻ chính mắt hắn nhìn trúng, ban cho y bội kiếm của mình, cho y một cái tên, đưa y ra khỏi Ám đường, dẫn y theo bên người, muốn y làm thanh kiếm sắc bén nhất của mình.
Nào có thể ngờ được đoạn đường cuối cùng lại là thế này, kiếm của hắn... thế mà đã gãy rồi, tiêu vong rồi.
Thật kỳ lạ, người này mới rồi còn quỳ trước mặt hắn, hơi thở suy yếu, nghe hắn nói những lời vô tình. Mới có mấy canh giờ qua đi, thế mà đã bất động rồi.
Rõ ràng trước kia y bị phạt quỳ trên nền tuyết ba ngày ba đêm cũng không có việc gì... Sao lại có thể lặng lẽ chết đi như vậy?
Sở Ngôn cảm giác trong ngực khó chịu. Hắn đứng lên muốn chạy, đột nhiên ngoài sân có tiếng ồn ào, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.
"Đại ca!!" Thanh niên áo lam, búi tóc rối loạn, mặt mày đẫm nước mắt mà xông vào. Hắn như không để ý đến Điện chủ đang còn ở đây, toàn bộ thị vệ xông ra cản đều bị hắn thẳng tay đánh ngã trên nền đất.
Thanh niên áo lam thất thần bước mấy bước, đột nhiên phát điên mà nhào vào trong, ôm thi thể Mặc Nhận òa khóc nức nở.
Thu Cẩn biến sắc. Thanh niên này là Nhị hộ pháp của Cửu Trọng Điện, Ảnh Vũ, lúc nhỏ Mặc Nhận nhìn ra thiên phú, mang theo bên người chỉ dạy hơn một năm. Mặc Nhận đối với hắn vừa là huynh trưởng, vừa là sư phụ.
Thu Cẩn sợ bộ dạng hiện tại của Ảnh Vũ sẽ chọc điên Điện chủ, lại phạm tội bất kính, vội quát lớn: "Nhị hộ pháp ngươi to gan lớn mật, gặp Điện chủ còn không hành lễ, tính là tội gì!?"
Ảnh Vũ dường như không nghe thấy, chỉ khổ sở gào khóc. Sở Ngôn nhíu mày, phất tay nói: "Bỏ đi."
Vậy là nơi này chỉ còn Ảnh Vũ cùng tiếng khóc đứt quãng. Hắn cúi người quỳ bên cạnh Mặc Nhận, thất thần rơi nước mắt: "Đại ca... Đại ca, ngươi tỉnh lại đi, cái gì mà tội thí chủ... ta không tin! Ta không tin, đại ca sẽ không..."
Hắn run rẩy nắm bàn tay đã cứng đờ của Mặc Nhận, lẩm bẩm nói: "Đại ca, ngươi mở mắt nhìn Tiểu Vũ được không, xin ngươi nói một lời... Ngươi thấy Tiểu Vũ rất phiền sao?"
"Bằng không... bằng không ngươi mở mắt nhìn Điện chủ đi. Ta biết đại ca sẽ không thí chủ, ngươi khỏe lên rồi, Tiểu Vũ đưa ngươi đi cầu tình Điện chủ, Tiểu Vũ theo đại ca..."
Cuối cùng, thanh niên ngửa cổ, nổi lên gân xanh mà gào khóc: "Vì cái gì, vì sao lại thành như vậy..."
Thu Cẩn không đành lòng nghe nữa. Sở Ngôn trong lòng càng lúc càng khó chịu, nhấc chân quay đi, sau lưng vẫn là tiếng của Ảnh Vũ văng vẳng.
"Đại ca, ngươi, người ngươi thật lạnh." Ảnh Vũ mê man thì thầm, giống như sợ làm phiền đến Mặc Nhận, "Ngươi lạnh lắm đúng không... Ngươi nói đi, nói ngươi rất lạnh... Đại ca, sao cái gì ngươi cũng không chịu nói..."
Sở Ngôn bước càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh, Thu Cẩn cơ hồ không theo kịp hắn.
Sở Ngôn đột ngột dừng chân.
