*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kỳ thực, từ xưa đến nay, tắm rửa luôn là một việc hết sức nhạy cảm. Tại thời điểm không đúng, sẽ đem lại cho người khác cảm giác hổ thẹn. Còn nếu đúng thời điểm, có thể coi nó là một loại kích thích. Vì vậy, nếu bên cạnh có một hồng nhan hay lam nhan tri kỷ, đối với sự tình này, đương nhiên sẽ là củi khô bốc lửa.
Chỉ là Hàn Thư Duệ phải rất lâu sau mới phát hiện ra chuyện này, thẳng đến khi thấy ánh mắt phát sáng của Trịnh Hạo An cứ lia tới lia lui trên thân thể ướt sủng của mình.
Đương nhiên Hàn Thư Duệ vẫn chưa phát giác gì nhiều. Có thể cậu nghĩ, chỉ có trên giường mới làm ra ba cái chuyện đó, còn về phần suối nước nóng, thật xin lỗi, cậu không có dây thần kinh để nghĩ tới chuyện này cũng có thể xảy ra trong suối a.
Nhưng chuyện nào cũng có một quá khứ liên quan đến nó, nhớ năm đó, Hàn Thư Duệ lên đại học, cậu cũng được xem là một người có tướng mạo xuất chúng.
Khi nhìn thấy nhiều người trong phòng tắm cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Thư Duệ cũng rất sửng sốt, tắm rửa trong một cảm giác rất không được tự nhiên. Nhưng mà những người kia lại bụm mũi để làm gì chứ? Cậu chỉ nghĩ được, chắc dạo gần đây thời tiết nóng quá, nên bọn họ mới bị như vậy chăng.
Bởi vậy, mọi người không dám nói cho cái đồ đơn thuần đến ngu đần như cậu lý do vì sao mọi người cứ thích nhìn đến cậu. Đến khi cậu và Phương Tử Xuyên xác định mối quan hệ, Phương tử Xuyên liền nghiêm cấm tên ngốc này đến phòng tắm công cộng.
Hiển nhiên là Hàn Thư Duệ sẽ nghe lời rồi. Do đó, cũng đã rất lâu cậu không cùng với nam nhân khác tắm chung.
Trịnh Hạo An bây giờ cũng phần nào hiểu được sự trì độn của cậu, chỉ là anh đang bất động thần sắc, miễn cưỡng mà hơi nghiêng đầu nhìn mỹ nhân đang tắm, hai mắt híp lại không biết đang có chủ ý gì.
Hàn Thư Duệ rất vui khi Trịnh Hạo An không đến nói chuyện với cậu. Cậu chơi đến vui vẻ, tự tại. Trong chốc lát lượn qua chỗ cạn, lại trong chốc lát ngâm mình ở nơi nước sâu, tựa như đền bù lại những năm Phương Tử Xuyên không cho cậu đến những nơi công cộng như thế này.
Trịnh Hạo An ngồi ăn một chút điểm tâm, uống một chút trà. Trên bàn xếp đầy các loại bánh ngọt tinh xảo, những thứ này là anh chuẩn bị cho Hàn Thư Duệ.
Chẳng qua nhìn đối phương hoạt bát hiếu động hơn thường ngày, anh cũng không mang cậu đến đây, chỉ ngồi nhìn cậu trong nước đùa giỡn.
Hàn Thư Duệ chơi trong nước hồi lâu, lúc này đang ở nơi nước sâu tự do tự tại. Cậu cảm thấy có chút uể oải muốn bơi trở về, chân bỗng nhiên bị một lực nào đó dưới nước kéo xuống.
Kỹ năng bơi của Hàn Thư Duệ không tệ, không bị làm cho kinh hoàng lắm, đôi mắt cậu trừng to nhìn về phía Trịnh Hạo An.
Chuyện này tựa như một trận chiến ở trong nước, nhưng hình như bọn họ đã qua cái tuổi để chơi trò này rồi thì phải.
Khóe miệng Trịnh Hạo An khẽ cong lên, không để ý nghi hoặc của cậu, thuận thế tiến tới hôn môi cậu. Anh rất mê muội cảm giác cùng cậu hôn môi. Hơn nữa anh cũng không muốn buông bỏ cậu.
Mà Hàn Thư Duệ về phương diện này lại ngây thơ đến đáng thương, hôn đến quên luôn cách thở.
Trong suối nước nóng, hơi nước bốc lên rất nhiều, mang theo một cỗ áp lực thật lớn, như đang ngăn cách bọn họ trong một thế giới khác vậy. Cảm giác gắn bó giữa môi với răng, mang đến một loại cảm giác hít thở không thông cùng với nhịp tim đập gia tốc.
