*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong phòng VIP vàng rực của khách sạn xa hoa bậc nhất, lẽ dĩ nhiên phong cảnh tại tầng 37 – tầng cao nhất cũng tương ứng tráng lệ đẹp đẽ nhất.
Lúc này, Hàn Thư Duệ một bên dẫn đường, một bên kiên nhẫn giải đáp cùng hướng dẫn, đồng thời giới thiệu những phương diện khác biệt của khách sạn với các nơi khác, cũng lộ ra một chút mệt mỏi, biểu đạt mục đích mình sẽ lập tức rời đi.
Trịnh Hạo An gật đầu: "Khoảng mười giờ tối tôi sẽ rời giường, đến lúc đó sẽ thông báo cho các người an bài quản gia thiếp thân, đúng giờ giúp tôi đem bữa tối mang lên đây."
Ánh mắt của anh thâm thúy, thời điểm nói đến thiếp thân có vẻ mang theo một chút thâm ý, để Hàn Thư Duệ không biết tại sao từ tận đáy lòng trở nên run rẩy. Đương nhiên, điều này cũng làm cho Hàn Thư Duệ đối với người nam nhân này càng sinh ra tâm tình trốn tránh.
Dù đây là một công tác sinh lợi béo tốt, nếu là lúc trước, so với sự kiện Ô Long cùng sự tình lần này, khả năng đại công cáo thành rất lớn, hiển nhiên Hàn Thư Duệ sẽ tuyệt đối không lùi bước, nhưng...
"Được, chúc ngài có một đêm mỹ hảo."- Câu chúc khuôn khổ đã nói qua rất nhiều lần, vì cớ gì hôm nay Hàn Thư Duệ lại cảm thấy có chút kỳ quái nhỉ.
Mỹ hảo sao... Vào ban đêm thì mỹ hảo cái quái gì đây.
Đáy mắt Trịnh Hạo An tựa hồ hơi mỉm cười, bất quá sau đó lại vô cùng tao nhã gật gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, có lẽ do lộ trình quá dài, còn có công tác bận rộn, anh đã hoàn toàn mệt đến chết rồi.
Hàn Thư Duệ trở lại phòng làm việc của mình, đồng thời nhanh chóng bấm số điện thoại của Lâm Lị: "Vị khách Vip hôm nay vừa mới đến muốn tìm một quản gia thiếp thân. Tôi quyết định đề cử cô vào vị trí đó, khi trình diện nhớ cư xử thật tốt, hy vọng cô không làm tôi mất mặt."
Lâm Lị ở đầu bên kia hiển nhiên không nghĩ tới bản thân sẽ "được" một khối bánh lớn như vậy đập trúng, trong thanh âm ngoài sự kích động còn dẫn theo điểm không thể tin: "Lão đại, anh thật sự muốn đem công tác béo bở này chuyển cho em à, em thấy vị khách đẹp trai kia mặc dù không phải trai trẻ nhưng vẫn được gọi là anh tuấn ngời ngời, nếu em nhịn không được mà duỗi ma trảo thu phục người ta thì...."
"Lâm Lị!"- Hàn Thư Duệ nâng trán, "Có lẽ tôi thật sự nên cân nhắc đổi nhân sự rồi."
Nữ nhân kia sau một hồi thề thốt rồi lập tức nhận việc, Hàn Thư Duệ mỉm cười cúp điện thoại, tiếp đến nhấn số của Vương Như Thành, ở mỗi tầng trong khách sạn đều có quản lý phụ trách tầng đó, bản thân cậu cũng thuộc top ten của khách sạn, nhưng không thể vượt quyền ở các tầng khác.
Trước là thông qua được Vương Như Thành, được cấp quyền quản lý đại sảnh, lại thông báo các nhân viên cố gắng an bày thật tốt.
Chỉ là lúc này đây, Vương Như Thành tại đầu dây bên kia do dự một lát, ngữ khí vốn không có chút ôn nhu nào, lại hết lần này tới lần khác khiến Hàn Thư Duệ cảm thấy đối phương quá ôn hòa: "Việc này tôi đã sớm đoán được, tôi cảm thấy cậu quả thật chính là người được chọn lựa thích hợp nhất, không muốn tiếp nhận vì công tác bên trên có vấn đề sao?"
