*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Thư Duệ nghe không được những lời nói tựa như tỏ tình này, hai lỗ tai lộ ra một chút phấn hồng, loại áp lực lúc trước cũng biến mất không thấy tăm hơi.

"Sao anh có thể nói điên khùng như vậy được chứ."- Tim Hàn Thư Duệ đập nhanh, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Trịnh Hạo An khiêu mi, lúc trước anh hờn dỗi rồi sinh bệnh là tự mình giày vò mình thôi sao?? Đáy lòng có chút tâm tình đùa dai: "Tôi nghe nói phát sốt có thể có phương pháp rất tốt để hạ sốt đó."

Hàn Thư Duệ quả nhiên bị lừa, ngây thơ hỏi lại: "Phương pháp gì?"

"Là... Yêu."

Hàn Thư Duệ như mèo bị giẫm đuôi mà nhảy dựng lên, nhưng lại đáng thương bị đối phương đè lên rồi bị ai kia hung hăng hôn sâu, thẳng đến khi cậu hít thở không thông mới được buông ra để hô hấp.

Thời điểm hôn môi sẽ hô hấp bằng mũi, cậu như vậy mà còn không biết?"

"Ai cần anh lo!!"

"Không cần sợ mất mặt, để tôi dạy cho cậu."

"Mới không cần... A......"

Một hồi tai vạ gió bay rốt cục cũng đi qua, Trịnh Hạo An lâu ngày không ăn mặn, lập tức không khách khí mà đem Hàn Thư Duệ lăn qua lăn lại, nhưng nghĩ tới mình đang bệnh nên cũng không làm đến cùng. Đương nhiên nếu anh ta biết rằng hôn môi còn dễ lây bệnh hơn thì...sáng mai Hàn Thư Duệ nhất định sẽ hơi chật vật a.

Vì vậy, hai người cũng phân giường ra mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Thư Duệ rời giường đi mua đồ ăn sáng. Chỉ vừa mới đến tiệm tạp hóa bỗng nhiên đụng mặt với Vương Hạo Hiên, cậu cảm thấy có cảm giác buồn nôn. Người này cùng quá khứ của cậu cứ dây dưa không rõ, cũng không xứng để cậu nhớ lại.

"Hàn Thư Duệ, cậu đứng lại đó cho tôi."

Hàn Thư Duệ vừa mới quay người, đáy lòng liền mắng một câu không may, cũng không trốn tránh mà quay người lại. Cậu không muốn đối phó với đối phương cũng một phần là vì nể mặt Vương Như Thành thôi: "Có chuyện gì sao?"

Nội tâm Vương Hạo Hiên hơi ảo não, đặc biệt khi cậu xem y như bụi đất: "Tôi muốn hỏi cậu, cậu còn ghi viết lông không?"

Ngón tay Hàn Thư Duệ có chút co rúm, nỗi đau chôn giấu trong xương tủy bất ngờ dâng lên: "Tôi không viết nữa, chẳng phải cậu cũng biết tay của tôi sớm bị hư rồi sao."

Ánh mắt Vương Hạo Hiên phức tạp, trong lòng muốn đem tay của cậu nhìn kỹ, nhưng sợ bị hất ra ném hết mặt mũi của mình: "Cậu không hối hận sao?"

Hàn Thư Duệ thấy mình cùng người kia có thể nói chuyện đôi chút, lập tức nâng tay phải lên cho y nhìn.

Năm đó tay cậu có vài vết chai, nhưng so với người chơi piano thì tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ ngón giữa của cậu có chút uốn cong, nhìn rất mất tự nhiên, phá hủy hết mỹ cảm.

"Kỳ thật lúc đấy tôi cũng không thấy đau, bởi vì cho rằng mất đi vài thứ gì đó có thể lấy được đồ vậy quý trọng còn hơn thế. Thế nhưng về sau, tôi mới biết được rằng người kia không đáng, những điều này...coi như là cái giá cho một bài học đi."

Vương Hạo Hiên muốn nói chen vào, nhưng tầm mắt lơ đãng lại rơi vào nơi mà Trịnh Hạo An từng chà đạp qua để lại những dấu vết hồng, hung hăng càn quấy như tuyên cáo lãnh thổ của bản thân, làm Vương Hạo Hiên có chút tức giận.

"Đây là cái gì?"- Vương Hạo Hiên tiến mạnh về phía trước, không thèm để ý Hàn Thư Duệ đang phản kháng mà kéo cổ áo của cậu để nhìn rõ ràng những dấu vết hồng trên người cậu. Trong lúc nhất thời không khí như bị phát nổ.

