*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Nghệ Sanh mặt ngoài điên loạn nhưng bên trong vẫn rất lý trí mà rời khỏi Hàn gia, Hàn Thư Duệ cũng đã phái người theo dõi nữ nhân này.
Đời này Lưu Nghệ Sanh đã làm những việc thương thiên hại lý như thế nào nhưng bây giờ bà ta còn có thể vui vẻ liền có thể nói rõ được một sự thật___Nữ nhân này là một người có thủ đoạn.
Tuy nhiên với tư cách là một nữ nhân thông minh, trong thời gian ngắn này Lưu Nghệ Sanh chắc chắn sẽ không đi trêu chọc ba Hàn đã được bà ta đội nón xanh
(cắm sừng!), nhưng cũng sẽ không chắc bà ta sẽ mượn tay Hàn Nặc Y mà làm nên phong ba gì.
Hơn nữa vì chuyện của mẹ Hàn nên cậu nuốt xuống oán hận này cũng rất khó khăn.
Cho nên Hàn Thư Duệ biểu thị rằng mình rất kiên nhẫn đối với nữ nhân này. Nữ nhân này ưa thích thông đồng như vậy, vậy để cho bà ta tự coi là đúng mà gặp may mắn một lần đi.
Chỉ là ngàn vạn lần đừng quên, bước chân vào giang hồ, sẽ có ngày phải trả giá đắt.
Hàn Thư Duệ nghĩ tới đây liền gọi điện thoại cho người nam nhân mà cậu đang hợp tác: "Như thế nào rồi?"
Nam nhân ở đầu dây hình như tâm tình không tệ, đồng thời dùng ngữ khí tự tin mà nói: "Nữ nhân kia vừa mới đi ra, tôi cũng không thể lập tức ra mặt được. Bất quá cậu không cần lo lắng, tôi biết cách đối phó với nữ nhân hơn cậu."
Hàn Thư Duệ đối với lời này từ chối cho ý kiến, lại đối chiếu an bài về sau. Dù sao hai người cũng không có giao tình gì, chỉ là vì nhu cầu mà thôi, tốn thời gian lôi kéo tình cảm thì nói vài vấn đề cho đối phương an tâm là được.
Nhưng làm cho Hàn Thư Duệ không ngờ tới là nam nhân ở đầu dây bên kia lại mở miệng ra trêu đùa: "Kỳ thật, Thư Duệ này, cậu nói nếu như chuyện về nữ nhân này được giải quyết xong, cậu cũng phải có tí quan tâm tôi chứ. Tướng mạo cùng của cải tôi không tệ lắm, chúng ta thành đôi có được không"
"Lăn đi."- Nói xong Hàn Thư Duệ nhanh chóng cúp máy. Sau khi nằm trên giường mềm mại, thể xác cùng tinh thần cũng liền trầm tĩnh, đáy lòng liền cảm thấy trống rỗng.
Tất cả những việc này đều được tiến hành thuận lợi, tuy nói Hàn Thư Duệ không dùng thủ đoạn ngoan tuyệt như trong giới kinh doanh, không thể làm phá tan công việc của Lưu Lãng Bác, nhưng với tư cách là một người có thể sử dụng tốt đầu của mình thì cậu chẳng tha gì Lưu Lãng Bác.
Cho nên trong trận chiến này, cậu thắng chứ không thua.
( Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang) Bất quá sau việc này mà cậu có thể buông lỏng một chút, thuận tiện chọc điên tình địch không hiểu lý lẻ kia đi.
Vào buổi tối, Hàn Thư Duệ lái xe đến Trịnh gia, Hàn Dịch vẫn như trước mà bên cạnh cậu. Hàn Thư Duệ cũng rất cảm kích Hàn Dịch, cũng hiểu được người nam nhân này không ghét bỏ cậu phiền toái.
Trịnh gia cách Hàn gia không tính là xa, nhưng khi Hàn Thư Duệ quyết định làm như thế này, Trịnh Hạo An chưa một lần chủ động xuất hiện trước mặt Hàn Thư Duệ.
Một mặt Hàn Thư Duệ cảm thấy cảm động, nhưng mặt khác cậu cũng có cảm giác thấp thỏm không yên. Cậu không biết vì sao Trịnh Hạo An yêu thích mình như thế, cho nên cậu cũng không biết sau cuộc náo loạn này người kia còn có thể thích cậu nữa không.
