*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Trịnh Hạo An còn đang suy nghĩ, Hàn Thư Duệ đã chạy lên nơi của Trịnh Khiêm Dĩnh, đóng chặt cửa phòng. Nhóc con đưa lưng về phía cửa, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, thần thái như vậy làm tâm Hàn Thư Duệ thấy đau.
Cậu biết rõ Trịnh Hạo An cũng là một người bình thường, bởi vì bị người ta tính kế mà sinh ra đứa bé này nên anh không thích nó cũng là điều có thể lý giải được. Nhưng con nít vô tội, đối với khát vọng về quan hệ huyết thống như ở tuổi này cũng không thể khống chế được.
"Chú gọt lê cho cháu rồi, cháu ăn không?"- Hàn Thư Duệ không biết từ lúc nào nhóc lại nhìn về phía cậu, mang điểm thấp thỏm không yên mà hỏi thăm.
Nhóc con không nhào về phía cậu như mọi lần, thần sắc lạnh nhạt không tương xứng với độ tuổi của nhóc, thấy Hàn Thư Duệ lại có chút sợ hãi nhưng cũng có chút bận tâm.
Năm đó, Hàn Thư Duệ cũng từng có chứng khuynh hướng cô độc, bây giờ nhìn nhóc con này hình như cũng có khuynh hướng vặn vẹo ấy, cậu cảm thấy lo lắng. Đem đĩa trái cây lên bàn, bước nhanh về phía trước, đến ngồi xổm trước mặt cậu nhóc.
"Là do ba ba nói gì cháu nên cháu cảm thấy không vui à?"- Ngàn vạn lần đừng để trong lòng, anh ta chính là dạng người không thể nào nói tốt được đâu. "Nhưng ba ba cũng rất yêu cháu mà, cháu đừng quên."
"Em mới không tin."- Trịnh Khiêm Dĩnh có chút nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt của Hàn Thư Duệ mới mềm xuống một chút. Nhưng bây giờ cậu nhóc thấy ủy khuất rất lớn, ngay cả an ủi bình thường cũng không chịu tiếp nhận.
Hàn Thư Duệ lập tức nghẹn một hơi, đối với đôi mắt thanh tĩnh như vậy cậu không muốn nói dối đâu. Cậu bực bội vươn tay ra, thương thế trên đầu đã tốt, tóc cũng được chải gọn gàng, liền vò loạn mái tóc của nhóc con.
"Trịnh tiên sinh có chút lạnh nhạt, nhưng anh ta chỉ có một đứa con trai, về sau cháu còn phải lo phụng dưỡng cho anh ta đấy. Mỗi lần anh ta hung hăng nói với cháu, cháu có thể làm nũng mà, nghe câu nói hài tử khóc được cho kẹo cũng có đạo lý nha."
Trịnh Khiêm Dĩnh đương nhiên chưa được nghe ai nói về điều này, nhìn đôi mắt mở to hồ nghi của nhóc con, cậu đổ chút mồ hôi hột, nhưng đồng thời vẫn thấy rất đắc ý.
Cậu vẫn còn nhớ khi mình còn nhỏ, kỳ thật cậu cũng không phải không muốn làm nũng, mà vì quá thẹn thùng. Về sau lại được ông nuôi dưỡng nên ngăn cách vẫn còn.
Đó là một loại tiếc nuối không đi tranh sự sủng ái của mấy vị gia trưởng đấy.
Cho nên đôi khi Hàn Thư Duệ nghĩ, nếu dưỡng bánh bao trước mắt cậu mà nói những lời đó...như vậy cậu nhất định sẽ...Cậu sẽ cố gắng đem bánh bao dưỡng thành một bánh bao siêu cấp khả ái luôn.
Trịnh Khiêm Dĩnh thoáng do dự mà bắt được tay áo của Hàn Thư Duệ.