Hắn nhìn về phía màn tuyết dày đặc. Khi Thu Cẩn ngẩng đầu lên, nàng thấy đôi môi của Sở Ngôn đang run rẩy.
Nàng nghĩ mình nhìn nhầm rồi, nhưng lập tức, cổ tay nàng bị Sở Ngôn bắt lấy.
"Lời cuối cùng cô nói với Mặc Nhận, là gì?"
Âm giọng Sở Ngôn có chút chột dạ, ánh mắt của hắn nhìn Thu Cẩn như một đứa trẻ đang rối bời, lại có một chút nóng nảy chờ mong, tựa như một người sắp chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
"Nói!" Thu Cẩn nhất thời không có phản ứng, Sở Ngôn kéo tay nàng, thúc giục, "Lời cuối cùng cô nói cho y nghe, là gì?"
Thu Cẩn có chút khó hiểu, vội cẩn thận nhớ lại.
Sau đó, sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch.
"Vứt..."
Một chữ này vừa thốt ra, nàng rốt cuộc không nói thêm được nữa. Thu Cẩn hốt hoảng che miệng, thần sắc bàng hoàng như không thể tin nổi.
Đột nhiên, bao nhiêu nước mắt được thị nữ nỗ lực kìm chế, giờ phút này không ngừng tuông ra.
Vứt đi.
Đây là lời cuối cùng mà Mặc Nhận nghe được từ chủ nhân của y.
Sở Ngôn lảo đảo lui về sau mấy bước, đột nhiên xoay người, rời đi như đang chạy trốn.
Sau lưng truyền đến tiếng khóc mà Thu Cẩn vô pháp kìm chế.
......
Sở Ngôn lại quay về chỗ của Mặc Nhận.
Ảnh Vũ không còn ở đó nữa, thập phần yên tĩnh, không một bóng người. Sở Ngôn bước chân không vững mà đẩy cửa tiến vào, không ngừng thở dốc.
Hắn một lần nữa thấy khuôn mặt trắng bệch của Mặc Nhận, tóc đen xác xơ, thân thể gầy yếu tiều tụy chất đầy vết thương.
Nghĩ đến cũng thật kỳ lạ, Sở Ngôn hình như chưa từng nói hắn không cần Mặc Nhận, cho dù cứ phiền lòng, cứ chán ghét, thậm chí có hận ý khi Mặc Nhận ám sát Bạch Hoa, nhưng chưa từng có ý nghĩ "không cần" đến y —— dù thế nào cũng không trục xuất người này khỏi Cửu Trọng Điện.
Biết rõ đó mới là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với Mặc Nhận, nhưng hắn chưa từng dùng chuyện đó để uy hiếp y.
Trong lòng Sở Ngôn, hắn có thể hung hăng mắng y, đánh y, coi thường y, mắt nhắm mắt mở để người khác coi thường y... nhưng không thể không cần y. Không thể.
Đây hình như là điểm mấu chốt, là sợi dây mỏng manh chịu tải trọng ngàn cân, một đầu nó nối liền với giao tình xưa cũ đã vỡ vụn giữa hai người bọn họ. Không còn tình cảm, không còn tín nhiệm, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, Sở Ngôn vẫn là chủ nhân của Mặc Nhận, Mặc Nhận vẫn là thanh lợi kiếm mà Sở Ngôn lựa chọn, chỉ có chuyện này là vĩnh viễn bất biến.
Mà hôm nay, hắn đã nói gì?
Hắn nói hắn không cần y nữa ư?
Hắn nói muốn vứt y đi?
Sở Ngôn ngơ ngác nhìn thi thể Mặc Nhận, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn: "Cô... cô kỳ thực không phải..." Không phải thật sự không cần ngươi.
Không có lời hồi đáp. Đương nhiên không có hồi đáp.
Trong khoảnh sân nhỏ chỉ còn lại giọng nói bối rối của Sở Ngôn. Ánh mắt hắn như hoảng hốt, đột nhiên khô khốc cười, giọng nói run rẩy: "Cô, cô chỉ nói đùa. Trước kia... thật lâu trước kia, không phải chúng ta vẫn thường nói đùa sao? Ngươi, ngươi sẽ không... ngươi không tin là thật, đúng không?"
