*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sáng hôm sau, không biết Trịnh Hạo An có việc bận rộn gì mà không cùng rời giường với Hàn Thư Duệ, ngược lại Hàn Dịch khi gặp cậu liền trưng một sắc mặt "quả nhiên là thế", khóe miệng Hàn Thư Duệ lập tức co rút.

"Nếu Trịnh Hạo An giận cậu thì cứ làm nũng nhiều đi, ngài ấy chắc chắn sẽ hạ hỏa đấy."- Đây là câu nói tự cho là đúng của Hàn Dịch mà khiến Hàn Thư Duệ muốn ngã quỵ. Về sau còn có nhiều ánh mắt mang nhiều hàm nghĩa khác nhau như "Quả là thế", "Cậu quả nhiên làm nũng nên mới được tha thứ"', "Cuối cùng hai người cũng 'chơi' lại với nhau rồi"

Hàn Thư Duệ một bên húp cháo một bên vì ánh mắt nào đó mà muốn nội thương, Hàn Dịch cũng không phải là người có nội tâm đứng đắn gì, khi ở Hoa thành phố, Hàn Dịch còn quăng người khác ra khỏi cửa cơ mà.

Chỉ là với tư cách là một người đứng ngoài xem còn thấy vui vẻ, nhưng bây giờ cậu lại bị người này chọc ghẹo như thế, vậy cách tốt nhất là nên ngậm miệng cho rồi.

Vào buổi cơm trưa, Trịnh Hạo An trở về, hai người cùng nhau dùng bữa, không khí hòa hợp vô cùng.

Sau khi ăn xong, Trịnh Hạo An nói sẽ đi đến sân golf, hỏi Hàn Thư Duệ có thể đi chung với anh không. Anh đã nói vậy thì cậu cũng không thể cự tuyệt được.

Hai người, còn có một con ký sinh trùng Hàn Dịch cùng nhau đi đến sân golf lớn nhất Bắc Kinh.

Đến đấy, Hàn Thư Duệ mới biết được đến bàn bạc thực ra thì đến để tham dự một bữa tiệc không hề nhỏ. Các tiểu thư công tử ăn mặc cao quý tụ tập cùng nhau nói chuyện vui, nhân viên phục vụ qua qua lại lại, nhìn rất nhộn nhịp.

Trịnh Hạo An đã đi trước để bàn bạc vài chuyện, Hàn Thư Duệ đứng một mình đến nhàm chán.

Nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện một người nam nhân làm cậu nâng lên tinh thần, đương nhiên đối phương cũng thấy cậu, không do dự mà đi tới.

"Hàn thiếu gia, thật sự đã lâu không gặp."- Lưu Lãng Bác cười rất chuẩn mực nếu cậu không từng biết hắn ta chắc chắn sẽ cho rằng hắn là một người rất khiêm tốn. Nhưng bây giờ cậu đã biết người này là con sói đang cố dùng móng vuốt của mình mà tranh giành nam nhân với cậu.

Hàn Thư Duệ cười cười, ngoại trừ xa cách thì cũng không có ý gì trên mặt, dù sao ba năm làm nhân viên phục vụ cũng không để chơi không: "Lưu thiếu gia là người bận rộn, làm sao có thể thường xuyên gặp được tôi chứ."

Lưu Lãng Bác từ chối cho ý kiến, chỉ nghĩ rằng vì hôm nay Trịnh Hạo An đến đây nên hắn mới đến, nhưng thấy hai người bọn họ mấy ngày này thường xuyên xa cách nhau nên tâm tình bực bội cũng bình ổn lại.

Trong mắt hắn, Hàn Thư Duệ là một nam nhân vừa mềm yếu vừa không có thực dụng, hoàn toàn không xứng với Trịnh Hạo An.

Có thể yêu thích nhất thời thì thôi đi, nhưng bây giờ Trịnh Hạo An lại mê muội cậu ta đến sống chết như thế, làm Lưu Lãng Bác có xúc động chạy đến mà nói rõ cho anh ta biết, hắn đã để ý đến Trịnh Hạo An lâu như vậy; cũng đã cố gắng nhiều như vậy, hắn chỉ muốn Trịnh Hạo An trông thấy hắn nhiều hơn mà thôi!!

Đáng tiếc lại không đợi hắn nói vài lời ác độc nào, Hàn Dịch đã trực tiếp chen ngang, ra hiệu rằng Trịnh Hạo An đang chờ cậu.

