*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi vào phòng, vẫn chưa chịu bỏ cái hộp xuống, biết chính mình thất thố, ho khan một tiếng, rốt cục cũng đem cái hộp để trên bàn bên cạnh.
"Đã trễ như vậy, có chuyện gì sao?"
Khóe miệng Trần Đông Dược run rẩy, sau khi liều mạng đè ép xuống, lập tức tỉ mỉ đem mọi chuyện phát sinh gần đây nói ra: "Ngoại trừ những việc này, thì việc nhận thầu tòa nhà kia sẽ họp lại vào ngày mai lúc chín giờ. Bất quá để tránh Lưu tiên sinh giở trò lần nữa, chúng ta có cần an bài vài người bảo vệ cho Ngô tiên sinh không?"
Trịnh Hạo An nói đến việc này cũng không hàm hồ, suy tư một lát, khẽ gật đầu: "Tất nhiên là phải vậy, Lưu Lãng Bác, người này không thể không phòng, hơn nữa hy vọng kế hoạch ngày mai sẽ thuận lợi."
Trần Đông Dược lên tiếng, sau đó hai người tiếp tục bàn bạc kỹ về việc này. Nhìn Trịnh Hạo An lộ ra vẻ mệt mỏi, Trần Đông Dược rất tự nhiên dừng lại, bắt đầu hỏi thăm.
"Ông chủ nên nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai còn có trận đánh cần đánh nữa."
Trịnh Hạo An nhẹ nhàng gật đầu, đối với cấp dưới theo anh vài năm quan tâm như vậy, anh cũng tiếp nhận, "Được rồi, cậu cũng nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
Trần Đông Dược cười cười, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thoáng do dự mà mở miệng: "Ông chủ, kỳ thật lão gia biết anh phải ở đây trong thời gian lâu, cho nên sắp tới có thể sẽ đến đây cũng không chừng."
Động tác của Trịnh Hạo An lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Đông Dược, không có nói gì, phất phất tay cho hắn lui xuống.
Ông già và anh có quan hệ hơi phức tạp, bất quá Trần Đông Dược là người làm của anh nên cũng không rơi vào tình huống khó xử, chỉ là nghĩ tới Hàn Thư Duệ có thể sẽ bị ông ấy nói vài lời khó nghe thì....có chút đau đầu.
Trịnh Hạo An biết mình có thể xem nhẹ lão đầu kia, nhưng theo tính cách của Hàn Thư Duệ thì.... chắc chắn sẽ phải để ý, làm cho lão đầu kia thích Thư Duệ cũng có chút gian nan.
Trịnh Hạo An nghĩ nghĩ rồi tự mình bực bội, chỉ là khi ánh mắt chạm vào hộp quà lại có chút buông lỏng. Hàn Thư Duệ là người rất được người khác yêu thích, nếu lão đầu kia không thích thì chắc chắn ánh mắt của ông ấy có tật rồi, chính mình cũng không cần để ý nhiều.
Vì vậy, suy nghĩ của Trịnh Hạo An nhờ vật nào đó trở nên thoáng hơn, đồng thời có chút đắc chí mà mở cái hộp ra, đem chiếc cà vạt so với những chiếc cà vạt được đặt may của anh có chút mộc mạc, liền lấy mang thử.
Quả nhiên cậu ta đúng là "Con dâu tốt", ánh mắt coi như không tệ, lập tức lão sói vẫy đuôi nào đó liền thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần. Đi đánh răng một chút, sau đó lấy bảo bối của mình để bên gối ngủ rồi tiến vào giấc mộng.
*****
Sáng hôm sau, Hàn Thư Duệ nhìn tròng mắt hồng hồng của Trịnh Khiêm Dĩnh có chút đau đầu. Đối với việc Trịnh Khiêm Dĩnh bị đuổi ra khỏi nhà là vì chuyện gì thì... cậu không thể nói với nhóc là vì Trịnh Hạo An muốn dọn dẹp nhà cửa chỉ vì muốn cùng cậu nhảy một điệu a.
Cái này thật sự...quá mức tổn thương trái tim của một tiểu hài tử rồi.
Chỉ là Trịnh Hạo An đáng ghét ngồi ở một bên vẫn bảo trì trầm mặc, dù sao thì con trai anh cũng không vì những chuyện này mà làm phiền đến anh. Chẳng qua bên kia còn có Lâm Đan Thanh bình tĩnh ngồi đó ăn sáng, làm cho Hàn Thư Duệ có chút xấu hổ.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà đồng sự đầu đầy cơ bắp này giống như đã xảy ra điều gì vậy, nhưng điều làm cậu đặc biệt thở dài một phen chính là Lâm Đan Thanh vẫn giống như bình thường, không hề có biểu hiện gì thiếu tự nhiên.