Y nhất định không tin, Sở Ngôn nghĩ thầm. Đây nào phải lần đầu Mặc Nhận nghe những lời hắn nói trong cơn giận dữ, y không lý nào không phân biệt được. Không phải y luôn hiểu chủ nhân của mình nhất sao?
Chỉ là... chỉ là... khi mình nói những lời tuyệt tình đó, ý thức của y không rõ ràng... Lỡ như y thật sự tin thì sao?
Lỡ y thật sự tin?
Với tính tình của Mặc Nhận, nói không chừng y thật sự tin như thế.
Sở Ngôn lại chạm vào tay Mặc Nhận, lạnh lẽo mà cứng đờ. Hắn nhớ tới Ảnh Vũ vừa khóc vừa hỏi y có lạnh không.
Y nhất định rất lạnh, còn rất đau, rất mệt mỏi, rất khổ sở... Khổ sở đến mức Mặc Nhận không chịu nổi nữa, cứ như vậy im lặng mà chết đi.
Lồng ngực bắt đầu đau nhức. Sở Ngôn xoa đốt ngón tay của Mặc Nhận, nâng tay y đặt lên ngực mình, đột nhiên nghĩ "Ta hối hận rồi".
Cảm giác bất an lo lắng dâng lên như sóng ngầm vỗ lên bề mặt. Hắn không dám nghĩ nữa. Hắn sợ một khi bắt đầu suy nghĩ, hắn sẽ phát hiện mình sai rồi, từ đầu đến cuối đều là mình sai.
Sở Ngôn đầu đau như búa bổ. Hắn loạng choạng đứng dậy, nhìn quanh như muốn tìm kiếm gì đó. Hắn khẩn cấp cần một người có thể loại bỏ cảm giác bất an này, giúp hắn bình tĩnh lại.
Xung quanh tối tăm, trước mắt còn có một thi thể. Thu Cẩn không có ở đây, bốn hộ pháp cũng không ở đây, nhưng đại não hỗn loạn của Sở Ngôn vẫn theo thói quen nhiều năm qua tìm kiếm một người, có một người luôn âm thầm ở bên cạnh hắn.
Hắn tin dù mình có phạm sai lầm lớn tới cỡ nào, người đó cũng chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó thu dọn hết thảy cục diện rối rắm...
Người nọ là ai? Sở Ngôn cau mày, một tay đỡ huyệt thái dương, cảm thấy từng cơn choáng váng ập đến, đầu óc quay cuồng.
Ngay lúc đó —— đúng vậy, ngay lúc đó Sở Ngôn đã nhớ ra người luôn ở cạnh bầu bạn với mình trong những lúc thế này là ai.
Đột nhiên, một đôi tay mềm mại như không xương vươn tới, ôm lấy vòng eo Sở Ngôn.
"Sở đại ca, ngài quả nhiên là ở đây..."
Âm thanh nhẹ nhàng, mang theo mùi hương thanh mát, khiến tâm tình thấp thỏm muốn nổ tung của Sở Ngôn chợt dịu đi.
Bạch Hoa một tay nắm tay Sở Ngôn, một tay nhặt tấm vải trắng phủ trên thân Mặc Nhận, nhấc lên che đi gương mặt nhợt nhạt.
Hắn mấp máy cánh môi mỏng, mềm giọng nói: "Sở đại ca hoài niệm bạn cũ, Hoa Nhi đã đoán được, người này chết rồi Sở đại ca trong lòng tất muốn gặp. Hoa Nhi lo lắng Sở đại ca khó chịu nên mới tự tiện đi vào, Sở đại ca sẽ không trách tội đâu, đúng không?"
"Cô... có phải đã sai rồi không?" Sở Ngôn nhìn Bạch Hoa, lẩm bẩm nói.
Nói không đi, trong lòng Sở Ngôn gào thét. "Sai" đến mức này, hắn không chịu nổi, sẽ điên mất...
"Đương nhiên là không, sao lại sai chứ? Sở đại ca đối với y đã là hết tình hết nghĩa." Bạch Hoa cười khẽ trả lời, nhìn Mặc Nhận bằng ánh mắt thương hại.
