*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Nặc Y cảm thấy xấu hổ, cô tuy đanh đá ngang ngược nhưng cũng có chút nguyên tắc của mình. Huống chi trong bụng cô còn có bảo bảo, cùng nam nhân khác như vậy có chút không được tự nhiên.
Bất quá Lưu Lãng Bác cũng không để ý liền bỏ qua việc này, yên lặng mà buông tay cô ta ra, đến ngồi ở phía đối diện với Hàn Nặc Y.
“Thực xin lỗi, là do tôi nhịn không được.”- Lưu Lãng Bác bày ra tư thái vô cùng tốt, làm Hàn Nặc Y không biết là mình tức giận hay ngẩn ngơ ở đâu.
Đáy mắt Lưu Lãng Bác hiện lên một tia tinh quang, không đợi Hàn Nặc Y chú ý liền biến thành một ánh mắt ôn nhu không một tia sơ hở nào, giống như hắn ta đang thầm mến rất lâu người nữ nhân trước mặt mình vậy.
Hàn Nặc Y không biết như thế nào mà thấy lòng mình rất hoang mang rối loạn, nhưng cũng rất nhanh giãy giụa khỏi mớ cảm xúc quỷ dị này: “Lưu thiếu gia, anh nói là Hàn Thư Duệ bức anh, nên anh mới đem phần tư liệu kia đến Hàn gia, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lưu Lãng Bác cũng không phải tự nhiên mà làm cho cô ta thần hồn điên đảo, lập tức không che giấu sự chán ghét của hắn đối với Hàn Thư Duệ, liền dựa vào vài chuyện cộng thêm hắn bịa đặt nói cho Hàn Nặc Y.
Nói rằng Hàn Thư Duệ ở Hoa thành phố chiếm đoạt dự án của hắn, sau đó lại nói Hàn Thư Duệ đã cấu kết với Trịnh Hạo An như thế nào, sau đó về Bắc Kinh lại đổ hết việc hỏa hoạn lên đầu hắn.
Lưu Lãng Bác nửa thật nửa giả, nhưng việc dự án ở Hoa thành phố cùng với chuyện của Trịnh Hạo An thì Hàn Nặc Y cũng tra ra được, lúc này liền tin hết những chuyện mà hắn ta kể.
Lưu Lãng Bác nói vài chuyện ở Thiên Các, trực tiếp nói Hàn Thư Duệ là vì việc nhỏ mà ghen ghét nên mới hại hắn.
Nói càng nhiều chuyện, Hàn Nặc Y càng bất mãn, ghen ghét với Hàn Thư Duệ, tám phần tin tưởng bây giờ đã triệt để tin tưởng, chỉ là vẫn còn bất mãn với chuyện Lưu Lãng Bác mang tư liệu đến Hàn gia.
Đáy mắt của cô ta biến hóa vài phần, hắn ta cũng kể thêm vài phần chân thật vào trong. Hắn cũng không trực tiếp giải thích vấn đề này, chỉ là tay phải như ảo thuật mà biến ra, bỗng nhiên nâng lên cành hoa hồng đỏ rực.
“Nặc Y.”- Nam nhân nói ra hai chữ này mang theo chút ngượng ngùng, chỉ là động tác đi đến rất kiên định, “Có đôi khi mình cũng sẽ bị người khác uy hiếp trong chỗ tối không phải sao, vậy chi bằng chúng ta trước hết phải tìm đường sống trong cõi chết. Hơn nữa tôi mang thứ đó đến cho ông của em, vậy tai họa ngầm của em cũng sẽ triệt để, đúng không?”
Hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa mà nam nhân nhen nhóm lên trong lòng này. Cũng làm cho lòng kiên trì mấy năm nay của cô có xu thế sụp đổ.
Mặc dù chưa thoát ly khỏi lý trí nhưng dưới đáy lòng đã được gieo một hạt giống, chỉ cần thêm chất dinh dưỡng và cơ hội sẽ triệt để điên cuồng lớn lên.
Lưu Lãng Bác thấy Hàn Nặc Y tâm đã động nhưng lại không nhận hoa của hắn, cũng không có thần sắc thất vọng nào mà mang chút thâm tình nhìn đối phương: “Chỉ cảm thấy em xứng, chứ không phải muốn em khó xử.”
Hàn Nặc Y phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nhận lấy hoa hồng liền nói tiếng cảm ơn. Cô cũng đã nghĩ thông suốt, muốn đem hoa này về nhà, ít nhất phải để Phương Tử Xuyên biết cô không phải là không có hắn liền không sống được.