Sau khi ăn xong, Hàn Thư Duệ vẫn như cũ mà thu thập chén dĩa, Trịnh Khiêm Dĩnh ở một bên chờ Trịnh Hạo An kiểm tra xong bài học. Trịnh gia có giáo sư dạy kèm nên không cần phải đến trường, cộng thêm bản thân Trịnh Khiêm Dĩnh rất thông minh, bởi thế nhóc ấy đã lâu rồi không đến trường học, nên ba của nhóc cũng mặc kệ, tự nhiên sẽ không có ai dám xen vào.
Lâm Đan Thanh vốn đoan chính ngồi trong phòng khách, lúc này nhìn cha con họ Trịnh đang cùng học bài liền đi vào phòng bếp, đồng thời cẩn thận từng li từng tí mà đem cửa đóng lại.
Hàn Thư Duệ ban đầu cũng không biết hắn ta đang làm cái quỷ gì, liếc mắt về sau nhưng vẫn tiếp tục rửa chén.
Lâm Đan Thanh nhìn bàn tay xinh đẹp kia, tiếp theo có chút buồn cười, mang theo một chút tang thương thở dài một hơi: "Hàn Thư Duệ, cậu thế nào mà cùng Trịnh tiên sinh như vậy a."
Phản ứng đầu tiên của Hàn Thư Duệ là câu hỏi 'Hắn ta đã biết quan hệ của cậu với Trịnh Hạo An rồi sao?', nhưng lúc sau nghe đối phương nói cậu có chút buồn cười, Lâm Đan Thanh trên phương diện tình cảm còn muốn đần hơn cậu.
"Tôi có thể nhận thấy Trịnh tiên sinh rất thích cậu đấy, cho nên người về sau đừng trì độn trốn tránh đi hiểu không. Đôi tay này mà để rửa chén thật sự là....quá....đáng tiếc."
Hàn Thư Duệ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Đan Thanh, người này là lần đầu tiên không cùng cậu cãi nhau, đã vậy còn suy nghĩ cho cậu nữa, khiến cậu có chút buồn cười cũng có chút cảm động.
Tên ngu ngốc này, đang lo lắng cho tình cảm của cậu sẽ đi về hướng nào đây mà.
Lâm Đan Thanh nhìn vẻ mặt của Hàn Thư Duệ không cho là đúng, hung hăng mà nhíu mày, đồng thời giảm âm thanh thấp lại: "Cậu, tên ngốc này, cậu chẳng lẽ không phát hiện Trịnh Hạo An sẽ luôn không chú ý cậu sao? Tuy ánh mắt của anh ta rất bình thường, nhưng tôi lại cảm thấy anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Anh ta vừa ý cậu chứ không phải tôi, ánh mắt nhìn cũng sẽ bình thường a. Bất quá tôi vẫn thích những cô gái lồi lõm đàng hoàng thôi. Trịnh tiên sinh thì xứng với cậu một tí, phi phi phi, tôi phải nói rằng là cậu phải cách xa anh ta ra mới đúng."
Hàn Thư Duệ nhìn hắn ta lầm bầm, khóe miệng có ý thức mà co lại. Về phần cảm động gì đấy, đúng là một cảm giác không an toàn mà: "Nếu như tôi nói những điều cậu nói đều là sự thật, hơn nữa tôi cùng Trịnh tiên sinh cũng đang thử ở cùng một chỗ đấy, cậu cảm thấy như thế nào đây?"
Lâm Đan Thanh chậm rãi dừng lại, động tác như kẹt cứng nhìn về phía Hàn Thư Duệ: "Cậu... vừa vừa vừa nói cái gì đó, hình như tôi nghe nhầm."
"Tôi nói, tôi giống như đã thích Trịnh tiên sinh một chút rồi."- Thanh âm Hàn Thư Duệ lạnh lùng, nhìn kỹ ánh mắt của Lâm Đan Thanh.
Lâm Đan Thanh thấy rất xấu hổ, nói cả một buổi, hóa ra hai người đã thích lẫn nhau rồi, thế nhưng không biết đáy lòng tại sao lại có cảm giác kỳ quái.
Hắn ta trước kia nịnh nọt Trịnh Hạo An là có mục đích, dù sao thì con người muốn trèo cao cũng không đáng trách gì. Nhưng nghĩ đến Trịnh Hạo An mới đến vài ngày đã có thể ôm Hàn Thư Duệ chạy mất, hắn cảm thấy có chút ghen ghét, đương nhiên không phải kiểu ghen ghét trên mặt tình cảm. Nhưng rõ ràng là hắn mới là người quen Hàn Thư Duệ lâu hơn, thế mà vẫn chưa gặp được biểu hiện ôn nhu, hiền lành của Hàn Thư Duệ khi nấu cơm như vậy.