"Vương thúc, tôi biết rõ chú vì tốt cho tôi. Nhưng công tác lần này, bởi vì có chút nguyên nhân cá nhân nên tôi không thích hợp làm việc này. Hơn nữa Lâm Lị tuy bình thường hơi có chút không được bình thường, thế nhưng lúc tác nghiệp vẫn luôn rất chân thành nghiêm cẩn, chú cứ yên tâm."
"Tôi biết rồi, nhắc tới cậu một lát, cậu lại cảm thấy tôi phiền rồi."- Vương Như Thành thở dài một hơi, hai người lại nói chuyện đâu đâu trong chốc lát rồi mới cúp điện thoại.
Hàn Thư Duệ nghe thấy thanh âm tút tút bên kia, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Năm đó, lúc cậu hai mươi tuổi, liều lĩnh mà rời nhà trốn đi, tính đến giờ cũng đã được ba năm rồi, nhưng lúc này hồi tưởng lại, tựa hồ giống như chuyện của ngày hôm qua.
Cậu xa lánh chúng bạn, trơ mắt nhìn xem người kia cưới chị gái của mình, sau đó như một thằng ngốc, cái gì cũng không mang theo mà ngồi xe lửa xuôi về phương nam, cuối cùng tại nơi thành thị phồn hoa lại ồn ào náo động này lay lắt sống qua ngày.
Thời gian ba năm, đủ để đem cậu từ một người có tính cách kiệt ngao
(1) bất tuần mài thành ẩn nhẫn. Nhưng cậu thật sự không dám suy nghĩ đến nguyên nhân vì cái gì mà ba chưa lần nào đi tìm cậu, bởi vừa nghĩ tới ba, cậu liền nhớ rằng ông đối với cậu chính là không hề ôm bất luận hi vọng gì, cho nên tùy ý để cậu tự sanh tự diệt, điều này khiến một đứa con trai như cậu cảm thấy trong tim có chút co rút đau đớn.
Dù không có cậu, ông vẫn còn đứa con trai thông minh tài giỏi khác, hiện tại còn có thêm một chàng rể quý. Mà cậu lại chẳng làm được trò trống gì, ngoại trừ toàn gây rắc rối, còn đi làm chuyện buồn nôn kia... yêu mến anh rể của mình, quả thực làm mất hết mặt mũi Hàn gia!
Trên mặt Hàn Thư Duệ hiện lên một tia thống khổ, sau một lúc, hít sâu hai phần khí mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. So với ba năm trước, giờ đây cậu đã tốt hơn nhiều rồi, cậu nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ có thể triệt để quên đi quá khứ, hảo hảo sống một cuộc sống bình yên.
Hơn tám giờ, Hàn Thư Duệ đang đợi Lâm Lị báo cáo. Rất nhanh điện thoại reo lên, nhưng kết quả quả thực cùng tưởng tượng của cậu khác biệt quá lớn.
Nam nhân kia rõ ràng rất có khí chất, cậu hiểu rõ điều đó, nên đã đặc biệt bố trí Lâm Lị – một "thím" nổi danh không tim không phổi dọa đến khóc than, quả không hổ là một nhân vật Vip mà.
Hàn Thư Duệ vội vàng đuổi tới, liền nhìn thấy Lâm Lị đứng tại cửa ra vào, quắt lấy miệng nhìn mình: "Lão đại, cái người này quá khó hầu hạ. Lần đầu tiên trông thấy em mà đã lập tức phóng hơi lạnh, thật sự đối với em có vẻ không hài lòng hay sao đó?"
Hàn Thư Duệ thoáng đưa ánh mắt ra hiệu cô không cần nhiều lời nữa, khách hàng là tổ tông, bọn họ không được đắc tội đến họ, coi như là thật sự bị làm khó dễ hay khó xử cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Hiện tại nữ nhân này lại lớn miệng, bất quá cô cũng giống với mấy tên thủ hạ bị cậu nuông chiều riết rồi sinh hư. Aizzz... có lẽ phải chỉnh đốn tụi nhỏ rồi.
Lâm Lị tiếp tục móp méo miệng: "Lão đại, hắn nói muốn chọn quản gia khác, nhưng theo những gì hắn mô tả, theo kiểu cách hay hình dáng, sao em thấy giống như đang chỉ lão đại vậy?"