Xe chậm rãi đi vào Trịnh gia. Hàn Dịch phát hiện cậu đang khẩn trương, nhưng tình huống như vậy cũng thật hiếm thấy, mấy ngày qua Hàn Dịch luôn bên cạnh Hàn Thư Duệ, Hàn Dịch cảm thấy cậu tuy là một đại thiếu gia đơn thuần nhưng những thủ đoạn cơ bản và đầu óc lại dùng rất tốt.
Cũng không biết vì cái gì mà Hàn Dịch có xúc động muốn yêu thử một lần. Dù sao có người nhớ thương mình, khi thấy tịch mịch có thể nhớ đến người trong lòng cũng thật không tệ a.
Hàn Thư Duệ không biết người bên cạnh nghĩ gì, bước chân không nhanh không chân mà đi vào, Trịnh lão gia hôm nay không có ở nhà, không biết lại cùng Trịnh Khiêm Dĩnh đi đâu rồi. Trịnh Hạo An chỉ nói cậu khi tới thì cứ việc đi lên thư phòng.
Hàn Dịch sau khi đến Trịnh gia cũng rất thức thời mà không lên lầu, chỉ nghĩ Hàn Thư Duệ gạt Trịnh Hạo An lâu như vậy, chắc đại thiếu gia phát tiết một khoảng thời gian dài cũng chưa hết giận đâu.
Về phần phát tiết như thế nào, đáy lòng mọi người cũng đã tinh tường rồi. Hàn Dịch có chút nhàm chán nghĩ nghĩ, liền hứng thú mà tìm mấy chú chó cưng mà Trịnh gia nuôi dưỡng để đùa một tí.
Mấy ngày không gặp, thật nhớ quá đi.
Hàn Dịch đi đến chỗ đám chó, còn Hàn Thư Duệ đang đẩy cửa phòng động tác mang theo một chút coi chừng dè dặt. Trong nháy mắt sự khôn khéo mấy ngày nay đều đuổi chạy.
Trịnh Hạo An tựa hồ đang nhìn tư liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
Thành công trở thành Trịnh vợ bé, tiến không được mà lui không xong cảm thấy có chút xấu hổ. Thời điểm hai người ở chung, Trịnh Hạo An luôn là người chủ động cho nên chưa từng có bầu không khí quỷ dị như bây giờ.
Nhưng nghĩ lại Hàn Thư Duệ càng cảm thấy rất áy náy.
Trong chuyện tình cảm này cậu chưa bao giờ chủ động làm cái gì. Vậy mà lần này còn thông đồng với nhiều cô gái như thế, Trịnh Hạo An không giận thì càng không có khả năng.
Trịnh Hạo An bên kia cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ, nhìn bộ dáng xoắn xuýt nửa ngày của Hàn Thư Duệ, tâm cũng liền mềm nhũn.
Chỉ là anh không ngờ Hàn Thư Duệ làm ra việc kinh hỉ cho anh đấy.
Nhìn Trịnh Hạo An không thèm phản ứng mình, Hàn Thư Duệ cảm thấy tức giận đi về phía trước, thấy đối phương vẫn không để ý đến mình liền lấy tay bưng mặt Trịnh Hạo An. Động tác ngây thơ của Hàn Thư Duệ đều khiến hai người sửng sờ.
Trịnh Hạo An bất động, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hàn Thư Duệ, làm cho Hàn Thư Duệ mới vừa lấy được dũng khí mặt thoáng nóng lên, đồng thời lại như chú thỏ ngây ngốc mà hôn Trịnh Hạo An.
Nghiêm khắc mà nói, đây là lần chủ động đầu tiên của Hàn Thư Duệ, cũng không phải là do Trịnh Hạo An yêu cầu mà là Hàn Thư Duệ biết rằng làm như vậy mới khiến Trịnh Hạo An giảm sự tức giận.
Đáng tiếc độ thuần thục quá thấp, cũng không tiến triển đi vào, Trịnh Hạo An thoáng thở dài một hơi, cuối cùng cũng vươn tay đè gáy Hàn Thư Duệ mà hôn xuống.
Đáy lòng bất an của Hàn Thư Duệ cũng thoáng buông lỏng, chỉ là càng hôn sâu làm cậu suýt nữa bị sặc khí, thật vất vả Trịnh Hạo An mới buông lỏng gông cùm xiềng xích.