"Phải không... Phải không!" Sở Ngôn nghẹn giọng hỏi lại, tiến lên ôm chặt thị quân mới cưới của mình.
Hắn ngửi thấy mùi hương độc nhất của Bạch Hoa, mùi hương nhẹ nhàng trầm lặng này đã làm bạn với hắn suốt mười năm, suy nghĩ của hắn dần dần mơ hồ: "Hoa Nhi, nhiều năm như vậy... may mà có ngươi bên cô. Quãng đời còn lại, cô tất không phụ tình nghĩa giữa chúng ta."
Sở Ngôn cúi người mạnh mẽ hôn xuống. Bạch Hoa vươn tay, ôm lấy cổ Sở Ngôn, chủ động đáp lại nụ hôn này.
Thi thể Mặc Nhận cách bọn họ mấy bước chân, rốt cuộc không có ai để tâm đến sự hiện diện này.
Một trận gió thốc qua, ngọn đèn mờ duy nhất trong phòng lặng lẽ tắt ngóm.
Trong bóng tối, hai người ôm nhau, triền miên phát ra tiếng hôn đầy nhục dục.
Sở Ngôn nhắm mắt, cảm thụ hơi ấm của Bạch Hoa. Người này khiến hắn trầm luân, khiến hắn mê say...
......
Sở Ngôn thật sự say, say trong sóng tình dịu dàng của Bạch Hoa, vô tri vô giác, chìm nổi mông lung.
Hắn giống như ở trong biển hoa ngọt ngào vô biên, quên hết ưu sầu, quên hết phiền nhiễu, quên hết tất thảy, mơ mơ màng màng chìm trong mộng ảo.
Hắn cứ như vậy say sưa thêm một năm.
Sở Ngôn không thể nào tưởng tượng được thứ đánh thức hắn khỏi cơn mộng mị chính là Cửu Trọng Điện sừng sững trăm năm ầm ầm sụp đổ.
Là cảnh tượng các hộ pháp và Ám, Hình, Dược ba vị Đường chủ đối chiến, từng người từng người thảm thiết tắm máu.
Là Bạch Hoa tinh khiết đến không nhiễm bụi trần, tươi cười nhã nhặn, trong mắt đầy trào phúng đối diện nhìn hắn.
Mà khi hắn muốn chống cự, lại kinh ngạc phát hiện... không biết từ lúc nào nội lực của mình chỉ còn một, hai phần, như thể bị ăn mòn, bị khoét rỗng.
Thế lực vây công Cửu Trọng Điện vô cùng xa lạ, võ công kỳ dị, thiện dùng kỳ độc. Có lẽ mấy năm nay Sở Ngôn vì Bạch Hoa mà đắc tội quá nhiều người, giang hồ rộng lớn, lại chẳng có một gia một phái nào nguyện ý chi viện.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại thị nữ tùy thân Thu Cẩn liều mạng bảo hộ chủ nhân lui vào núi Thiên Lam.
Hai người dựa vào sơn động lạnh lẽo nghỉ chân. Điện chủ Cửu Trùng Điện một thời kiêu căng ngạo mạn hiện tại khắp người toàn là máu, chật vật vô cùng. Truy binh có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, mà bọn họ thì đã đến nơi cùng đường bí lối.
Lúc này, Sở Ngôn mới mở miệng lần đầu tiên kể từ khi sinh biến, lời ra miệng là hỏi người còn lại trong Cửu Trọng Điện thế nào.
Thu Cẩn đã trúng kịch độc, lại bị thương, lúc này chỉ có thể dựa vào vách đá, cười khổ đáp: "Bọn họ, bọn họ một người cũng không ra được."
"... Một người cũng không ra?" Sở Ngôn tóc đen tán loạn, hai mắt không còn tiêu cự, bỗng nhiên hốt hoảng thấp giọng hỏi, "Vậy, vậy còn A Nhận đâu...?"
Thu Cẩn cả người sững sờ, như vừa bị sét đánh trúng. Nàng khó tin xoay mặt lại, nhìn Sở Ngôn mà như thấy quỷ, giọng nói phát run: "Chủ thượng, ngài hỏi... ai?"
