*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nơi này là trung tâm thành phố Hoa thị, vào lúc chạng vạng, mấy chữ "Khách sạn Kim Huy" lóe sáng muôn màu. Ở đoạn đường tấc đất tấc vàng này, có thể có được một toà cao ốc ba mươi bảy tầng tráng lệ, kỳ thực ở một mức độ nào đó cũng đủ nói lên tài chính cùng bối cảnh hùng hậu đến thế nào.
Mà lúc này, tại một phòng làm việc ở tầng một, Hàn Thư Duệ đang đánh chữ bùm bùm trên bàn phím. Hai vành mắt đen kia biểu hiện chất lượng giấc ngủ ngày hôm qua hẳn là không tốt, khóe miệng khẽ mím càng biểu lộ tâm tình cậu hoàn toàn rất tệ.
Hai tháng trước là thời kì quan lộ rộng mở ngắn ngủi, lần đó cùng đám thủ hạ quậy phá, lần đầu tiên đến một quán bar phụ cận để chúc mừng.
Chỉ là sự tình sau khi uống say, khiến cậu mỗi lần nhớ tới đều không nhịn được nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông khốn kiếp kia cư nhiên "làm thịt" mình hết lần này đến lần khác, ngày hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy bóng lưng khá quen thuộc, thế là thất kinh
(1) chạy đi, thậm chí chưa hề đem người kia đánh cho một trận.
Mà di chứng về sau mới đáng nói, Hàn Thư Duệ phát hiện chính mình thường xuyên mơ thấy cảnh tượng đó, quả thực giống như khát khao đến biến thái cực hạn như thế.
Có lẽ đã đến thời kỳ của đàn ông rồi, hơn nữa ngược lại cậu cũng không cần vì ai mà thủ thân, hay là tìm một người tình đầu ý hợp đàm luận một đoạn luyến ái chân chính cũng là một lựa chọn không tệ.
Suy nghĩ như vậy, sắc mặt Hàn Thư Duệ cũng hòa hoãn đi không ít, trợ lý ở một bên nhìn mặt mà nói chuyện cả buổi cũng chợt nhớ tới điều gì tựa như có thêm dũng khí lên tiếng: "Lão đại, vừa mới nhận được một thông báo, buổi tối có khách quý muốn tới. Vương quản lý có chuyện xin phép nghỉ rồi, anh ta đặc biệt đem nhiệm vụ tiếp đãi giao cho anh, còn nói là phải chăm sóc vị khách đó với 100% tâm ý nữa đó anh."
Hàn Thư Duệ khiêu mi, khuôn mặt anh tuấn lập tức hiện lên phần sinh động, người đẹp trợ lý Lâm Lị vô ý thức mà lui về phía sau vài bước.
Người nam nhân này mặc dù anh tuấn thật đó, nhưng giá trị vũ lực lại cực cao, đối đãi với nam nữ cơ hồ không có bất kỳ khác biệt, ghét nhất người khác nghĩ cách kỳ quái với mình, bình thường rất chính trực, chỉ là đến thời điểm nổi bão, chín con trâu cũng kéo không nổi.
Thế nhưng cô lại phải lòng người nam nhân này, có điều vẫn giấu ở trong lòng chưa nói ra, mỗi lần trông thấy nam nhân đùng đùng bạo phát, cô có một loại dự cảm: đừng bao giờ đối với người này mà động tâm, bởi vì hai người bọn họ tuyệt đối không phải là người cùng một thế giới, nhưng trái tim làm gì dễ khống chế như vậy.
"Đem tư liệu khách hàng lập tức truyền qua cho tôi một phần, xem các phương diện nghi thức tiếp đón mà khách yêu thích đã an bài xong chưa. Lát nữa tôi sẽ kiểm tra một lần, cụ thể khách hàng khi nào mới đến, biết không?"
Đôi mắt Lâm Lị không tự giác lại rơi vào hầu kết lên xuống của nam nhân, đáy lòng nghĩ: Thật sự gợi cảm quá đi, chỉ là lời nói một giây cũng không ngừng: "Khách hàng đại khái khoảng tám giờ tối mới đến, tư liệu em đều sửa sang lại tốt rồi, nhưng không được nhiều lắm."
