*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt Trịnh Hạo An rất tĩnh mịch, anh đem Hàn Thư Duệ ôm chặt trong ngực mình, cũng không nói gì thêm. Anh thật muốn đem người trong lồng ngực này hòa làm một với anh, nhưng anh cũng biết bây giờ không thích hợp làm việc hoan ái này.

Mặt Hàn Thư Duệ rất nóng, cậu không biết khi nào thì mình mới có thể tự nhiên trước mặt anh. Bất quá nghĩ lại như vậy cũng rất tốt, đó là một loại mê muội vĩnh viễn đối với người mình yêu.

Quả thực, những việc đau đầu cứ xảy ra liên tiếp khi cậu quay trở lại đây, những việc này cứ làm cậu lo lắng nhưng đồng thời làm cậu cảm thấy tình cảm của cậu cùng người bên cạnh có đột phá không nhỏ.

Chỉ là không biết vì cái gì dưới đáy lòng cậu thấy rất bất an, như có ảo giác sẽ có người nào đó chạy đến cằn một ngụm.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, bảo bối.”

Ngoài cửa ánh trăng treo trên cửa sổ nhẹ nhàng mà chiếu vào, mang theo màu sắc ngân bạch lãnh ý. Nhưng vì sự ấm áp của hai người bên trong mà đành ngậm ngùi làm khung cảnh.

Ngày hôm sau, khí trời rất tốt, đáng tiếc sự lo lắng ở Hàn gia lại không tiêu tán đi bao nhiêu. Khi tiến hành điều tra mấy camera nguyên bản dùng rất tốt lại không thể ghi lại được những việc xảy ra trong ngày ấy, những thông tin thu nhập được cũng hoàn toàn khác nhau.

Tỷ như rốt cuộc ngày đó Chu Tác Lâm có đến hội quán hay không.

Hàn lão gia tử tự mình làm bể tách trà mà ông ưa thích nhất, ông không nghĩ rằng việc mình ủy quyền cho Chu Tác Lâm, vậy mà khi chuyện xảy ra một đám người này lại không nói rõ ràng sự thật.

Hàn Thư Duệ thấy ông mình chỉ trong một đêm mà già đi rất nhiều, cảm thấy rất chua xót, nhưng lại không thể làm gì với loại người kinh tởm kia.

Chu Tác Lâm khi nhỏ cũng được ông nuôi lớn, chiếu cố đến nổi Hàn Thư Duệ còn cảm thấy ghen ghét. Hàn Thư Duệ cũng nhìn ra được ông muốn truyền Mặc Hương quán này cho Chu Tác Lâm mà không phải cậu.

Chỉ là người bị dục vọng cùng ghen ghét che đậy, hơn nữa Hàn Thư Duệ cảm thấy bức tranh chữ ngày ấy là nguyên nhân dẫn tới việc y có thể làm như vậy. Người có tài hoa, nếu không như Hàn Thư Duệ coi việc này là việc giải trí thì cũng không thể chấp nhận được có người còn giỏi hơn cả mình.

Đối với việc điều tra không có tiến triển gì, Hàn Nhất Phương lại một lần nữa sử dụng thủ đoạn của mình. Dù sao ông cũng là người từng đi lính, tuy chỉ tham gia vào một thời gian nhưng cũng hiểu được việc gì nên bỏ việc gì nên giữ, cũng biết cách giải quyết dứt khoát.

Khi Hàn Nhất Phương quyết định điều tra, còn mượn vài người của Trịnh lão gia, hơn nữa Trịnh Hạo Lâm cũng đã từ Hoa thành phố mà chạy đến đây, ba người cùng với những chiến hữu nắm những vị trí trọng yếu trong thành phố, không thường ra mặt khi không có chuyện gì lớn.

Bất động thì thôi nhưng đã động rồi thì nhanh chóng dấy lên một cơn thủy triều trong thành phố này.

Ban đầu, có mấy nhà báo chí miêu tả những mặt trái trong việc bảo vệ văn vật của Hàn Nhất Phương, nhưng giờ phút này đừng nói đến việc miêu tả những mặt trái này, mà ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng lấy một cái.

