*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Qua một đêm, người trong nhà Hàn gia biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, huống chi Hàn Thư Duệ rất được mọi người yêu thương từ nhỏ, không ai mà không yêu thích cậu.

Còn những người tính tình nóng nảy không được tốt thì liền bị hạ nhân ghét, người đầu tiên đương nhiên chính là “Hàn phu nhân”, người thứ hai là người được sinh cùng lúc với Hàn Thư Duệ, nhưng ai cũng không thấy Hàn Nặc Y có tố chất một tiểu thư gì cả.

Mà lúc này, Hàn Nặc Y rõ ràng bị cưỡng chế ở nhà mình lại “bưng lấy” bụng cứ như khổng tước mà đi đến: “Ba, ba thấy nên đặt tên bảo bảo của Phương Tử Xuyên như thế nào đây? Vì chuyện này mà mấy ngày nay con không thể ngủ yên giấc được.”

Tuy Hàn Việt Thiên đối với đứa con gái này rất thất vọng, nhưng cũng không thờ ơ như Hàn lão gia tử, chỉ là bây giờ Hàn Thư Duệ xảy ra chuyện, lại thấy đứa con gái này không có việc gì lại đến làm nũng, khiến ông cảm thấy rất khó chịu: “Việc đặt tên, con cùng Tử Xuyên đặt tên là được rồi, loại chuyện này không cần hỏi ba.”

Hàn Nặc Y vốn đang nhẫn nại mà làm nũng, nhưng lại bị nói như vậy, tâm tình cũng không muốn diễn nữa rồi. Cô dù gì cũng được nuôi lớn trong lòng bàn tay đấy, bởi vì con đường sự nghiệp của Hàn lão gia tử cùng với ba rất tốt nên các đứa trẻ đồng tuổi và các vị trưởng bối còn phải khách khí với cô vài phần.

Thế nhưng sau khi cô bị đuổi ra khỏi khu nhà cũ, mới chợt nhận thấy những chuyện khác, tỷ như tiền tiêu vặt của cô bị ba Hàn rút bớt, mới chuyển ra vài ngày cô liền cảm giác được Phương Tử Xuyên không còn sủng ái mình như trước nữa!

Đối với một nữ nhân cần hư vinh để chứng minh sự tồn tại như cô, Hàn Nặc Y cảm thấy mình không thể tiếp nhận được những chuyện như thế này. Trong nhà cô đã náo một trận với Phương Tử Xuyên, bây giờ chỉ muốn về nhà cũ để tìm sủng ái, thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều đâm phải họng súng, làm hận ý trong lòng cô dâng lên từng chút một.

Hàn Nặc Y mặc dù có bệnh công chúa nhưng cũng không ngốc, nhiều năm qua cô cũng đã mua chuộc được vài người tham tài trong nhà, cho nên chuyện trong nhà cũ cô đều biết được.

Cho nên hôm nay tới đây, cô mang theo kim bài miễn tử trong bụng mình để khôi phục quan hệ lại với ba Hàn. Nhưng quan trọng hơn là cô muốn xem tình cảnh chật vật của Hàn Thư Duệ, tốt nhất có thể cười tên tạp chủng đáng thương đó mới tốt!

Cô khác với Hàn Thư Duệ, Hàn Nặc Y đã sớm biết mình cùng Hàn Thư Duệ không cùng một mẹ sinh ra. Dù sao cách đối xử giữa hai đứa trẻ của mẹ Hàn cũng đã rõ ràng rồi, Hàn Nặc Y biểu thị mình không phải là người mù.

Cô đã oán qua cũng đã hận qua, thậm chí cũng biết mẹ ruột của mình là Lưu Nghệ Sanh chứ không phải người mẹ trước giờ, cô cũng từng khủng hoảng qua. Nhưng dù sao một nữ nhân là tiểu thư khuê các, còn nữ nhân kia chỉ là một người phụ nữ thô tục, không có thân phận, nhìn qua cũng biết người nào sẽ đem lợi đến cho cô.

Nhưng rất nhanh, Lưu Nghệ Sanh dùng ADN mà dập nát bấy vọng tưởng của Hàn Nặc Y. Thời điểm cô ép hỏi Hàn Việt Thiên, ông ta cũng thừa nhận chuyện này.