Lông mi của anh thật dài, lúc nói chuyện vị trí hầu kết rất gợi cảm, bờ môi có chút mỏng nhưng không biết lúc hôn vào đó sẽ có cảm giác gì...
Hàn Thư Duệ nhàn nhạt nhìn thoáng qua ánh mắt quỷ dị của cô gái trước mặt, cũng không thèm suy nghĩ nhiều, đơn giản tiếp nhận tư liệu mà cô đã chuẩn bị nhìn kỹ một lần.
Tờ thứ nhất là ảnh chụp một người đàn ông đeo kính râm, hoàn toàn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng có thể cảm nhận được một loại hương vị lợi hại cùng mê người toát ra từ tấm ảnh.
Lâm Lị cũng đã xem qua ảnh chụp kia, hơn nữa theo kinh nghiệm mà cô đã duyệt qua vô số nam nhân, nhân vật này có 99% khả năng chính là soái ca! Còn 1% khác, đó là so với Hàn Thư Duệ còn soái hơn.
Chỉ là vượt qua dự liệu của cô, quản lý bình thường đối đãi từng khách hàng đều rất bình thản, lúc nhìn ảnh chụp này tựa hồ có chút nhíu nhíu mày. Động tác tuy rất nhỏ, nhưng lại không đào thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của cô.
Hàn Thư Duệ cố gắng để ánh mắt của mình dời khỏi hình dáng khuôn mặt quen thuộc kia, tiếp theo có chút kinh ngạc, ngoại trừ ba chữ Trịnh Hạo An, còn có sở thích sinh hoạt cùng thói quen ra, không hề có bất kì ghi chép nào khác, dưới đáy lòng thở dài một hơi nhè nhẹ.
Xem ra có vẻ đây là một đại nhân vật, hơn nữa người này thuộc bộ vụ quản lý của một khách sạn năm sao, hẳn tuyệt đối không thể trêu vào. Chỉ là không biết Vương thúc nghĩ như thế nào, sao lại đem công tác trọng yếu như vậy giao cho mình.
Hàn Thư Duệ tỉ mỉ nhìn tư liệu trong tay mấy lần, sau khi cố gắng ghi nhớ được mới để xuống: "Dựa vào tất cả tiêu chuẩn cao nhất mà làm, dù khách muốn ánh trăng trên bầu trời, chúng ta cũng phải hái xuống cho họ."
Lâm Lị nhếch miệng cười, làm một tư thế cảnh ti không đâu vào đâu, cúi chào: "Yes, sir!" Sau đó không đợi Hàn Thư Duệ bắt đầu giáo huấn, nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.
Hàn Thư Duệ cũng cười, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa, cuối cùng lại nhìn thoáng qua tấm hình, rồi bắt đầu kiểm tra tất cả đã an bày sẵn sàng hay chưa. Người kia chắc cũng sẽ không đuổi theo cậu đến Hoa thị đâu, cậu cần gì phải lo lắng như vậy.
Đương nhiên thật sự cậu cần lo lắng, chỉ là hiện tại vẫn còn chưa biết mà thôi. Mà ngay cả Hàn Thư Duệ mỗi lần nghĩ tới cũng đều vô cùng kinh ngạc, cậu lúc đầu đã tiêu hao hết toàn bộ tâm lực để yêu một người, cuối cùng lại chú ý đến tên hỗn đản kia.
Buổi tối, bảy giờ năm mươi phút, khách sạn đã trải sẵn thảm đỏ. Hàn Thư Duệ dẫn một đám người đứng tại cửa lớn, cung kính mà chờ vị khách này đến.
Bảy giờ năm mươi chín phút, một cỗ Audi A8L màu đen thâm thúy hiếm thấy chậm rãi dừng lại tại cửa khách sạn.
Hàn Thư Duệ tự nhiên bước lên phía trước, chờ tài xế thuần thục đem xe đỗ lại ổn định, sau đó cung kính mở cửa ghế sau ra. Một người đàn ông mặc âu phục sang trọng, đeo cặp kính râm quen thuộc như trong tư liệu, chậm rãi duỗi chân dài bước xuống xe.