Sở Ngôn nhìn vẻ mặt Thu Cẩn, đầu óc trì độn mất nửa ngày mới tỉnh táo lại. Hắn chậm chạp phun ra một hơi, ngón tay thon dài mệt mỏi xoa trán.
Ừm, phải rồi, Mặc Nhận đã không còn nữa. Tại sao hắn cứ quên mất việc này?
Thu Cẩn cả người căng thẳng, ngơ ngác nhìn Sở Ngôn cả buổi, đột nhiên bật khóc. Nàng vừa khóc vừa nắm chặt ống tay áo Sở Ngôn, giọng nói run run: "Chủ thượng, cầu xin ngài mau tỉnh lại đi... Ngài tỉnh lại, mở mắt ra mà nhìn... Bạch Hoa là gian tế, Cửa Trọng Điện mất rồi, người của chúng ta hoặc chết hoặc hàng... Trên giang hồ chúng ta không còn chốn dung thân. Mặc đại ca đã chết từ một năm trước rồi, nô tỳ cũng không hầu hạ ngài được bao lâu nữa... Chủ thượng, ngài tỉnh lại đi ạ..."
Sở Ngôn nghe thị nữ trung thành tuyệt vọng khóc lóc, trong lòng càng lúc càng lạnh.
Rốt cuộc không tránh được. Hóa ra đây là kết cục của Sở Ngôn hắn, kết cục mà hắn xứng đáng phải nhận.
Hắn tự cao tự đại, luôn cho mình là đúng, lại bị một Bạch Hoa che mắt, mười năm nuôi ra một con rắn độc sặc sỡ. Buồn cười nhất là, bây giờ nhớ lại, hắn không thể nhớ ra trước kia mình đã yêu Bạch Hoa thế nào.
Sở Ngôn đột nhiên nghĩ đến Mặc Nhận. Hiện tại không còn gì để nghi ngờ, rốt cuộc đều là hắn sai.
"Thu Cẩn," Giờ phút này Sở Ngôn chẳng màn đến đào vong nữa, hắn thở dài, "Nói cho cô nghe chuyện Mặc Nhận đi."
Thị nữ đáp ứng. Những lời này nàng cất giữ trong lòng lâu lắm rồi, không cam tâm mang nó chôn theo mình. Nàng muốn trước khi chết có thể trả lại sự trong sạch cho vị thị vệ oan uổng, còn có thể nhận một chút xót thương đến muộn từ chủ nhân.
Sở Ngôn im lặng mà nghe, mặt không đổi sắc. Không ai biết được lúc này hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang bị chèn ép đến chết, mỗi một tấc đều đau đến không thở nổi.
Hắn chỉ biết mình từng một kiếm phế đi đan điền của Mặc Nhận, khiến tu vi hai mươi năm bị phá hủy trong một sớm chiều, nhưng hắn không biết Mặc Nhận bị Bạch Hoa dùng danh nghĩa của mình chặt đứt kinh mạch toàn thân, không những không thể luyện võ trở lại, mà còn thành một phế nhân thua cả người thường.
Hắn không biết Mặc Nhận sau khi bị biếm đến Thiên Điện đã bị bọn hạ nhân ở đó tra tấn hạ nhục, sống không bằng chết.
Hắn không biết những hình phạt lặp đi lặp lại đã khiến toàn thân cùng lục phủ ngũ tạng của Mặc Nhận không nơi nào không đau đớn.
Thu Cẩn nói, nàng một lần trộm đến thăm Mặc Nhận, thấy y đã sốt cao suốt mấy ngày, chiếc chăn bông tồi tàn duy nhất bị một gã sai vặt cố ý đá xuống giường, chỉ có thể rét run mà cuộn tròn người, lẩy bẩy không thôi. Y thần trí mơ hồ, lẩm bẩm xin nước...
Gã sai vặt kia cố ý cầm một thau nước đổ xuống đất trước mặt y, kiêu căng ngạo mạn nói muốn uống nước thì đến đây mà liếm.