Hàn Thư Duệ không đề phòng mới bị giật áo sơ mi, cũng may bọn họ đứng ở góc đường nên không có người đi lại, chỉ là Hàn Thư Duệ thấy có chút lúng túng. Cậu nghĩ không ra mình và người trước mặt này có quan hệ gì, cũng không cần người này chen chân xía vào cuộc sống riêng tư của cậu.

Bất quá Vương Hạo Hiên không cho rằng như vậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Hàn Thư Duệ nửa ngày, tận lực trào phúng: "Tôi biết rõ cậu một ngày không có nam nhân là không chịu nổi mà, tôi thật mù mắt mới có hy vọng với cậu."

Lập tức Hàn Thư Duệ bị lời này làm cho bật cười, cũng không vội vàng mà sửa lại áo, liếc thoáng qua nam nhân trước mắt. Ánh mắt nam nhân này mang theo phong tình không nên có, nhưng sự trào phúng trong ánh mắt cũng không ít.

"Tôi không biết vào lúc nào thì cùng anh có hiểu lầm này, nhưng mà, trước đây không có, bây giờ cũng chưa từng có."

Hàn Thư Duệ nói xong liền quay người muốn đi, nhưng tư thế quay lưng này lại làm cho người kia kéo lại trong ngực, cậu phản kháng cũng rất khó khăn.

"Buông ra."

Hàn Thư Duệ cố giãy ra nhưng cũng không thoát được, đột nhiên một luồng gió hướng phía sau lưng, hung hăng vặn xoáy cổ tay đang giam cầm cậu về phía sau.

"Hàn thiếu gia, cậu có sao không?"

Hàn Thư Duệ ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt hung ác của Trần Đông Dược, lại thấy được một hồi đau đầu kéo đến. Lúc trước cậu không hề biết Trịnh Hạo An phái người đi theo cậu, kỳ thật chỉ là mua đồ ăn sáng thôi mà, không đến mức như vậy chứ.

"Tôi không sao, cậu ta là bạn cũ của tôi, anh trước tiên buông ra đi."

Nghe Hàn Thư Duệ nói xong, Trần Đông Dược nghe lời buông tay ra. Chỉ là một người to con như vậy, Vương Hạo Hiên như một tên bạch trảm kê nên hơi kiêng kị. Lập tức có chút oán hận mà nhìn Hàn Thư Duệ, mang theo cảm giác đồ vật mình mong chờ bấy lâu bị người khác hủy mất.

Hàn Thư Duệ bị y nhìn, da đầu run lên, bất quá cậu cũng chả cần quan tâm, nhanh chóng đi mua đồ ăn sáng, lại lôi kéo Trần Đông Dược đi.

Cậu cũng không phát hiện, khi cậu bỏ đi, Vương Hạo Hiên oán hận lôi điện thoại ra, bấm một dãy số mà Hàn Thư Duệ cũng rất quen thuộc.

"Anh Phương, tôi là Hạo Hiên, biết rõ anh đang bận rộn nhưng vẫn gọi đương nhiên là đem đến tin tốt cho anh."

Phương tử Xuyên nhìn điện thoại vang lên cũng không muốn tiếp, không biết là tên ma quỷ này muốn báo tin tốt gì, liền ứng phó mà hỏi: "Ừm, có tin tốt gì vậy?"

"Tôi tìm được Hàn Thư Duệ rồi, tiểu tử kia lăn lộn ở bên ngoài cũng không tệ, ít nhất hiện tại cùng một kim chủ nào đó có quan hệ đấy."

Phương tử Xuyên vốn đang kích động, nhưng khi nghe được hai chữ "kim chủ" sắc mặt lập tức âm hàn, ngón tay của hắn lập tức siết mạnh, giọng nói cũng không biểu lộ gì, hỏi: "Như vậy à, cậu bây giò đang ở đâu."

"Hoa thành phố."

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Hai người đem nơi làm việc của Hàn Thư Duệ trao đổi một phen, Phương Tử Xuyên nhẹ nhàng linh hoạt mà cho Vương Hạo Hiên một chức vị không được tốt lắm. Chỉ là sau khi cúp điện thoại, hắn trực tiếp ném ly rượu đỏ trong tay xuống mặt đất.

Người bên ngoài thư phòng hiển nhiên cũng nghe thấy được động tĩnh, lập tức vang lên một giọng nói của phụ nữ mang theo vẻ quan tâm: "Tử Xuyên, có chuyện gì sao?"

Phương Tử Xuyên nhìn khuôn mặt của vợ mình có vài phần tương tự với Hàn Thư Duệ, chậm rãi lắc đầu, sắc mặt vẫn như thường: "Không có việc gì, bất cẩn mà thôi."

Giống như năm đó, hắn để Hàn Thư Duệ chạy mất, tất cả đều là bất cẩn mà thôi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play