Hàn Thư Duệ cố gắng vùng vẫy vài giây, nhưng kỹ xảo hôn môi của lão lưu manh trước mắt này quá lợi hại, huống chi người này cũng đã làm vài việc không nên với mình rồi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, hai người có thể làm những chuyện thân mật như vậy, là một cảm giác rất vi diệu nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Trịnh Hạo An sớm đã ôm Hàn Thư Duệ nổi trên mặt nước, lúc nhìn thoáng qua người nào đó đang nhắm mắt nằm ngoan ngoãn một chỗ lộ ra điểm điềm đạm đáng yêu, làm anh không khỏi rung động.
Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, hai tay lại không chút do dự vuốt ve thân thể gầy gò nhưng lại có xúc cảm rất tốt của cậu. Cậu không đề phòng mà đi hấp dẫn người khác như vậy, khiến anh thật lo lắng cho cậu mà.
Hàn Thư Duệ nhìn đến ánh mắt trấn an của Trịnh Hạo An làm cậu có chút thanh tỉnh, cậu quả thật không biết vì sao chính mình không muốn đẩy đối phương ra. Có lẽ bởi vì tịch mịch quá lâu, hoặc có thể bởi vì người nam nhân trước mắt làm cậu bắt đầu có hy vọng với mối quan hệ nào đó chăng.
Tiếng thở dốc yếu ớt, thời gian dần trôi qua, tiếng thở dốc càng thêm gấp gáp.
Hàn Thư Duệ không tự giác mà nâng ngực mình lên, cảm giác bị cắn xé làm cậu nhịn không được, dần dần trầm mê vào nó. Chỉ là, loại cảm giác khiến người ta trầm mê này làm cậu có chút khó chịu.
Trịnh Hạo An nhanh chóng đè hai tay của người nào đó đang cố đẩy anh ra, tiếp tục sờ mó đến hai đóa hoa nhỏ ở trước ngực Hàn Thư Duệ. Hốc mắt đo đỏ của cậu lúc này mới nhìn xuống dưới.
Ánh mắt Hàn Thư Duệ kinh hãi nhìn vào nước, nam nhân kia đang ở trong nước... chậm rãi đem dục vọng tinh xảo của cậu nhét vào miệng anh.
"Không... A......"- Hàn Thư Duệ dựa lưng vào vách tường thô ráp, đôi mắt cụp xuống, bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt nên miệng thở hổn hển. Môi vì thấm nước mà trở nên mềm mại, mang theo một loại sắc xuân mê người.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Trịnh Hạo An rất nhanh từ trong nước đi ra, anh cũng không thể ở lâu trong nước được. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên anh làm như vậy, cho nên cũng không được dễ chịu gì. Nhưng nhìn thấy Hàn Thư Duệ phản ứng mãnh liệt thế kia, cảm giác khó chịu của anh mới giảm đi một chút.
"Thoải mái sao?"
Hàn Thư Duệ bắt buộc phải ỡm ờ, đôi mắt hung hăng trừng liếc Trịnh Hạo An, nhưng cũng cố cắn răng không mở miệng.
Trịnh Hạo An không quan tâm cậu có nói hay không, tiến lên hôn cậu lần nữa, đồng thời vươn một cánh tay tiếp tục vuốt ve tiểu gia hỏa này. "A......A"- Âm thanh đáng thương vang lên, tay còn lại thì đang thăm dò phía sau của cậu.
Chỗ kia quá chặt chẽ, làm anh nhíu nhíu mày. Anh không muốn để lại ấn tượng xấu cho Hàn Thư Duệ, mà bản thân cũng không muốn dừng lại, chỉ có thể chuẩn bị làm thêm nhiều động tác nữa.
Hàn Thư Duệ rất muốn chạy trốn, nhưng do lửa nóng cùng với những động tác của Trịnh Hạo An khiến thân thể cậu gần như nhũn ra, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở hổn hển đón nhận dục vọng mà Trịnh Hạo An mang tới.
Ngoài cửa, Trần Đông Dược đầu đầy hắc tuyến, ảo não tìm một góc nhỏ âm thầm chảy lệ, làm khó hắn thì thôi đi, bắt hắn đi làm những việc mạo hiểm thì thôi đi, hiện tại còn phải đứng nghe "Đông cung sống" này nữa chứ T^T. Nhưng vì an toàn của ông chủ, hắn vẫn không dám rời đi a~
Đáy lòng Trần Đông Dược đã đào một mớ đậu lên rồi. Bỗng nhiên cảm thụ được điện thoại rung, nhìn cuộc gọi liền cau mày.
Lão gia tử đã thật lâu không liên hệ với hắn rồi, dù sao thì bây giờ hắn cũng là người bên cạnh Trịnh Hạo An. Nhưng lão gia có ân với hắn, cuộc gọi này không thể không tiếp. Cũng may, những lời gì nên nói và những lời gì không nên nói, hắn đã rất thông hiểu.
Lập tức dùng ngón tay nhấn nhẹ bàn phím, một bên đi nghe điện thoại.