Lưu Lãng Bác cười cười: “Những món này rất ngon đấy, nhưng cũng chưa hỏi ý kiến của em mà đã gọi, hy vọng em sẽ thích.”
Hàn Nặc Y nhìn những món trên bàn tất cả đều là món cô yêu thích nhất, tâm vô thức mà động. Được yêu mến là một loại cảm giác rất hư vinh, cô ta liền thoát khỏi chướng ngại tâm lý của mình, vui vẻ mà hưởng thụ bữa ăn này.
Lưu Lãng Bác rất thức thời mà dẫn dắt câu chuyện đến trên người Hàn Thư Duệ: “Kỳ thật khi Hàn tiểu thư ở Hàn gia, có lẽ từng thấy Hàn thiếu gia cùng Trịnh tiên sinh mập mờ nhỉ.”
Hàn Nặc Y khẽ giật mình, sau đó cũng không trả lời mà tự hỏi tại sao trước kia cô không nghĩ đến việc lợi dụng điều này.
Lưu Lãng Bác thấy cô ta hiểu ra rồi, cũng dùng kiên nhẫn của mình, lập tức tiến lên, hơi ấm mang theo một chút mập mờ phả vào vành tai của cô ta: “Đối với việc tôi đã gây ra, tôi thực sự rất xin lỗi, nhưng xin em hãy tin tưởng tôi sẽ không làm ra việc như vậy thêm lần nào nữa. Bất quá chúng ta cũng không thể không đề phòng Hàn Thư Duệ sẽ lấy việc này mà gây rắc rối, cho nên chúng ta nên bắt thóp cậu ta trước mới phải…”
Lời như vậy, Hàn Nặc Y liền hiểu ra.
Về sau hai người cũng không nhắc đến đề tài này nhiều, hai người rất ăn ý mà ăn một bữa cơm đúng chuẩn phong hoa tuyết nguyệt, làm cho người khác nhìn vào cứ như là một đôi tình nhân đang mặn nồng.
Sau khi ăn xong, hai người không còn lý do gì để lưu lại, vì vậy Hàn Nặc Y mang theo ánh mắt lưu luyến Lưu Lãng Bác cùng với ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, yên lặng mà đi về nhà.
Cho nên cô ta không biết rằng, tầng cao nhất của tòa cao ốc này đã được hắn bao hết rồi, nên hắn mới dám làm ra những hành vi mập mờ như thế, khi cô ta rời đi, ánh mắt lại trở nên tàn khốc cùng trào phúng nồng đậm.
Hàn Nặc Y trở về nhà làm lơ câu hỏi về bó hoa này, cũng làm lơ luôn Phương Tử Xuyên đang tức giận ở bên cạnh, cô ta cảm giác mình như vừa có thêm một chỗ dựa, cho nên không muốn mềm yếu trước mặt Phương Tử Xuyên luôn lãnh đạm với cô nữa.
Nhưng việc làm cho cô ta tức giận nhất chính là, Hàn Thư Duệ lại giống như thông suốt hẳn ra vậy, không chỉ tự rời xa Trịnh Hạo An mà còn tự động đến làm quen với những thiên kim tiểu thư, làm cho cô ta tìm chứng cứ cậu là đồng tính luyến ái cũng khó mà làm.
Đáng tiếc mình Hàn Nặc Y gấp rút như kiến bò trên chảo nóng, Hàn Thư Duệ vẫn như trước mà sống một cuộc sống không nhanh không chậm của mình. Ngoại trừ mỗi buổi tối gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh Hạo An thì hết thảy đều bình thường, cậu luôn không ngừng ngáp dài chờ thời gian trôi qua.
Đây cũng giống như dấu hiệu sẽ bộc phát trong cuộc sống, nhưng khiến người khác ngạc nhiên nhất chính là người bộc phát không phải Hàn Thư Duệ mà là Hàn Việt Thiên.
Là một người coi trọng quyền thế hơn tất cả, lần này cũng không cố kỵ mặt mũi chính mình mà đem quét Lưu Nghệ Sanh ra khỏi cửa. Hơn nữa theo luật pháp, tài sản đều dựa vào pháp luật mà giải quyết, cũng đại biểu cho Lưu Nghệ Sanh một chút tài sản cũng không có.
Hàn Thư Duệ chứng kiến cảnh hai người quyết liệt như thế, Hàn Việt Thiên cũng không phải vì chuyện trước kia mà làm. Ngày đó Lưu Nghệ Sanh cứ như bệnh tâm thần, còn Hàn Việt Thiên lãnh tĩnh đến cực hạn. Mặc kệ đối phương lẩm bẩm, khóc lóc kể lể hay mắng mỏ, ông chỉ yên lặng nghe rồi quyết tuyệt ly hôn.
Bên chân hai người là một sấp ảnh chụp. Hàn Thư Duệ không mấy tò mò nên cũng không thèm liếc mắt tới. Bởi vì những thứ này không phải là do Lưu Lãng Bác đưa tới, mà mỗi một câu chữ, mỗi một trang giấy đều được cậu châm chước rất kỹ mới đưa ra đấy.
Lưu Nghệ Sanh cũng là một nữ nhân quyến rũ, Hàn Thư Duệ từ nhỏ vốn đã chán ghét đối phương rồi. Nhưng thấy những tư liệu mà Lưu Lãng Bác đưa tới, cậu liền dùng thế lực của ông để điều tra, vì vậy khi điều tra được những tài liệu ấy là đúng với sự thật, cậu liền tiếp tục điều tra nhiều hơn nữa.
Không tra thì không sao, nhưng đã tra rồi lại đem đến thu hoạch ngoài ý muốn cho Hàn Thư Duệ. Với tư cách là một người có nghị lực đi làm một tiểu tam, hơn nữa trong nhiều năm có thể “tấn cấp” thành nữ chủ nhân, tư liệu về Lưu Nghệ Sanh mặc dù đã bị hủy làm cho cậu mất rất lớn khí lực, nhưng kết quả cuối cùng làm cậu cứ chắc lưỡi mà kêu kỳ lạ.
Là một cô gái ở vùng nông thôn, vì sao lại có thể ở đại học mà cấu kết với ba Hàn, hơn nữa đối với con người mưu cầu danh lợi lớn như Hàn Việt Thiên sao lại cứ dây dưa không rõ với bà ta như thế?
Cho nên nữ nhân này có thể PK với mẹ cậu cũng thật không oan uổng gì a. Nếu đem câu chuyện phấn đấu của một nữ nhân dối trá như vậy viết ra, đại khái sẽ rất đặc sắc như một tuồng kịch mang tên “Dốc lòng hướng lên trên” nhỉ.
Lưu Nghệ Sanh từ nhỏ rất tự ti, dáng vẻ cũng rất quê mùa, vào cấp ba liền như vịt con xấu xí mà lột xác. Người bên ngoài thấy bà ta liền xem như bảo vật, mà ban đầu bà ta cũng không cam tâm tình nguyện được người khác bao dưỡng.
Bà ta làm được hai năm, cứ như vậy mà qua hai năm cũng không phát hiện Nữ thần Lưu Nghệ Sanh chỉ là một con gà mà thôi.
Mà bà ta cũng có thủ đoạn của mình, Hàn Thư Duệ tra được chủ nhân năm đó của bà ta bị bệnh về sau lại mất đi cũng có phần kỳ quặc. Tra thêm chút nữa mới thật thú vị, mặc dù năm đó Lưu Nghệ Sanh không trực tiếp động thủ nhưng thời điểm chủ nhân phát bệnh xin giúp đỡ, bà ta lại làm lơ nên hắn ta cũng tự nhiên mà tử vong thôi.
Vì vậy Lưu Nghệ Sanh liền thoát ly khỏi cuộc sống ấy, lặn lộn ở ngoài càng ngày càng tốt. Về sau lại thi đậu vào một trường đại học tốt, rồi gặp gỡ người ba anh tuấn tiêu sái nhiều tiền nhiều của của cậu. Hai người liền củi khô bốc lửa thuận theo tự nhiên.
Đương nhiên những thủ đoạn bà ta sử dụng với ba cậu cũng đã liệt kê tường tận trên giấy, cuối cùng mang những thứ đó đem đến cho ba Hàn.
Ngày đó, Lưu Nghệ Sanh cứ như bệnh nhân tâm thần mà bị đuổi ra khỏi Hàn gia.
Hàn Thư Duệ có chút nhàm chán mà trở về phòng, bất ngờ giọng nói mang theo chút mệt mỏi của ba cậu vang lên: “Thư Duệ, ba thật sự rất xin lỗi con cùng với mẹ con, nhưng ba hy vọng một ngày nào đó con sẽ tha thứ cho ba.”
Bước chân của cậu liền dừng lại, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống không nhìn đến thân ảnh cô độc dưới lầu. Bởi vì trong lúc này, cậu không thể thay thế mẹ mà tha thứ cho người đàn ông này được.
Về phòng. Lưu Nghệ Sanh bị đuổi ra ngoài là xong ư. Đáng tiếc cậu không chỉ muốn làm những việc này. Vẫn còn nữa đấy…..