Nguyên lai ba Hàn cùng Lưu Nghệ Sanh là bạn học, hai người học chung đại học đưa qua đẩy lại rồi xảy ra quan hệ này. Chỉ là ba Hàn muốn đứng vững trong giới chính trị, nhưng Lưu Nghệ Sanh lại không đáp ứng được yêu cầu này của ông, cho nên ba Hàn cưới mẹ Hàn.

Nhưng ba Hàn cùng Hàn phu nhân hiện tại vì tình cảm lại bị chia lìa nên còn vương vấn, thậm chí Lưu Nghệ Sanh gạt Hàn Việt Thiên sinh con ra, Hàn Việt Thiên cũng không đành lòng mà ôm về nhà, nói với người ngoài rằng đó là chị song sinh của Hàn Thư Duệ.

Hàn Nặc Y nghĩ đến nay, trên mắt xuất hiện một tia vui vẻ vặn vẹo. Kỳ thật cái chết của mẹ Hàn cũng có một chút quan hệ đến việc này đấy. Cô hiện tại cũng hận Hàn Việt Thiên, nhưng cũng muốn biết khi Hàn Thư Duệ biết được tất cả chân tướng sẽ như thế nào a.

Như vậy cậu ta còn có thể thân cận người nam nhân đã gián tiếp hại chết mẹ của cậu ta không?

Không nói đến những người này như thế nào, phòng Hàn Thư Duệ bị đóng chặt cả một đêm cũng được mở ra.

Sắc mặt Hàn Thư Duệ tái nhợt không chút máu, nhưng cũng không chấn kinh với mềm yếu như Hàn Nặc Y tưởng tượng. Thời điểm Hàn Thư Duệ nhìn đến Hàn Nặc Y, trực tiếp làm cho nữ nhân cao ai bì nổi nào đó nhận lấy vũ nhục.

Về phần suy nghĩ của Hàn Thư Duệ, đầu tiên cậu là nam nhân cũng sẽ không vì ám toán như vậy mà bị đả kích, trái lại phản kích là việc bây giờ cậu muốn làm nhất. Còn vũ nhục Hàn Nặc Y cậu biểu thị rằng mình không có rảnh rỗi như vậy, chỉ là cậu muốn diệt tướng chứ không phải loại rảnh rỗi này.

Buổi cơm bữa trưa, Hàn Nhất Phương cùng Trịnh Thiên Hoằng cùng ngồi trên bàn cơm. Thấy Phương Tử Xuyên và Hàn Nặc Y cũng ở đây nên họ bắt đầu bàn bạc về việc của Hàn Thư Duệ.

Ngoại nhân hay không phải ngoại nhân Hàn lão gia tử cũng không quan tâm, chỉ là ra về mặt tình cảm mà thôi. Chuyện của Hàn Thư Duệ cũng là mối thù chung của mọi người, còn người con dâu mới cùng với Hàn Nặc Y không biểu hiện ra sự hả hê cũng được rồi.

Sau khi ăn xong, Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An bị gọi vào thư phòng của Hàn lão gia, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại mà làm rối loạn suy nghĩ của mọi người.

Mặc Hương quán xảy ra hỏa hoạn, nhưng lại cháy ngay nơi chứa rất nhiều văn vật trân quý. Tuy đã chữa cháy kịp thời, nhưng những bức Mao lão cùng với những bức thư pháp trân quý khác đều bị cháy sạch, không có khả năng sửa chữa.

Hàn lão gia tử nghe được tin này, cơ hồ muốn ngất tại chỗ.

Trịnh Hạo An cùng Hàn Thư Duệ tự nhiên đem chuyện của mình để một bên, đương nhiên nghĩ ngay đến Chu Tác Lâm, chỉ là bọn họ không nghĩ người này có thể làm ra việc ác độc như vậy, hơn nữa lại ra tay nhanh đến thế.

Ba Hàn cơ hồ nhanh chóng chạy đến hiện trường. Nhìn những tấm tranh chữ đốt thành tro bụi, mọi người lo lắng nhìn về Hàn lão gia tử.

Với tư cách một lão nhân yêu thư pháp đến điên cuồng, đây đúng thật sự là một đả kích lớn. Hơn nữa chỉ cần là người sáng suốt cũng sẽ nhìn ra được trận hỏa hoạn này không phải là do hiện tượng tự nhiên.