Sau khi nói xong tiếng xin lỗi, Hàn Thư Duệ thoải mái mà đi về phía của Trịnh Hạo An.

"Có việc gì vậy?"- Thời điểm Hàn Thư Duệ đi tới, người nam nhân đang trò chuyện cùng Trịnh Hạo An cũng thức thời mà đi đến chỗ khác.

Thường thường ở nơi nhiều người Trịnh Hạo An rất thu liễm, nhưng hôm nay không biết Trịnh Hạo An như thế nào lại cười đến ôn nhu như thế, "Không có gì, chỉ là muốn bảo em tới, em lúc đó chẳng phải là hy vọng như vậy hay sao?"

Hàn Thư Duệ ho nhẹ một tiếng, nhưng nghĩ đến Trịnh Hạo An quan tâm đến mình như thế liền cười đến rạng rỡ.

Hai người trò chuyện với nhau, ăn ý đến nỗi không ai chen lọt nổi, tỷ như Lưu Lãng Bác đang đứng nhìn hai người họ, một trương tuấn tú lại bỗng nhiên đen kịt lại, hàng lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Bất quá hắn ta vẫn còn một tia lý trí, hắn cầm điện thoại như đang muốn gọi một người, chính xác thì hắn đang muốn tìm một người để bàn bạc.

( Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang)

Mấy ngày nay Hàn Nặc Y hoàn toàn không nắm được nhược điểm của Hàn Thư Duệ, hơn nữa đang thời điểm mang thai nên cảm xúc không được ổn định, lúc nhận được cú điện thoại của Lưu Lãng Bác liền muốn phát tiết. Cô ta nói rằng mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ hỏi hắn ta có thể cho cô ta vài thứ cần thiết được không.

Tâm tình Lưu Lãng Bác vốn đang rất tệ, nghe Hàn Nặc Y phàn nàn ánh mắt liền lạnh buốt, nhưng cũng nói ra tin tức Hàn Thư Duệ đang ở chung với Trịnh Hạo An, sau đó tận lực trấn an cô ta một hồi. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lưu Lãng Bác lại một lần nữa bình tĩnh lại.

Những năm nay, ở Lưu gia hắn chỉ là một thiếu gia không được sủng nhưng lại đi được đến nước này, không thể nói được hắn chấp nhất với Trịnh Hạo An sâu như thế nào.

Lưu Lãng Bác biết mình đã đắc tội đến Hàn lão gia thì về sau phương thức tốt nhất là hắn không thể buông tha mà cứ tiếp tục trả thù, hắn muốn tạm thời ẩn nhẫn cho đến khi Hàn lão gia muốn quay lại hoặc là hoàn toàn triệt để mất hết quan hệ trong thành phố Bắc kinh này.

Thế nhưng khi thấy Trịnh Hạo An ở chung với Hàn Thư Duệ thì hắn biết mình không thể nhẫn nhịn được những việc này! Trước kia Trịnh Hạo An trong bụi hoa nhưng cũng không dính đến một cái lá nào, cũng không toàn tâm toàn ý đến như thế này.

Nghĩ tới người mà mình yêu thích như thế lại thuộc về người khác, Lưu Lãng Bác tức giận đến nỗi muốn trực tiếp đem người kia giết đi. Cũng may lý trí của hắn vẫn chưa mất, tuy không biết về sau có khả năng này hay không, nhưng ít nhất thì Hàn Thư Duệ phải vượt qua cửa ải này mới nói tiếp được.

Hàn Thư Duệ cũng dành một phần chú ý qua bên này, lúc này thấy ánh mắt âm tàn của Lưu Lãng Bác, cậu cũng nhẹ nhàng mà cười một tiếng.

Trịnh Hạo An cũng biết Hàn Thư Duệ cười chuyện gì, nhưng hai người tại yến hội này mà khôi phục quan hệ thân mật này, anh cũng không muốn tiếp tục qua loa nữa.

"Sân bóng bên cạnh có một bể bơi, muốn đi cùng không?"

Thanh âm của Trịnh Hạo An mang theo vài phần mập mờ, cùng hơi thở nóng hổi phả vào bên tai cậu, trong nháy mắt cậu liền cảm thấy có nhiều người xung quanh đang kỳ quái nhìn bọn họ.

Nhưng bây giờ cậu không muốn trốn tránh, hào phóng mà gật gật đầu: "Được thôi."