"Hửm?"- Hàn Thư Duệ còn đắm chìm trong suy nghĩ kỳ quái của mình, đối với bánh bao nhỏ đang đến gần mình có chút kỳ quái: "Cháu bây giờ đã hiểu chưa?"
Trịnh khiêm Dĩnh nhẹ gật đầu, hai mắt thật to nháy nháy, thân thể tiến về phía trước, sau đó hôn lên mặt Hàn Thư Duệ: "Nếu vậy, ba ba cũng sẽ thích em như ca ca thích em sao, em cũng có thể làm như vậy với ba ba sao?"
Hàn Thư Duệ có chút 囧, không thể tưởng tượng được nhóc con lại muốn biểu đạt bằng hành động này, nhưng cậu cũng không muốn đả kích Trịnh Khiêm Dĩnh, "Cháu làm cũng không tệ, nhưng việc này phải làm với ba ba mới đúng hơn."
Trịnh Khiêm Dĩnh nhẹ nhẹ gật đầu, nói ra nghi hoặc của mình: "Thư Duệ ca ca, ca ca đối tốt với em như vậy, là vì ba ba sao?"
Hàn Thư Duệ mặt không đổi sắc mà lắc lắc đầu, coi như cũng có một ít nguyên nhân không thể nói ra được, "Đương nhiên không phải rồi, Khiêm Dĩnh đáng yêu như thế, chú cũng rất yêu thích nha."
Nhóc con cố gắng nhưng vẫn không nhịn được, thoáng cong cong khóe miệng: "Em cũng rất thích Thư Duệ ca ca, rất thích, rất thích."
Thời điểm Trịnh Hạo An đi tới cửa lại nghe đúng câu nói này, lập tức đẩy cửa nhìn thoáng con trai của mình, sau đó mới nhìn qua Hàn Thư Duệ, "Cậu hôm nay không cần về khách sạn, Lâm Đan Thanh sẽ thay thế việc của cậu, hội nghị hôm nay sẽ rất hứng thú đó."
Hàn Thư Duệ nhìn Trịnh Hạo An không thèm an ủi bánh bao lấy một tiếng, chỉ biết bất đắc dĩ, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Khiêm Dĩnh lại có chút thỏa mãn, xem ra Khiêm Dĩnh cũng đã hết tức giận.
Trịnh Hạo An thấy con mình có chút hiểu biết, lập tức như tưởng tượng của Hàn Thư Duệ mà vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó.
Hàn Thư Duệ rất hài lòng, đáy lòng cũng không còn nghĩ đến việc loạn thất bát tao khi nãy.
Trịnh Hạo An thấy được biểu hiện lúc trước của cậu nên mới mang cậu đến hội nghị này.
Tham gia hội nghị, ngoại trừ biết được công trình kia sẽ gặp Lương Khánh Nghĩa, vậy mà Ngô Bảo Tồn lại cũng có mặt ở đây.
Bất quá bất đồng với Lương Khánh Nghĩa có chút nghiêm túc, Ngô Bảo Tồn thoạt nhìn thấy thật hòa thuận nhưng lại hơi có chút xa cách. Hơn nữa còn vượt qua dự kiến của Hàn Thư Duệ, đối phương lại có thể biểu hiện ra một phần thiện ý.
"Cháu là Hàn Thư Duệ, nghe nói khi ta gặp vấn đề, cháu chính là người phải chịu đựng cái nơi đó sao."
Hàn Thư Duệ khẽ giật mình, lắc lắc đầu biểu thị mình cũng ngẫu nhiên xen vào mà thôi. Đáng tiếc còn không đợi hai người trao đổi kỹ, Lương Khánh Nghĩa lại chen vô, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ngô lão đầu, ông đừng có giả mù sa mưa nữa được không, nếu không phải tôi nhắm mắt làm ngơ thì một đứa nhóc này sao có thể chống đỡ được chứ, ông cũng đừng đùa nghịch mà làm cho tất cả mọi người phải đợi ông."