Trong nháy mắt, thân thể Hàn Thư Duệ đột nhiên cứng đờ. Cậu đây là lần đầu tiên trông thấy có người thực hiện động tác xuống xe làm đến đẹp mắt như vậy, nhưng cái làm cậu nôn nóng nhất không phải điểm này.
Bởi vì trong tư liệu chỉ chụp một phần chính diện, khiến cậu sơ ý mà không để mắt đến thân hình người đàn ông này. Đường viền một bên má kia, hoàn toàn chính xác không phải Phương Vu Hạo nhưng lại có vẻ rất giống với người đàn ông gặp phải vào hai tháng trước!
Tình huống hiện tại quả thật tiến không được, lùi cũng không xong, Hàn Thư Duệ kêu khổ trong lòng một tiếng, sắc mặt nam nhân vẫn nhàn nhạt, trái lại hai quản lý marketing đứng bên cạnh đã sớm bước đến, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt hiếm thấy.
Hàn Thư Duệ khó xử, thế nhưng theo thói quen không xen chuyện tư vào công việc, cậu quyết định sẽ vẫn nghênh tiếp công tác cho đến khi hoàn tất, vẽ lên mặt sự cung kính cùng ôn hòa, tươi cười tiến lên: "Trịnh tiên sinh, chào ngài, mọi thứ đều đã vì ngài chuẩn bị kỹ càng, xin hỏi có yêu cầu đặc biệt gì khác hay không?"
Nam nhân nhàn nhạt chuyển ánh mắt rơi vào trên mặt cậu, tựa hồ ở trên khuôn mặt đang tươi cười thoải mái dị thường kia dừng lại một giây, lúc này mới từ từ gỡ kính râm xuống, thật sâu liếc mắt nhìn cậu: "Tạm thời không có, chỉ là về sau, tôi cần một quản gia thiếp thân."
Cái cảm giác uy nghiêm anh ta mang lại cùng với suy đoán của Hàn Thư Duệ không khác lắm, lại phối hợp với đôi đồng tử màu đen không thấy rõ bất kỳ biểu lộ gì, rốt cục thành công khiến cho thân thể Hàn Thư Duệ trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Đó là loại cảm giác kỳ quái khi con mồi bị thiên địch nhìn chằm chằm, thế nhưng cậu vẫn không biết người này đến cùng có phải là nam nhân đêm đó hay không, uống rượu quả nhiên quá hỏng việc đi.
Hàn Thư Duệ có chút sững sờ, biểu hiện cũng hơi cứng ngắc cùng không được tự nhiên.
"Chúng tôi xác thực có quản gia thiếp thân, Trịnh tiên sinh cứ yên tâm."
Trong mắt Trịnh Hạo An tựa hồ lộ ra một ý cười nhợt nhạt, khiến cho bộ lông tơ đáng yêu của Hàn Thư Duệ dựng đứng hết cả lên, thanh âm trầm thấp rõ ràng êm tai, bất quá cũng như mang tới một chút ám chỉ nào đó.
"Tôi rất chờ mong... Về sau hy vọng người đó chiếu cố tôi."
Hàn Thư Duệ chỉ có thể mỉm cười, tiếp tục ở phía trước dẫn đường, chỉ là cậu không nhìn thấy thủ hạ đi sau lưng Trịnh Hạo An, cũng tỉ mỉ liếc mắt nhìn cậu. Mang theo bản năng nghề nghiệp, tựa hồ muốn đem toàn thân cậu từ trên xuống dưới, từ trong ra đều muốn soi thật rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, con đường ngoài khách sạn đủ mọi sắc màu nghê hồng đan xen. Từ từ bị đám người kia qua mặt, Hàn Thư Duệ làm như ung dung nói chuyện, đám người kia cũng càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở trong thang máy, không còn nghe thấy gì nữa.
- -----------------------------------------------
Chú thích: (1) thất kinh = hoảng hốt lo sợ