*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Thư Duệ rất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của Trịnh Hạo An, đặc biệt là bên cạnh còn có nhóc con kia nữa. Chỉ là nhìn chung quanh toàn là những con cá nhỏ dày đặc, cậu rốt cục cũng không dám làm càn.
Loại cảm giác bị cắn xé dưới lòng bàn chân kia tựa hồ còn lưu lại tại đáy lòng cậu, nhìn một đám cá kia, cậu cảm giác có hơi sợ__ cái loại tê tê dại dại nhưng lại khiến cậu rất khó chịu.
Trịnh Khiêm Dĩnh rủ mắt xuống, quệt quệt khóe miệng, mang theo một chút bất an cùng ảo não. Nhóc không phải muốn làm xấu mặt Hàn Thư Duệ, nhưng hình như nó làm sai rồi.
Hàn Thư Duệ tùy ý để Trịnh Hạo An bế mình lên bờ, thấy nhóc con ngồi bên cạnh giống như lã chả chực khóc mà vẫn làm ra bộ dáng bình tĩnh, cậu lập tức cảm thấy có lỗi cùng đau lòng.
"Khiêm Dĩnh, chú không sao mà, cháu đừng buồn như vậy. Chỉ là chú thật sự rất sợ mấy thứ này, nên không thể chơi cùng cháu được, thực xin lỗi."
Trịnh Khiêm Dĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người nam nhân mới quen được mấy ngày này, thấy bộ dáng ôn nhu của cậu, đáy lòng nó lập tức xuất hiện cảm giác không thuộc về trẻ con nên có, nhưng cũng không thuộc về tình cảm giống như Trịnh Hạo An, nó nhanh chóng cúi đầu.
Hàn Thư Duệ không nói gì thêm, chỉ nghe được tiếng hừ nhỏ của Trịnh Hạo An, tiếp theo cứ thế mà ôm cậu như vậy rồi bế đi, hướng vào bên trong cư xá.
Chỉ để lại một tiểu bánh bao trừng trừng nhìn vào hồ cá. Sau đó phẫn nộ mà đạp đạp vào trong nước, còn đẩy hết những con cá khi nãy cậu thích thú "cút" đi nơi khác.
Mà lúc này, Trần Đông Dược thấy ông chủ nhà mình đang bế Hàn Thư Duệ đi tới. Hai đại nam nhân chỉ mặc một chiếc quần bơi, dáng người cả hai đều không tệ, Trần Đông Dược thức thời im lặng, lập tức cúi đầu thu hồi ánh mắt của mình lại, đi ra, khóa cửa.
Hàn Thư Duệ chắc đã xấu hổ lắm rồi, lúc đầu anh chỉ nghĩ nên đem Hàn Thư Duệ đến phòng của cậu, nhưng ỷ vào thế lực cùng khí lực mà lưu manh bế cậu lên lầu.
Nhìn gian phòng ngay trước mắt, Trịnh Hạo An liền đem người đang giãy giụa kịch liền trong lòng đến một cái giường lớn được đặt trong phòng còn mang theo hương vị mập mờ.
Hàn Thư Duệ khôi phục tự do, trong nháy mắt liền rụt thân thể vào nơi an toàn. Vào thời điểm hai người ở chung một phòng như thế này, cậu có chút buồn cười lại có chút khẩn trương.
Trịnh Hạo An xoay người đóng cửa lại, sau đó nhìn đến tiểu gia hỏa đang căng thẳng cùng khẩn trương kia, anh đi đến bên giường, vô tình ngồi xuống.
"Hàn Thư Duệ, cậu cảm thấy tôi là loại người gì?"
Trong đầu Hàn Thư Duệ lập tức nhảy ra hai chữ "Lưu manh", bất quá trong tình huống địch cường ta nhược như thế này, cậu sẽ không ngốc mà nói ra miệng chữ đó, suy tư một chút liền chậm rãi nói: "Lợi hại, là người cường thế."
Trịnh Hạo An không chút nào để ý sự chống chế của cậu, anh quả thực rất ưa thích đưa cậu vào thế yếu, còn mang theo một chút quật cường, thật để cho người khác muốn nhào lên cậu, hôn cậu.