Lăn lộn trong xã hội, ai cũng sợ mình dính dáng đến những nhanq vật này, đặc biệt là những nhân vật này còn đoàn kết chung một chỗ, ăn hối lộ hay làm việc sai trái còn nói được, nhưng, bây giờ, bọn họ chỉ là muốn điều tra chân tướng về một chuyện thôi!!!!

Thời gian trôi qua, việc này mọi người cũng đều biết. Bất quá làm người đau đầu nhất là ai biết chắc rằng Chu Tác Lâm có tham dự, người này lại thông minh không trực tiếp động thủ.

Có thể bắt được những tiểu nhân vật nhưng không mấy liên quan gì nhiều, còn về phần Chu Tác Lâm cùng với Lưu Lãng Bác đứng sau lưng những năm nay đều tuân thủ pháp luật, cũng không phá vỡ nguyên tắc gì, nên không thể bắt lỗi gì được.

Mắt thấy sắc mặt Hàn lão tử càng ngày càng đen, kỳ thật những ngày này Lưu Lãng Bác trôi qua cũng không vui vẻ gì, Lưu gia tuy ở thành phố Bắc Kinh này ẩn ẩn vượt qua Hàn gia đuổi kịp Trịnh gia, nhưng Lưu gia hiện giờ cũng không phải là do hắn ta quản.

Bên trong Bắc Kinh đang làm tăng áp lực với Lưu gia, Lưu lão gia đối với Lưu Lãng Bác kỳ vọng rất lớn nên cũng không giao người nghĩ cách, nhưng bây giờ là bọn hắn làm không đúng, cũng không có lực lượng mà chống trả nổi.

Đến cùng, Lưu Lãng Bác bị Lưu lão gia cùng với các trưởng bối khác giáo huấn cho đầy bụi đất, nhưng cũng không ngờ rằng những việc này chỉ làm Lưu Lãng Bác hả giận được một nửa.

Rất nhanh một phong tin được đưa đến Hàn gia.

Cùng ngày Hàn lão gia tử liền bộc phát đại hỏa, lệnh cho Hàn Việt Thiên bỏ Lưu Nghệ Sanh. Hàn phu nhân cùng với người được gọi là Hàn tiểu thư sắc mặt tái nhợt đứng một bên, muốn cãi lại nhưng cuối cùng một câu cũng không dám nói.

Hàn Thư Duệ lúc đấy không ở nhà nên không biết bức thư đó viết những gì, nhưng khi được lão gia tử gọi vào thư phòng cậu liền biết rõ ràng.

Hàn Thư Duệ nhận bức thư ấy từ tay của ông, nhìn xem toàn bộ mà mà tay không nhịn được run rẩy liên hồi. Trừ một ít ảnh chụp, còn có những tư liệu khác được điều tra kỹ càng, nhưng lại mang đến việc không đơn giản gì.

Phong thư này kỳ thật đang nhắc tới một chuyện, năm đó ba Hàn cưới mẹ Hàn về lại còn đi nuôi một tiểu tam ở phía sau. Cuối cùng tiểu tam này vì muốn vào Hàn gia mà đem con mình trở thành song bào thai là chị em song sinh với cậu, về sau mẹ của cậu mất sớm cũng là do bà ta xuất ra không ít lực.

Tư liệu kiểm tra ADN của Hàn Nặc Y cùng với Lưu Nghệ Sanh rất rõ ràng, chứng minh Hàn Nặc Y cùng cậu không phải là chị em gì. Năm đó bà ta còn “Hảo tâm” mà nói rõ “chân tướng” cho mẹ Hàn.

Hàn Thư Duệ nhìn đến đây mũi liền đau xót, người khác có thể không biết, nhưng cậu có thể cảm giác được rằng mẹ yêu ba đến nhường nào. Cho nên cậu có thể đoán được, mẹ cậu lúc đó thất vọng cùng tuyệt vọng đến cỡ nào.

Trong thư, nhân chứng đều được đề cập đến rõ ràng. Kể cả thời gian mẹ Hàn đang dần suy yếu, Lưu Nghệ Sanh lại thỉnh thoảng chạy đến kích thích mẹ Hàn, làm tình trạng của mẹ Hàn ngày càng suy yếu, cuối cùng là đi đời nhà ma, thời gian đều được ghi rõ ràng rành mạch.