Không biết có phải ánh mắt của Trịnh Hạo An quá rõ ràng hay không, Hàn Thư Duệ lại nhớ tới năm đó khi hai người tiếp xúc thân mật cũng là ở suối nước nóng đấy, lập tức làm lỗ tai của cậu nhiễm lên một tầng hồng nhạt.

Hàn Dịch tuy không muốn làm bóng đèn nhưng vẫn đi theo.

Lưu Lãng Bác đứng đằng xa nhìn qua hướng đi của hai người họ, hắn nghĩ đi đến nơi khác chắc chắn sẽ làm ra được việc khác người, ánh mắt lập tức trở nên đen tối không rõ.

Bởi vì ở nơi này là bên ngoài, cũng không có bể bơi riêng, chỉ đến khi Hàn Thư Duệ đổi xong áo tắm đi ra, cậu mới phát hiện nơi này cũng chẳng khác gì trong nhà.

Một bên là nước rất mát lạnh, còn một bên thì... nơi này đã được Trịnh Hạo An bao thầu hết rồi.

"Đến đây."- Trịnh Hạo An đã sớm xuống nước, giờ phút này nhìn Hàn Thư Duệ mặc quần bơi màu đen bó sát người, tự khen chính mình đã tự tay chọn quần này, đúng là hiệu quả không sai.....

Hàn Thư Duệ bị anh nhìn liền cảm thấy không được tự nhiên, lập tức hung hăng mà trừng cái người không biết xấu hổ này rồi đi tới bể bơi bên kia.

Cậu nhảy vào nước, không yên phận mà bơi tới tới lui lui vài vòng, lúc này mới tựa vào thành hồ mà thở dốc. Vận động đối với nam nhân là một loại hấp dẫn lẫn trong máu, mệt mỏi cùng cảm giác chinh phục cũng rất tốt.

Trịnh Hạo An vốn chỉ muốn nhàn nhạt đứng nhìn cậu, nhưng bây giờ rốt cuộc nhịn không được nữa, thấy Hàn Thư Duệ đang nhắm mắt liền nhẹ nhàng hôn cậu.

Hàn Thư Duệ cũng không trợn mắt trừng anh, hai tay chậm rãi đặt lên người anh, cảm giác da thịt thân cận giống như một loại rung động sâu sắc nhất tận dưới đáy lòng.

Cậu trước kia cũng không ngờ sẽ mê luyến một người nam nhân như vậy, nhưng Hàn Thư Duệ thấy mình thật may mắn khi được ông trời ban tặng cho cậu người trước mặt này.

Động tác của Trịnh Hạo An ngày càng mạnh bạo, đem cảnh cùng với tiếng chụp ảnh ở cách đó không xa, tất cả đều đi vào lỗ tai của Trịnh Hạo An.

Hàn Thư Duệ cũng không quay người lại, nhìn sắc mặt của Trịnh Hạo An liền hỏi: "Anh đã sớm đoán được?"

Trịnh Hạo An gật đầu: "Em đùa nghịch như thế, anh sao mà không đoán được chứ!"

Hàn Thư Duệ nghe được từ đùa nghịch này liền bĩu môi, nhưng vẫn nhìn vào mắt của Trịnh Hạo An: "Bọn họ không dám cũng không muốn trêu chọc anh, nhưng cứ phá rối em vậy, anh thấy như thế nào?"

Cậu nói không đầu không đuôi, nhưng Trịnh Hạo An vẫn hiểu được ý của cậu.

Cũng không biết là thấy như thế nào nhưng lại nhịn không được mà cắn cắn lỗ tai nhỏ của Hàn Thư Duệ: "Anh muốn nói cho cả thế giới biết, em là người của anh."

Hàn Thư Duệ nâng khóe miệng lên, không nhịn được mà cười đến thập phần sáng lạng.

Mà bên kia, Hàn Dịch đang chăm chú nhìn một màn này cùng với thân hình đã chụp hình xong đang xoay người bỏ chạy, đáy lòng cũng đang ghen ghét dày đặc.

Hắn không có tình yêu nên không thể biết rằng tình yêu khiến hai người trở nên dũng cảm như thế. Để một người đàn ông độc thân nhìn chằm chằm một màn này thật đúng là tàn phá người mà, có lẽ nên đợi xong chuyện này, hắn cũng nên xin phép nghỉ một thời gian để tìm một nửa của mình mới được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play