*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thời điểm Hàn Thư Duệ mang Trịnh Khiêm Dĩnh đến bệnh viện, đã là hơn tám giờ tối. Bệnh viện vào thời điểm này rất ít người, lại phối hợp với tông màu trắng thuần, mang đến cho người khác cảm giác âm lãnh, nhóc con vô thức nắm chặt lấy tay Hàn Thư Duệ.

Hàn Thư Duệ trấn an, nắm chặt tay của cậu nhóc. Cậu lập tức nhớ lần Trịnh Hạo An bị dị ứng bởi vì mình, cậu cũng đã đến thăm anh một lần. Bất quá cậu không tin tưởng lắm vào lý do thoái thác của Trịnh Khiêm Dĩnh, Trịnh Hạo An vì cãi nhau với cậu, đi hứng gió nên mới sinh bệnh, cái này không giống như Trịnh Hạo An mà cậu biết.

Hai người hướng về phòng bệnh của Trịnh Hạo An, ban ngày Trịnh Khiêm Dĩnh có ghé qua một lần, cậu nhóc lại có trí nhớ tốt nên thuận lợi dẫn cậu đi, thật không ngờ phòng bệnh anh ta nằm chính là phòng lần trước cậu vào thăm.

Cũng không phải khách sạn, phòng bệnh mà còn làm thành phòng cá nhân được sao......

Cửa ra vào không có người trông coi, có thể nghe tiếng trò chuyện mơ hồ bên trong.

"Trịnh tiên sinh, muộn rồi, tài liệu hãy để mai lại tiếp tục xem."

"Ừm."

"Trước khi ngủ cần uống sữa hay những đồ ăn khác không, những thứ đó đối với giấc ngủ rất có lợi."

"Không cần."

"Tôi ở chỗ này trông coi, có việc gì cứ gọi tôi."

"Ừm."

Trong nháy mắt, Hàn Thư Duệ biết mình làm không được giống Lâm Đan Thanh. Ngoại trừ Trịnh Hạo An, những khách hàng khác cậu đều bảo trì tư thái tiêu chuẩn nhất, không quá nịnh nọt, cũng không thân cận quá đáng, nhưng có lẽ Lâm Đan Thanh có kinh nghiệm hơn trong việc này, còn cậu thì không.

Hàn Thư Duệ phát ngốc đôi chút, phía sau Trịnh Khiêm Dĩnh lại giục cậu đi gõ cửa, bất ngờ Lâm Đan Thanh cũng mở cửa ra.

Cậu thấy đáy mắt Lâm Đan Thanh hiện ra vẻ trào phúng, hắn dùng thân thể chắn lại phòng bệnh: "Đã trễ thế này, cậu còn có việc gì sao?"

Hàn Thư Duệ nhìn bộ dáng trông coi địa bàn của mình nhưng lại sợ cậu đến chiếm đoạt, cảm thấy có chút buồn cười, cậu cũng chả thèm lý luận, đem Trịnh Khiêm Dĩnh đẩy lên trước: "Tôi mang Khiêm Dĩnh đến đây thăm ba ba."

Lâm Đan Thanh bây giờ mới thấy sự có mặt của nhóc con, ban ngày hắn ta đã biết đây là con trai của Trịnh tiên sinh, thế nhưng cứ thả Hàn Thư Duệ đi như vậy, hắn ta có chút không cam lòng.

"Trịnh tiên sinh đã nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai hãy nói. Khiêm Dĩnh còn chưa hiểu chuyện thì không nói, cậu cũng đừng hùa theo nhóc ấy mà gây rối.Trịnh tiên sinh là sợ lây bệnh cho con trai, cậu vậy mà dám làm trái."

Hàn Thư Duệ đối với tình huống này suýt bật cười thành tiếng, song không đợi cậu lên tiếng, Trịnh Khiêm Dĩnh đã phát uy.

Nhóc con bước lên phía trước: "Cháu mang Thư Duệ ca ca đi thăm ba ba, chú quản được sao?"- Nói xong duỗi tay đẩy Lâm Đan Thanh ra, lôi kéo Hàn Thư Duệ chạy vào phòng.

Sắc mặt Lâm Đan Thanh nhất thời càng thêm khó coi, do dự nhưng cũng không cản trở nữa. Hắn ta không muốn Khiêm Dĩnh phản cảm với mình, lại đem tất cả lỗi đổ lên đầu Hàn Thư Duệ, đứa bé này mới có bao nhiêu tuổi đâu, không phải là Hàn Thư Duệ "dạy bảo" thì làm sao nhóc đó lại có thể hướng về phía người ngoài được.

Đáng tiếc hắn ta chỉ là quản gia, cũng không có thân phận gì, chỉ mong chờ Trịnh Hạo An sẽ đuổi người đáng tức giận kia ra ngoài.

Trịnh Hạo An rất kinh ngạc khi Hàn Thư Duệ đến thăm anh, đáy lòng có chút vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Khiêm Dĩnh bên cạnh, lập tức như bị ai đó tạc một xô nước lạnh.

"Có chuyện gì sao?'

Hàn Thư Duệ định nói rằng Trịnh Khiêm Dĩnh muốn đến thăm anh, nhưng nhìn anh có chút gầy gò liền đem lời nói đổi lại: "Nghe nói anh sinh bệnh, nên mới qua đây thăm anh."