Hàn Thư Duệ hơi động, cậu không muốn để cho nữ nhân này tiếp tục đuổi theo cái ý nghĩ YY trong đầu cô, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa. Cơ hồ tại một giây sau, cửa lập tức được mở ra, khiến cậu có một loại ảo giác rằng anh ta ở ngay phía sau cửa chờ đợi người đến vậy.
"Vào đi."
Hàn Thư Duệ nhìn nam nhân chỉ quấn một kiện áo tắm trên người, cảm giác da đầu hơi co giựt, đành phải thoáng cúi đầu: "Trịnh tiên sinh, xin hỏi đối với quản gia thiếp thân ngài có yêu cầu đặc biệt gì không, đối với sự an bày trước đó làm ngài không hài lòng, tôi thay mặt khách sạn thật sự xin lỗi."
Trịnh Hạo An nhìn người ở trước mắt, rõ ràng tuổi đã không còn nhỏ nhưng vẫn thẹn thùng e lệ, đột nhiên cảm thấy mọi phiền muộn thoáng cái đều tiêu tan đi. Anh phối hợp mà rót một ly rượu đỏ thượng phẩm, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Hàn Thư Duệ: "Thật ra là có một số lý do cá nhân, bất quá không biết Hàn tiên sinh đây, có ý nguyện làm quản gia thiếp thân của tôi hay không?"
Hàn Thư Duệ vô ý thức ngẩng đầu, ánh mắt lại nhịn không được rơi vào ánh sáng như bạch ngọc đồng hắt ra từ ly rượu. Kỳ thật Trịnh tiên sinh cùng người kia cũng không phải hoàn toàn tương đồng, ngoại trừ cái lần đầu tiên vô tình nhìn thẳng kia.
Chỉ là một giây sau, bàn tay xinh đẹp đang cầm ly rượu kia, tại lúc cậu đang ngơ ngác nhìn soi mói nó, chậm rãi đưa qua đến trước mặt cậu quơ quơ: "Là có khó khăn sao?"
Hàn Thư Duệ bị dọa sợ liền lùi lại hai bước, mặt cũng hơi có chút đỏ lên. Thật sự là xấu hổ muốn chết luôn, cậu vậy mà ở trước mặt khách hàng tôn quý... ngẩn người, mà đối với yêu cầu của Trịnh tiên sinh, cậu làm sao có thể không nói gì chứ.
"Tôi rất tình nguyện phục vụ ngài. Bất quá tôi chưa trải qua huấn luyện chuyên môn, sợ là có chỗ làm không tốt. Ở bộ phận bên trên có lẽ sẽ có người phù hợp với yêu cầu của ngài."- Hàn Thư Duệ cố gắng đưa đề tài chuyển sang hướng khác, một cô gái đáng yêu đương nhiên sẽ dễ dàng hiểu ý hơn, không phải sao...
Chỉ là cậu không nghĩ tới, Trịnh Hạo An lộ ra vẻ nhẹ nhàng vui vẻ, nói một câu như gáo nước lạnh tạt vào mặt: "Nếu cậu cũng nguyện ý, việc này cứ quyết định như vậy đi. Cậu chắc cũng chưa ăn khuya nhỉ, vừa vặn ở lại đây cùng ăn với tôi."
"Trịnh tiên sinh, việc không hợp quy củ."
Trịnh Hạo An rốt cục cũng tan mất lớp ôn nhu ngụy trang, thời điểm mặt mày đạm mạc nhìn thẳng người khác mang theo tính uy nghiêm cùng áp bách. Một tay kia hết lần này tới lần khác duỗi tới, nắm lấy cánh tay của Hàn Thư Duệ lúc này đã có chút cứng ngắc hướng về phía bàn ăn: "Lời tôi nói, có thể xem là quy củ không?"
Anh nói câu đó vốn rất buồn cười, thế nhưng ý tứ tự nhiên đó lại làm Hàn Thư Duệ không thể bàn cãi. Mang theo áp bách, mở ra một đêm với thân phận là quản gia thiếp thân của mình.
- -----------------------------------------------
CHÚ THÍCH:(1) kiệt ngao bất tuần: cương quyết bướng bỉnh