Những văn vật này do Hàn lão gia tử dốc lòng cũng mang đến danh tiếng cho Hàn gia, bây giờ lại xảy ra chuyện này, mọi người cũng không vui vẻ nổi.

Đôi mắt Hàn lão gia đỏ bừng, nhưng ông cũng kiên trì không ngã xuống: “Tra!”

Một chữ đơn giản đủ tỏ rõ thái độ của ông, lão gia tử sẽ không đem chuyện này đè xuống. Đối với chuyện này ông là người có trách nhiệm lớn nhất, nhưng ông sẽ không vì tự trách mà buông tha người đã động tay động chân trong chuyện này.

Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An đứng ở một bên, sắc mặt hai người đều khó coi. Theo như phỏng đoán, chuyện này cùng chuyện của Hàn Thư Duệ có quan hệ rất lớn.

Ngược lại, Hàn Nặc Y đi theo một bên, cũng không quá tình nguyện, giờ phút này nhịn không được mà quệt quệt khóe môi. Kỳ thật hội quán này của ông có bị mất vài thứ cũng không đáng ngại a. Cũng may Phương Tử Xuyên nhìn thấy cô ta đang muốn mở miệng, vội vàng kéo lại, không cho nữ nhân không có đầu óc này mở miệng.

Chuyện này có liên quan đến danh vọng về sau của Hàn lão gia. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Trong hội quán không chỉ có thư pháp được Hàn lão gia trưng bày mà còn có những bức thư pháp được những người khác đưa tới để triển lãm đấy, chuyện này cũng không phải là chuyện đại sự mà chính là đại của đại sự rồi!!!

Không biết vị trí của Mặc Hương quán trong giới thư pháp có lung lay sắp đổ hay không, mà những chuyện này ngay cả Phương Tử Xuyên còn hiểu, thế nhưng Hàn Nặc Y sống ở Hàn gia vậy mà một con mắt cũng không thấy được, việc này thật đúng là buồn cười.

Việc điều tra đang được tiến hành bên trong, người của Hàn gia, Trịnh Hạo An, Phương Tử Xuyên cùng người trong hội quán cũng không ai nói gì.

“Hàn lão gia, đồ đệ Chu Tác Lâm của ông lại không có ở đây, cậu ta không phải là người phụ trách hết những việc lớn nhỏ trong hội quán sao?”- Người ở cục cảnh sát này có vài phần quen biết, chỉ là hắn không nghĩ tới vì một câu nói như vậy mà làm mấy người ở đây cũng thay đổi sắc mặt.

Xảy ra chuyện như vậy, Chu Tác Lâm đáng lẽ là người nên ở đây lại không có, đích thực có chút quỷ dị.

Một đám người không lên tiếng, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Trịnh Hạo An chấn động, cau mày đi tới một góc bắt đầu nghe máy: “Chuyện gì?”

Lưu Lãng Bác ở đầu bên kia hình như tâm tình cũng rất không tệ, đồng thời ngữ khí tự nhiên mà mời: ” Trước kia ngài còn thiếu nợ tôi một cái nhân tình đấy, buổi tối hôm nay đi tâm sự, thế nào?”

Trịnh Hạo An cũng lâu rồi chưa cảm thụ qua cảm giác có người nhổ lông trên mặt mình. Ngữ khí lạnh nhạt, tâm tình bên trong cũng chỉ có mình anh biết: “Đương nhiên rồi, có chuyện gì chúng ta có thể cùng bàn bạc.”

Lưu Lãng Bác tăng ý cười đến cấp độ MAX: “Nếu anh đến trả nhân tình cho tôi, vậy nên đến địa bàn của tôi. Tám giờ tối, tôi ở Thiên Các chờ anh.”

Trịnh Hạo An không nói gì tiếp, cúp điện thoại xong lại nhịn không được mà tiến lên vỗ vỗ bả vai Hàn Thư Duệ. Anh đối với chuyện ngày đó thấy rất có lỗi nhưng cũng không hối hận vì đã gặp gỡ cậu, chỉ là hiện tại bọn họ cần nhất là sự nhẫn nại.

Nhẫn nại cho đến khi đã chuẩn bị sẵn sàng, đem những người buồn nôn này rút đi hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play