Chân tướng từng chút từng chút bị vạch ra, cơ hồ là moi tim Sở Ngôn ra đập vụn, hắn bị lột trần mà ném vào chảo dầu nóng đảo tới đảo lui.
Hắn không dám tin vào lời Thu Cẩn nói, cũng không dám tưởng tượng ra, chỉ nghĩ đến thôi cũng đau đến mức dùi tim khoét cốt, như thể chính trái tim mình đang bị giày xéo.
A Nhận của hắn, thanh lợi kiếm mà hắn tự hào nhất, đã bị hành hạ đến mức này...
Nhưng Mặc Nhận đến chết cũng không từ bỏ gã chủ thượng ngu ngốc của y.
"Những chuyện này... sao không nói với cô sớm hơn?"
Cơ thể Thu Cẩn đã phát độc, môi dần chuyển sang màu tím đen, thanh âm cũng dứt quãng: "Mặc đại ca lúc sinh thời... từng cầu xin nô tỳ đừng nói... Chủ thượng, y thật sự khổ sở biết bao."
Sở Ngôn khàn giọng nói: "... Ngốc."
Thu Cẩn lộ ra nụ cười chua xót, trên bờ mi treo hàng nước mắt thê lương: "Nô tỳ là kẻ vô dụng... Thật có lỗi với Mặc đại ca... và chủ thượng... Nô tỳ cái gì cũng không làm được... Rốt cuộc còn khiến chủ thượng khó chịu như vậy... Xuống dưới kia, đại ca sẽ mắng chết nô tỳ..." Thanh âm nhỏ dần, thị nữ chậm rãi khép mắt, hơi thở tiêu tan.
Sở Ngôn duỗi tay sờ mặt mình một cái, bấy giờ mới phát hiện nước mắt đã thấm ướt đẫm.
Bên trong sơn động nhất thời tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Sở Ngôn im lặng đứng dậy, cởi áo ngoài phủ lên xác Thu Cẩn. Hắn cười tự giễu. A Nhận trên trời có linh, chẳng lẽ còn thèm để ý đến tên chủ nhân khốn nạn này sao?
Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng ồn ào của truy binh đang áp sát.
Sở Ngôn đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, ánh mắt hờ hững nhìn từng kẻ. Trong số đó, Bạch Hoa cười đến vui vẻ, gương mặt rực rỡ nhường đó, tựa như vẫn là mỹ thiếu niên tuyệt diễm vô song mà hắn lần đầu gặp gỡ.
Sở Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như lại sắp đổ tuyết, tiếc rằng hắn không đợi được.
Kết thúc đi.
Sở Ngôn bất thình lình vận sức, dùng phần nội lực còn sót lại, một chưởng áp lên vách núi đá.
Vết nứt lan rộng, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Đất đá sụp đổ, bóng tối bao trùm, che phủ hết thảy ánh sáng ngoài cửa sơn động.
Sở Ngôn nhắm mắt.
......
Hắn tựa hồ thấy lan can chạm khắc, bậc thềm khảm ngọc, đèn sáng cùng ngói son.
Cửu Trọng Điện sừng sững, cao ngất chạm tầng mây, bình yên như thuở ban đầu.
Sở Ngôn nửa mơ nửa tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo mà đi về phía trước. Xa xa, có người một thân đen tuyền, lạnh lùng cầm kiếm, đứng ở nơi có ánh sáng nhạt nhòa của ngọn đèn dầu, vai gầy tích một tầng sương mỏng.
Hắn muốn nhìn rõ người kia, thế nhưng tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, như có sương mù nổi lên. Một đời này ly tụ hợp tan, thành bại, buồn vui, hết thảy đều như một thoáng phù quang, nháy mắt tan biến.
Đến cùng, một mảnh sáng mông lung mà chói mắt ập đến, không biết là tuyết rơi, hay là hoa lê bung nở dưới chân núi.
Trong khoảnh khắc ý thức chìm vào hỗn độn, Sở Ngôn nghĩ, nếu có kiếp sau.
Nếu có kiếp sau.
Gió mây ngàn dặm, sông núi muôn trùng.
Buông bỏ hết thảy non sông gấm vóc, chỉ nguyện không phụ một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT