*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyện này kéo dài đến bảy giờ tối cũng chưa dừng lại, nhưng hôm nay Trịnh Hạo An không có ở đó đến cuối cùng. Đối với lời mời vào tối nay, Trịnh Hạo An hoàn toàn đoán không ra ý đồ của Lưu Lãng Bác, điểm bị động này trong việc đánh cờ là việc rất không tốt.
Hàn Thư Duệ đối với việc Trịnh Hạo An rời đi cũng thấy không có gì. Nhưng cậu rất muốn có người ở đây cùng với cậu. Chỉ là cậu có thể nhìn ra buổi tối nay Trịnh Hạo An muốn vội vàng đi làm chuyện gì đó, cậu biết chuyện ngày hôm nay cũng có liên quan đến rất nhiều việc khác, cho nên cậu không cản trở anh.
Ngược lại, một bên có Phương Tử Xuyên trưng ra bộ dáng đau lòng còn Hàn Nặc Y nhìn lại có chút hả hê, làm cho khóe miệng cậu có chút run rẩy. Đôi vợ chồng này đều đã kết hôn rồi vậy mà còn muốn đến gây sự với cậu, đúng là biểu hiện vũ trụ rãnh rỗi a~
Một người luôn không cố bắt lấy tâm của lão công mình mà chạy đến giày vò cậu; một người khác lại đang chọn đi chọn lại sự nghiệp về sau, lại bắt đầu chờ mong đối tượng năm đó quay lại với mình, nghĩ như thế cậu liền thấy hai người thật xứng___luôn không thể nhìn được đồ vật mình coi trọng và không thể gánh vác được trách nhiệm của bản thân.
Đáng tiếc, Hàn Thư Duệ không muốn để ý tới, Phương Tử Xuyên rốt cuộc cũng không nhịn được mà tiến về phía trước hai bước: “Thư Duệ, ngàn vạn đừng lo lắng gì nhiều, ông của chúng ta sẽ khá hơn.”
Hàn Thư Duệ không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ cậu cũng không muốn châm chọc gì nhiều, chỉ nhẹ gật đầu: “Ừm, cảm ơn.”
Hai người bất quá chỉ nói hai câu như vậy mà thôi nhưng ánh mắt như đao của Hàn Nặc Y liền đuổi theo, hai tay cũng cực kỳ nhanh mà khoát lên cánh tay của Phương Tử Xuyên: “Ông xã, em hôm nay đi lại nhiều nên thấy mệt mỏi quá, anh đưa em về nghỉ ngơi nhanh một chút có được không?”
Hàn Thư Duệ đối với sự thân mật của hai vợ chồng cũng không có hứng thú mà nhìn nhiều, vậy mà Hàn Nặc Y cứ thích phô diễn trước mặt cậu.
Chỉ là Phương Tử Xuyên không biết nghĩ như thế nào lại tránh né cánh tay ấy, nhìn đến ánh mắt ác độc của Hàn Nặc Y nên cuối cùng cũng ôn hòa chủ động khoác lên tay của Hàn Nặc Y: “Em đã mệt mỏi rồi, vậy chúng ta mau trở về nhà.”
Hàn Thư Duệ không nói gì thêm, nhưng nhớ lại từ khi cậu quay về Bắc Kinh việc lạ cứ như một cơn sóng hết cơn này lại đến cơn khác, làm cho cậu có ảo giác rằng cuộc sống ở Hoa thành phố mới thích hợp cho cậu hơn.
Cùng lúc đó, Trịnh Hạo An lại một lần nữa đến Thiên Các. Trên đường đi, Trịnh Hạo An đem những việc mà Lưu Lãng Bác đã làm, nhưng đến việc của Hàn Thư Duệ, anh không nghĩ đối phương có thể làm được chuyện như vậy, anh có chút xem thường Lưu Lãng Bác.
Có đôi khi ý nghĩ cùng thủ đoạn kỳ thật không đáng sợ, nhưng đáng sợ là người như vậy có thể làm những việc người bình thường còn không muốn làm.
Lưu Lãng Bác đang ở bên trong Thiên Các mà chờ đợi, trong nháy mắt cửa bị đẩy ra nhưng đèn cũng không được mở lên. Trong bóng tối, nguyên bản khuôn mặt của Lưu Lãng Bác rất tuấn tú, nhưng bây giờ lại hiện lên sắc thái diêm dúa lẳng lơ.
“Anh đến rồi à?”
Trịnh Hạo An ngửi được mùi rượu nồng, đồng thời cũng không chút do dự mà mở đèn lên. Ngoại trừ Hàn Thư Duệ, anh không thích cùng người khác mập mờ. Huống chi anh và người trước mắt này quan hệ không được tốt.
“Ừm, cậu có gì muốn nói thì nói đi.”
Lưu Lãng Bác vốn đang nằm nghiêng trên ghế salon, giờ phút này nghe Trịnh Hạo An muốn lập tức đi vào chủ đề liền lật bạch nhãn trong lòng, đồng thời liếc qua Hàn Dịch đang đứng bên người Trịnh Hạo An: “Trịnh gia thật không có thành ý, còn mang theo cảnh vệ bên người lão gia tử, sợ tôi sẽ làm ra việc gì không tốt sao?”
Trịnh Hạo An phất phất tay, Hàn Dịch cũng không do dự lui ra ngoài. Với tư cách một cảnh vệ, hắn học được cách phục tùng mệnh lệnh mà không mang theo ý kiến chủ quan. Nhưng hắn rất không thích Lưu Lãng Bác.
Nhìn Hàn Dịch đi ra ngoài hơn nữa còn tự tay gài cửa lại, ý cười trên mặt Lưu Lãng Bác lại càng thêm dày đặc. Đồng thời tự tay rót rượu cho Trịnh Hạo An: “Kỳ thật tôi rất ngạc nhiên vì sao Trịnh gia lại thích Hàn Thư Duệ đến như vậy?”
Trịnh Hạo An không muốn tiếp nhận sự ân cần của đối phương, vuốt vuốt ly rượu đỏ nhưng cũng không uống: “Tôi thấy chuyện này cùng với chuyện của chúng ta cần bàn bạc không có liên quan.”
Khóe miệng tươi cười của Lưu Lãng Bác có chút đông cứng, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường: “Đã nói rằng Trịnh gia hôm nay là đến trả nhân tình, như vậy tất cả câu hỏi của tôi anh đều phải trả lời hết.”
Trịnh Hạo An nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục cự tuyệt: “Thích thì sẽ thích, không có lý do đặc biệt nào cả. Bất quá cần phải nói về cậu trước, cậu vì việc gì mà cứ nhằm vào Hàn gia?”
Lưu Lãng Bác tựa hồ đối với đáp án của Trịnh Hạo An không hài lòng lắm, lập tức một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trên tay mình, lúc này mới nhàn nhạt mà mở miệng: “Tôi không thích Hàn Thư Duệ.”
“Bởi vì việc ở Hoa thành phố, cậu ấy đắc tội với cậu?”- Trịnh Hạo An cũng hiểu được việc đó không phải nguyên nhân, nhưng trừ việc đó ra thì anh nghĩ không ra khi nào mà Hàn Thư Duệ xảy ra xung đột với Lưu Lãng Bác.
Thân thể Lưu Lãng Bác nằm trên salon bỗng chốc cứng đờ, nhìn về Trịnh Hạo An, ánh mắt hắn mang theo một tia quyết tuyệt. Hắn không biết mình cùng Trịnh Hạo An đến nước này rồi, rõ ràng mỗi lần muốn biểu đạt thiện ý nhưng cuối cùng lại uốn éo biến thành xung đột.
Thế nhưng sự xuất hiện của Hàn Thư Duệ làm hắn không thể nào bình tĩnh nổi, cho nên bây giờ hắn phải dùng biện pháp duy nhất: ngả bài, “Bởi vì, cậu ta đoạt vật yêu thích của tôi.”
Trong nháy mắt Trịnh Hạo An có chút buồn cười, nhưng cũng không giống như cười nhạo, mà là cảm thấy buổi gặp vào tối nay như một trò khôi hài: “Cậu uống say rồi, ngày mai khi thanh tỉnh lại, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp.”
Trịnh Hạo An không chút do dự đứng dậy, chỉ là động tác của anh không nhanh bằng Lưu Lãng Bác, đối phương rất nhanh mà đứng dậy từ salon, hơn nữa còn hung hăng mà từ phía sau ôm lấy Trịnh Hạo An.
“Trịnh Hạo An, cậu ta cướp đi anh, cho nên tôi hận cậu ta! Nếu anh cứ bỏ qua tôi như vậy…tôi không biết mình sẽ làm chuyện điên cuồng gì nữa đâu!”
Nửa phút Trịnh Hạo An cũng không chịu động đậy, Lưu Lãng Bác thấy vậy liền có chút hy vọng, nhưng Trịnh Hạo An lại lạnh lùng mà gạt cánh tay của hắn ra: “Cậu ấy là của tôi, không đến phiên cậu tới dạy, còn có, chúng ta không có khả năng, tôi không thích cậu.”
Không khí trong phòng như hoàn toàn ngưng trệ, Trịnh Hạo An cũng không dừng lại, chỉ để lại một người nam nhân nào đó suy nghĩ cho tốt.
Trong chuyện tình cảm, ôn nhu cự tuyệt chưa bao giờ là cách làm tốt nhất, từ chối trực tiếp mặc dù sẽ đau nhức nhưng cũng là cách triệt để nhất.
Rất nhanh Hồng Quân đi vào phòng, chỉ là đầu của y cũng không nâng lên, bởi vì hắn biết rõ người này chán ghét đến thế nào khi bị người khác thấy tình trạng chật vật của mình.
Huống chi, Lưu Lãng Bác bao năm qua bây giờ mới dám thổ lộ nhưng lại nhận được kết quả như thế này.
“Những chuyện tôi bàn giao, cậu đã làm xong chưa?”- Sắc mặt Lưu Lãng Bác đã sớm khôi phục lại bình thường, chỉ là ngón tay trắng bệch ghì chặt trên ly rượu, bất quá trừ bỏ chi tiết ấy đi thì ai cũng không thể đọc được tâm tư của hắn.
Hồng Quân vẫn cuối đầu như trước, không chần chờ mà trả lời: “Ảnh chụp kia đã được chuẩn bị thỏa đáng rồi, còn việc hẹn với Hàn tiểu thư nữa, ngài có thể cân nhắc.”
Lưu Lãng Bác cười nhạo một tiếng: “Tốt, vậy hẹn cô ta ở Hậu Thiên.”
Hồng Quân nghe được giọng nói khi nhắc đến cô ta liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may Lưu Lãng Bác phất phất tay cho y lui xuống.
Trong phòng đèn đã tắt, lập tức vang lên ba chữ.
“Hàn Thư Duệ!”
Vào ban đêm, Hàn Thư Duệ đang nửa ngủ nửa tỉnh bị kéo vào một cái ôm nóng hổi, cậu ban đầu rất hoảng sợ nhưng rất nhanh có cảm nhận được khiến cậu an tâm liền miễn cưỡng mà nhắm mắt lại.
“Anh vào bằng cách nào?”
Trịnh Hạo An đối với việc này rất đắc ý, lập tức cắn nhẹ lên lỗ tai trắng nõn của Hàn Thư Duệ, lúc này mới nhẹ nhàng cười cười: ” Đối với người con rể được gia đình chấp nhận, kỳ thật tiến vào khuê phòng của em cũng không phải chuyện khó a.”
Lỗ tai Hàn Thư Duệ tương đương mẫn cảm, bị cắn như thế, thân thể lập tức run rẩy nhưng cũng không đẩy Trịnh Hạo An ra. Có đôi khi hành vi thân mật của người yêu liền có thể mang đến một loại cảm giác an tâm như tìm được chỗ dựa vậy.
“Tối hôm nay, có người hỏi anh tại sao lại thích em?”- Trịnh Hạo An buộc chặt cánh tay của mình, Hàn Thư Duệ cũng đã thấy mệt rã rời rồi nhưng anh vẫn nói đến chuyện tối nay.
Hàn Thư Duệ cảm thấy lỗ tai cậu có chút nóng lên, nhưng không biết là vì chung sống lâu với Trịnh Hạo An hay không mà da mặt đã dày hơn một chút: “Vậy anh nói như thế nào?”
Bờ môi Trịnh Hạo An trượt từ lỗ tai cậu đi xuống dưới, nhịn không được mà cắn xương quai xanh của cậu, giống như đang trừng phạt cậu: “Anh nói anh không biết, bởi vì thích thì cũng thích rồi, đáp án này em có hài lòng không…”
Hàn Thư Duệ nhịn không được mà phun anh ta, do dự một giây, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà hôn một phát, “Ưm.”
Đôi mắt trong bóng tối của Hàn Thư Duệ đặc biệt sáng ngời, còn mang theo một loại hương vị nghịch ngợm rất câu dẫn người, làm tất cả cảm giác bực bội của Trịnh Hạo An trong tối nay đều buông xuống: “Có thể, nên đây là phần thưởng cho anh đấy.”