Tuy tâm lý của mẹ Hàn là được phòng đoán nhưng nói cho cùng nếu là người chứng kiến cảnh này đều sẽ như vậy. Nếu những việc này tuồn ra ngoài, con đường làm quan của ba Hàn nhất định sẽ triệt để bị phá hủy.

Tiếp theo là quan hệ với nhà thông gia_Vương gia sẽ lạnh xuống triệt để, năm đó mẹ Hàn mất đã khiến Vương gia bi phẫn đến nhường nào mà bây giờ chuyện này cũng đã rõ mồn một như vậy.

Mà phần tư liệu này cũng giống như lấy muối chà xát vết thương hở. Hơn nữa nếu ba Hàn bị cắt quyền lợi; Vương gia còn xuất lực để chèn ép Hàn gia, mọi việc sẽ càng thêm khó thu nhập.

Hàn Thư Duệ xem xong cũng không nói gì, hoặc là cậu đang ngẩn ngơ cùng oán hận đối với Hàn Nặc Y và mẹ cô ta còn có cha Hàn.

“Thư Duệ, Hàn gia thực xin lỗi cháu, cũng rất xin lỗi mẹ cháu. Cháu có ý kiến gì cứ nói với ông, ông làm được nhất định sẽ giúp cháu. Về chuyện Lưu Lãng Bác cố tình gây nên ông cũng đã điều tra xong. Ông nhất định sẽ lấy lại công đạo cho cháu, cho Mặc Hương quán. Về phần những chuyện này cũng phải công khai, về sau Hàn gia chúng ta lại xây dựng lại.”

Bờ môi Hàn Thư Duệ có chút giật giật, cuối cùng cũng lắc đầu: “Để cháu suy nghĩ.”- Đối với hai mẹ con cùng Lưu lãng Bác hung ác như vậy phải để bọn họ vạn kiếp bất phục, nếu để cho con đường làm quan mà ba Hàn coi trọng nhất bị cắt đứt, hơn nữa cũng không còn cơ hội gượng dậy nổi, trong nháy mắt Hàn Thư Duệ có chút giải hận nhưng vẫn không thể hạ tâm ngoan độc đến vậy.

Trong trí nhớ cậu không phải là không có quãng thời gian tươi đẹp cùng ba mẹ, nên cậu cũng không muốn truy cứu những ân oán tình cừu đã xảy ra trong quá khứ. Người cũng đã chết, cậu chỉ có thể dành một góc thuần khiết nhất để tưởng niệm người mẹ của mình, cũng không muốn dùng những chuyện buồn cười như vậy để quấy rầy mẹ đã yên nghỉ.

Năm đó Lưu Nghệ Sanh nhất định có dùng thủ đoạn, nhưng Hàn Thư Duệ cảm thấy bà ta cũng không can đảm mà hạ độc thủ như thế. Hơn nữa mấy lão nhân gia trong nhà cũng thấy thân thể mẹ cậu không tốt. Về sau lại suy nghĩ quá nhiều nên dần tích tụ sinh bệnh mà mất. Hàn Thư Duệ thật không muốn hận ba mình, vì như vậy cũng như chối bỏ sự tồn tại của mình.

Nhưng việc đùa giỡn tâm cơ như thế hơn nữa về sau cũng thành công trở thành nữ chủ nhân của Hàn gia, Hàn Thư Duệ thấy mình không thể dung được người phụ nữ này.

Hơn nữa trước giờ cậu vẫn chưa tự xưng mình không biết đùa giỡn thủ đoạn mà là cậu quá lười thôi. Bất quá bây giờ có người dầy xéo đến điểm mấu chốt của cậu, vậy cậu cũng chả muốn nhẫn nhịn nữa.

Trên thế giới này không phải ai cũng là thánh mẫu, mà mặt hắc ám của cậu không biết Trịnh Hạo An có thể tiếp nhận hay không. Nhưng cậu cũng không thể nhẫn nại nữa rồi, mặc kệ Trịnh Hạo An nghĩ thế nào, cậu sẽ tự dùng thủ đoạn của mình để giải quyết hết những việc này.

Lưu Nghệ Sanh, còn có Lưu lãng Bác, bọn họ nhất định sẽ phải hối hận. Tuy bọn họ chọc đến là một cừu non, nhưng cũng phải thật thật xin lỗi để nói cho bọn họ biết rằng: Cừu cũng có hàm răng dài sắc bén của mình đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play