Trịnh Hạo An như lập tức đem ánh mắt cực nóng mà Lâm Đan Thanh bên cạnh cũng nhìn ra được nhìn Hàn Thư Duệ: "Vậy sao?"

Hàn Thư Duệ cũng nhận ra được Lâm Đan Thanh đang nhìn cậu với ánh mắt quỷ dị, chỉ có điều nhìn lão lưu manh trước mặt đang bệnh nên cậu không muốn so đo: "Thực ra cũng có chút bận tâm, nhưng thấy anh như vậy, hiện tại tôi yên tâm hơn nhiều rồi."

Trịnh Hạo An thấy cậu không tiến bộ tí nào còn muốn lạnh nhạt hơn trước, một cỗ khí khó có thể ức chế: "Đi ra ngoài."

Hàn Thư Duệ cũng không nổi giận, nhưng nụ cười nhạt đi một phần. Bất quá lần này không đợi cậu lui về sau, Trịnh Hạo An lại cau mày với Lâm Đan Thanh, chỉ chỉ Khiêm Dĩnh: "Tôi bảo cậu ôm nó ra ngoài, cho nó về ngủ. Còn đứng đấy làm gì, không hiểu tôi nói gì sao?"

Lâm Đan Thanh luống cuống tay chân mà ôm Khiêm Dĩnh giãy dụa chạy ra ngoài. Khi Trịnh Hạo An hòa nhã thì rất dễ nói chuyện, nhưng khi anh tức giận lại có thể hù dọa người khác chết ngất a.

Hàn Thư Duệ sửng sốt nửa ngày, chân đang lùi về sau, thình lình bị một lực kéo qua, sau đó ngẩng lên nhìn một "khối" màu trắng đang nằm ở giường bệnh.

"Buông ra."- Hàn Thư Duệ bị đè nặng cả tay và chân, cậu từng cùng nam nhân này làm những hành vi thân mật, lập tức có chút xấu hổ cùng với không tự nhiên đến cực đại.

Trịnh Hạo An quơ quơ tay, lại chậm rãi quơ quơ qua con mồi của mình, cười cười: "Không thả, bằng không thì cậu lại chạy."

Da thịt chạm nhau, nhiệt độ nóng hổi, Hàn Thư Duệ biến sắc, lập tức bắt lấy tay quơ loạn của Trịnh Hạo An, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng sờ lên trán của anh.

"Sao lại còn nóng như thế này, anh có sợ bị sốt đến choáng váng không vậy."

Trịnh Hạo An rất hưởng thụ khi được Hàn Thư Duệ thân mật như vậy. Lúc này đem trán của mình đụng vào trán của cậu, đôi mắt thẳng tắp nhìn cậu, anh trông rất tỉnh táo: "Choáng váng không tốt sao, cậu có thể chạy theo người khác."

Khóe miệng Hàn Thư Duệ co lại, ném cho anh một ánh mặt ngạo kiều, giống như một động vật nhỏ đang chờ anh tới vuốt lông.

"Anh còn phát sốt, tôi đi gọi bác sĩ tới."

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Trịnh Hạo An lắc đầu, tựa hồ rất khó chịu nhưng lực tay lại rất lớn. Thẳng tắp nhìn đến Hàn Thư Duệ, từ từ cuối đầu xuống....hôn vào đôi môi của Hàn Thư Duệ.

"Tôi thật sự phát sốt rồi, hơn nữa vĩnh viễn đều không tốt hơn được. Về phần cậu có hai lựa chọn, một là cậu phải ở cùng một chỗ với tôi, hai là tôi sẽ hủy hoại cậu, rồi chúng ta cùng xuống địa ngục sống tốt đi."

Hàn Thư Duệ quả thực rất chán nản, nghĩ đến cậu không nên cùng một bệnh nhân so đo thì cậu thật muốn bổ não anh ta ra xem bên trong phát triển như thế nào, rõ ràng khi trước người biểu thị thân cận cũng là anh, về sau người lãnh đạm cũng là anh, bây giờ lại làm như cậu là người không đúng.

Trịnh Hạo An không hài lòng khi Hàn Thư Duệ trầm mặt, thấy Hàn Thư Duệ tự giễu lại có chút bất đắc dĩ: "Cậu không tin lời tôi."

Hàn Thư Duệ không lên tiếng, nhưng biểu hiện của cậu đã nói rõ ràng.

Trịnh Hạo An thấy có chút đau đầu, đồng thời cũng biết việc mình tự làm ra chiến tranh lạnh là sai lầm lớn nhất: "Tôi tức giận là vì có người nói cho tôi biết, trước kia cậu rất yêu một người, hơn nữa còn có khả năng sẽ....không yêu thêm người nào khác."

Hàn Thư Duệ có chút cứng nhắc, bị người khác vạch trần vết thương của mình có chút khó chịu. Nhưng mà cậu sẽ...không bao giờ yêu thêm người khác nữa thì cũng....không đến mức đó a~Ngược lại, cậu có chút tò mò. Ai đã nói những lời này.

Trịnh Hạo An nhìn phản ứng của cậu, rốt cuộc cũng thở dài, buông lỏng cậu ra: "Sau đó cậu còn đòi rời đi, còn đối với cô gái khác ôn nhu như vậy, cho nên tôi mới tức giận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play