Không phải Trịnh Hạo An kia chỉ soái một chút thôi sao, đừng kỳ thị như thế chứ...
"A, tôi cũng không có nói anh ta không tốt. Nếu như cậu thích anh ta...cũng là tốt à nha."- Lâm Đan Thanh có chút ủy khuất, nhưng vẫn cảm thấy mình biểu hiện cũng rất bình tĩnh.
Hàn Thư Duệ nhìn gia hỏa trước mắt có chút uể oải, như là một chú chó nhỏ bị tạt nước lạnh, liền thở dài nhưng cũng muốn cười: "Dù sao thì cũng đã nhiều năm tôi không hề có ý ra tay với cậu, nên sau này không cần phải lo lắng loạn xạ như vậy."
Lâm Đan Thanh bị nghẹn một hơi, thấy bị người ta ghét bỏ lập tức đỏ mắt: "Ai nói không có khả năng, cậu trước kia chắc chắn cho tôi là người tự cao tự đại. Bất quá cũng đúng, vì lời nói của tôi cậu có thèm quan tâm đâu~"
Hàn Thư Duệ cũng không nói gì, chỉ đứng kéo dài trường âm làm cho Lâm Đan Thanh vội vã muốn rời khỏi nhà bếp.
Tâm tình của Hàn Thư Duệ rất tốt. Đối đầu với Trịnh Hạo An, lúc nào cậu cũng thuộc thế hạ phong, nhưng bây giờ có thêm đồ đần Lâm Đan Thanh này chạy đến cho cậu khi dễ, thật sự có cảm giác....rất sảng khoái a.
Thời điểm Trịnh Hạo An tiến vào liền bắt gặp bộ dáng mèo trộm được cá của Hàn Thư Duệ, đáy lòng anh có chút ghen ghét mà vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cậu.
"Cùng hắn ta nói gì đó, sao lại vui vẻ như vậy?"
Hàn Thư Duệ lúc này mới ho khan, bộ dáng toàn thắng trở về, thoáng có một chút không được tự nhiên: "Tại sao anh vào đây được, Khiêm Dĩnh lại bị ném đi nơi nào rồi."
Trịnh Hạo An cũng không bắt buộc Hàn Thư Duệ phải trả lời câu hỏi của mình, lập tức hai cánh tay buộc chặt hơn: "Nhóc kia làm bài không tốt, bị tôi nhốt lại trong thư phòng rồi, nhưng mà vì sao cậu đi quan tâm người khác, lại không chịu quan tâm đến tôi."
Dưới đáy lòng Hàn Thư Duệ không ngừng gào thét, nói giống như anh ta bị ai ức hiếp vậy. Đem ánh mắt liếc qua, lại không tự giác mà nhìn vào cà vạt của anh, lập tức dừng lại.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)
Hôm qua cậu đem nó tặng cho Trịnh Hạo An, hôm nay anh liền mang nó trên người, khỏi cần phải nói, cậu cảm thấy sung sướng như thế nào: "Ừm... quan tâm, quan tâm anh mà, nếu như không có việc dị ứng cùng chuyện phát sốt kia, tôi cũng không biết thân thể của anh lại yếu như vậy."
Hàn Thư Duệ vốn là đang nói giỡn, lại phát hiện Trịnh Hạo An đang nhìn về phía cổ của cậu, giống như cậu nói đến chuyện không nên vậy.
Chỉ là khi Trịnh Hạo An quăng xuống câu nói, cậu liền thu hồi lại tí quan tâm ban nãy: "Tôi mạnh hay yếu, cậu mấy lần trước cũng không có cảm giác được sao? Nếu không, tối hôm nay chúng ta...."
"Lưu manh!!"- Hàn Thư Duệ đã rửa xong chén bát, lúc này liền bưng dĩa trái cây trên bàn chạy đến đưa cho Trịnh Khiêm Dĩnh.
Một lần nữa bị câu nói lưu manh đá đảo anh, cậu không biết hôm nay lại nói trúng một ít gì đó rồi, ví dụ như thân thể vừa to vừa cao của Trịnh Hạo An cũng không có khỏe mạnh như bên ngoài.
Trịnh Hạo An nhịn không được rút ra một điếu thuốc, nhưng không có hút, anh chỉ nhìn xem bóng lưng nho nhỏ của Hàn Thư Duệ mà cảm thán một câu. Lúc trước anh luôn muốn có một người vì bệnh của anh mà lo lắng tức giận, hiện tại xem ra đã có Hàn Thư Duệ quan tâm rồi đây.
Vừa vặn gần đây ông già sẽ tới, cũng nên nghe lão đầu kia dùng Trung y để điều trị tốt thân thể, như vậy con đường của Hàn Thư Duệ và anh mới có thể đi được thuận lợi.