Hàn Thư Duệ lại phát hiện thêm một sự thật tàn khốc nữa: Không biết có phải vì bị hôn sâu mà chân nhũn ra hay không, mà giờ đây vị trí cậu ngồi là trên đùi của Trịnh Hạo An.
Cảm nhận được cảm giác ấm áp của Trịnh Hạo An làm cậu càng thấy như gặp phải ảo giác, đôi mắt Trịnh Hạo An càng ngày càng sáng cũng nói rõ rằng tối nay cậu sẽ chẳng thể thoát được.
Hàn Thư Duệ vẫn nhớ tới mục đích của mình khi đến đây, trong tiếng thở dốc nho nhỏ, cậu liền cởi áo sơ mi trên người ra.
Hoàn toàn chính xác, tối nay cậu đến là muốn hấp dẫn Trịnh Hạo An đấy. Hàn Thư Duệ nghĩ rằng dùng biện pháp này sẽ làm Trịnh Hạo An nguôi giận thì cũng không tệ đấy.
Trịnh Hạo An hoàn toàn không nhúc nhích, không giống sự bá đạo, vội vàng khi ở trên giường, thẳng tắp mà nhìn Hàn Thư Duệ như đồ cúng đang cởi hết y phục của cậu.
Ngón tay thon dài của Hàn Thư Duệ có chút run rẩy, nửa ngày trời mới cởi được hết y phục.
Nhìn Trịnh Hạo An không có xu thế động thủ, cậu rốt cuộc cũng hung hăng mà kéo quần dài của mình xuống. Lộ ra đồ lót trắng bên trong, cả nửa ngày trời cậu cũng chưa lột xuống được mảnh cuối cùng này.
Ngược lại Trịnh Hạo An vẫn rất ung dung, bất sở vi động, rốt cuộc Hàn Thư Duệ đành nhắm mắt mà cởi luôn đồ lót xuống.
Có lẽ vì quá khẩn trương, lông mi thon dài của cậu mang theo bọt nước từng chút một mà run rẩy, hấp dẫn đến thanh thuần, cũng giống như một tiểu hài tử đáng thương.
Hô hấp của Trịnh Hạo An càng ngày càng nặng nề, duỗi tay ngăn cản động tác làm Hàn Thư Duệ mắc cỡ muốn chết kia lại. Rốt cuộc không do dự mà hôn Hàn Thư Duệ đang ngồi trên đùi mình.
Tới đây là được rồi, Trịnh Hạo An thấy mình không thể nào ngoan tâm với đối phương được.
Bàn tay nóng hổi của anh đi đến từng tấc da thịt của cậu, lúc này mới thỏa mãn mà dẫn dắt Hàn Thư Duệ cởi mảnh cuối trên người cậu.
Hàn Thư Duệ đã muốn nhanh nhanh chết đi cho rồi, nhưng ý chí mơ hồ chỉ có thể dựa vào động tác dẫn dắt của Trịnh Hạo An.
Cuối cùng, bọn họ lại hoan ái ngay trên bàn bên cạnh, cho nên về sau mỗi lần vào thư phòng của Trịnh Hạo An cậu liền không thấy tự nhiên chút nào.
Nhưng bây giờ hai người cũng chẳng quan tâm về sau như thế nào, hai người xa nhau lâu như vậy, chưa từng đụng chạm nhau nhiều, làm bọn họ bây giờ có chút kích động, vội vàng muốn tiến vào thân thể đối phương, hòa làm một với đối phương.
Cũng không biết bọn họ đã phát tiết đến lần thứ mấy, nhìn Trịnh Hạo An, Hàn Thư Duệ liền hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất: "Bây giờ là anh đang tha thứ cho em sao?"
Trịnh Hạo An không hài lòng người này phân tâm, động tác càng thêm kịch liệt, lại nhịn không được mà hôn xuống: "Em làm gì thì cứ làm, nhưng đừng quên anh vẫn ở ngay bên cạnh em."
Những lời này rất bình thường, thế nhưng khi vào lỗ tai của Hàn Thư Duệ lại cảm thấy rất hạnh phúc. Vươn tay ra hung hăng mà ôm phía sau lưng của Trịnh Hạo An.
Cảm giác có người luôn đứng sau ủng hộ mình thật tốt a.