Lúc này Hàn Thư Duệ thức thời mà ngậm miệng lại, coi âm thanh của hai lão đầu này là pháo hôi, không nói lời nào vẫn là tốt nhất.
Cũng may cả hai không phải là người làm theo cảm tính, bọn họ mau chóng dừng trận cãi lộn ngây thơ này lại, bắt đầu xem lại kiến trúc của mình để cố gắng thể hiện.
Hàn Thư Duệ thấy xem thế là đủ rồi, hơn nữa Lương lão sư cũng biểu thị tán thành với cậu. Gừng càng già càng cay thật là đạo lý đúng mà. Huống chi cậu cũng thích thú nhất thời, không thể thắng bọn họ về sáng ý nhưng cũng có thể thắng về tuổi tác.
Mà điểm này, kỳ thật cũng không đáng để tán thưởng.
"Tiểu tử kia, cậu qua đây nói một chút về bản thiết kế này đi."- Thiết kế của Lương lão sư đã sửa lại không ít, hơn nữa những sửa đổi đó lại giống với những gì Hàn Thư Duệ từng nói, cậu nhìn thấy lại có chút kích động.
Lúc đó, cậu xúc động nói ra, muốn vặn ngã Lương lão sư đang tác quái. Nhưng Lương Khánh Nghĩa không phải chỉ tùy tiện nghe một chút, còn cố tình sửa theo những gì cậu nói. Lúc này bản thảo kia càng thêm rầm rộ cẩn thận.
Bởi vì Lương lão sư đã nói qua sơ bộ bản thiết kế, nên bây giờ là lúc của Ngô lão sư trình bày. Thiết kế của Ngô lão sư là một cung điện mang hơi hướng hiện đại. Điêu khắc phía trên tương tự với những hoa văn phương Tây thông thường, được dây leo quấn ở xung quanh.
Kiến trúc chỉnh chu cùng màu xanh làm chủ đạo, màu được thay đổi theo mức độ, với ý nghĩ bảo vệ môi trường cũng là rất độc đáo.
Thế nhưng khi Ngô lão chứng kiến Lương Lão cầm ra bản thiết kế, khuôn mặt ông càng thêm đen. Từ sáng tạo cho đến ý nghĩa bên trong đều thua một bậc, huống chi ông cũng không kiềm nén được mà muốn thán phục.
Hai người cũng không kém nhau về kiến trúc, chỉnh thể kiến trúc như vậy, ông thua ngược lại cũng không oán.
Chỉ là vượt qua dự liệu của mọi người, Lương Khánh Nghĩa không đem tất cả công lao nhận về mình, về sau lại nói ý kiến của mình về người đang muốn giảm sự tồn tại ở một góc__ Hàn Thư Duệ.
"Tiểu tử không tệ a, bản kiến trúc này xem như hai người chúng ta cùng nhau hoàn thành đấy. Như vậy khi xây dựng công trình tất nhiên phải có một phần của Trịnh tiên sinh mới phải. Vừa vặn lần này, Trịnh tiên sinh và Lưu tiên sinh cùng nhau hợp tác vui vẻ nha."
Lời vừa nói ra, Trịnh Hạo An có chút kinh ngạc, mà người nghĩ mình nắm chắc phần thắng trong tay - Lưu Lãng Bác sắc mặt lập tức tái nhợt.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Người có chút tiền, chút quyền cũng không thể chấp nhận được người dưới tay mình lộng quyền. Nhưng Lương Khánh Nghĩa không thèm để ý sắc mặt của cố chủ, ông ta tới đây hỗ trợ cũng vì có nhân tình, hiện tại thu hồi lại ông ta cũng không cần để ý.
Huống chi, hạt giống như Hàn Thư Duệ...tựa hồ cũng không tệ lắm.
Sau một loạt định đoạt, Ngô lão là thua người không thua trận địa, cùng với vài câu nói của Lương lão, hai người cùng nhau đi ra ngoài, thấy Hàn Thư Duệ liền dừng lại tiếp tục một hồi cảm thán.
Trước kia cậu còn tưởng hai người thủy hỏa bất dung, ngược lại, bọn họ thật giống như là bằng hữu lâu ngày.
"Cậu thật sự cho rằng cậu rất giỏi sao?"- Ngay tại lúc Hàn Thư Duệ đang suy nghĩ, âm thanh châm chọc của Lưu Lãng Bác vang lên bên tai cậu.
Hàn Thư Duệ có chút kinh ngạc mà nhìn xung quanh, Trịnh Hạo An đang ký hợp đồng, hiện tại chỉ có mình cậu cùng với một đám người xa lạ, vậy câu nói ban nãy chính là do hắn ta nói rồi: "Cái gì rất giỏi?"
Sắc mặt Lưu Lãng Bác khó coi thêm hai phần, bất quá hắn ta cũng không ngốc nghếch mà làm chuyện loạn thất bát tao gì, "Cậu cho rằng hôm nay Trịnh Hạo An có thể nhận được một nửa công việc này là công lao của cậu, nên bây giờ cậu đang rất đắc ý, đúng không?"
"Nếu không phải Trịnh Hạo An có quen biết với Lương Khánh Nghĩa, cậu cho rằng cậu có thể có danh tiếng như vậy sao?"
Hàn Thư Duệ phản ứng vô năng, có lẽ sóng não của người trước mắt này không trùng với cậu a, "Anh làm sao có thể thấy được tôi đắc ý, hay là anh thật sự không chịu nhận sự thất bại này nên bây giờ mới bày ra bộ dáng tiểu nhân, huống chi bây giờ anh mới chỉ thua một nửa, vậy mà đã đứng dậy không nổi rồi sao."
Vì thế, khi Trịnh Hạo An vừa bước ra liền chứng kiến được khuôn mặt đen xì của Lưu Lãng Bác. Có chút kinh ngạc, đồng thời nhìn nhìn về phía Hàn Thư Duệ, "Hắn làm sao vậy?"
Hàn Thư Duệ cũng học theo bộ dáng khiêu mi của Trịnh Hạo An, nhàn nhạt nở nụ cười: "Chỉ là thua nên không chịu được mà thôi, tôi cũng không nói gì thêm đâu."
Một câu nói làm tâm tình của Trịnh Hạo An trở nên tốt hơn, chỉ cần Hàn Thư Duệ không chịu thiệt là đủ rồi, còn những người khác không nằm trong phạm vi quan tâm của anh. Huống chi nhìn tình hình này là do Lưu Lãng Bác nhảy ra bới móc mà thôi, anh còn sợ Hàn Thư Duệ quá nghe lời sẽ bị khi dễ.
Hiện tại anh đã xem thường cậu rồi, ít nhất thì người chịu ủy khuất cũng là Lưu Lãng Bác kia.
Hàn Thư Duệ kỳ thật vẫn đang nhìn phản ứng của Trịnh Hạo An, xác định Trịnh Hạo An đứng về phía mình, tâm tình liền không gợn sóng. Bình thường cậu đè ép Lâm Đan Thanh đến sít sao luôn, vì lẽ đó, cậu muốn Lưu Lãng Bác tức thành như vậy cũng không có gì là không thể.
Bất quá lúc này cậu không muốn cho đối phương mặt mũi cũng là có nguyên nhân, không biết vì loại dự cảm gì, Lưu Lãng Bác đối với cậu không hảo cảm là vì cậu ở bên cạnh Trịnh Hạo An.
Đã không có khả năng thành bằng hữu, vậy thì cũng không cần dối trá với nhau làm gì. Nhưng Hàn Thư duệ cảm thấy người cậu không nhìn được nhất là....Có người đang ngấp nghé đến người ở trong lòng cậu aaaaaaaaaa.