Hàn Thư Duệ nhìn ánh mắt của Trịnh Hạo An, cảm giác có chút mất mặt, lập tức hung hăng mà trừng đối phương, tựa như..... một động vật nhỏ đang dựng thẳng lông để hăm he rằng mình sẽ thực sự đến cắn đấy.
Trịnh Hạo An cười cười, tiếp đó là lắc lắc đầu: "Cậu nói không sai nhưng vẫn chưa đúng, chưa đầy đủ, nhưng đối với cậu tôi cũng đã tính toán rất kỹ rồi. Ví dụ nhìn đến bộ dáng lúc này của cậu, tựa như câu nói lúc trước, thật sự sẽ làm được cho cậu khóc lóc cầu xin mà thôi."
Ánh mắt Hàn Thư Duệ vô ý thức nhìn đến quần bơi của anh, sau đó liền vội vàng đỏ mặt nhìn sang chỗ khác. Cậu thấy được Trịnh Hạo An là người chỉnh tề nghiêm túc, nhưng như thế nào lại nói ra câu đó dễ dàng như vậy được.
"Nhưng hiện tại tôi hy vọng cậu có thể nhìn thẳng vào vấn đề, nhìn thẳng vào tôi, tôi thật sự rất chân thành theo đuổi cậu."
Lời này vừa nói xong, Hàn thư Duệ lập tức nhìn đến người rốt cuộc cũng chịu đứng đắn kia, hỏi: "Ý của anh là, nếu hiện tại tôi tiếp nhận anh thì anh sẽ không làm những việc đi quá giới hạn, đúng không?"
Trịnh Hạo An cười nhưng không nói, không đáp lại câu hỏi không nằm trúng trọng điểm kia. Tạm thời bất động, chỉ có thể nói thiên thời địa lợi nhân hòa thôi là chưa đủ. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh đem cậu đến suối nước nóng mà còn có thể tiếp tục làm chính nhân quân tử được a.
Bất quá Hàn Thư Duệ cũng đã buông lỏng được một ít, đặc biệt là thời điểm nghe được hai chữ theo đuổi ấy, đáy lòng cảm giác rất vi diệu~ Tựa như động vật nhỏ đang giơ cái đuôi đắc chí của mình lên.
Trước đây cậu cũng từng thầm mến qua một người, cho nên hiểu được cảm giác từng li từng tí muốn đối phương có được cảm giác tốt. Tuy nhiên biểu hiện của Trịnh Hạo An có chút không giống, nhưng Hàn Thư Duệ vẫn thấy có chút sung sướng.
Loại biểu hiện cao cao tự đại của anh bây giờ nhìn cũng thuận mắt hơn đôi chút.
Nhìn một nơi đem lại cảm giác không quá nghiêm túc này, cậu liền ho một tiếng, lại mở miệng: " Nếu đến đây để ngâm suối nước nóng, vậy chúng ta đi thôi."
Trịnh Hạo An chau mày, muốn nhắc nhở tên ngốc này đi ngâm suối nước nóng mới là nguy hiểm nhất đó. Nhưng hiện tại đối phương lại làm một bộ mặt dào dạt đắc ý, thật muốn người ta nhào đến khi dễ cậu mà.
Trần Đông Dược biết rõ an bài của Trịnh Hạo An, đối với việc Hàn Thư Duệ đang nôn nóng muốn đi ngâm nước thế này, hắn cũng không biết nên cảm khái như thế nào đâu a~
Nhìn con mồi tự động sập bẫy, là cái loại tâm tình phức tạp như thế nào hả~. Rõ ràng "ông chủ xấu xa" của mình muốn để dành cái hoạt động này vào buổi chiều, nhưng.....
Quang cảnh xung quanh suối nước nóng khác xa với ao nhỏ đầy đám cá nhỏ kia, Cứ như nơi này ngăn cách với chốn đô thị phồn hoa, như một vùng sơn cước quá đỗi xinh đẹp.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Trần Đông Dược vốn đi sau lưng Trịnh Hạo An, giờ phút này đang cực kỳ khinh thường ông chủ của mình, nhưng cũng phải dừng lại chờ an bài của Trịnh Hạo An.
"Đừng để cho Khiêm Dĩnh đến quấy rầy tôi."
Trần Đông Dược nhanh chóng đáp lại rồi lui xuống dưới, làm việc của mình. Nhìn cư xá trống trải không người, nhưng kỳ thật toàn bộ nhân viên đang công tác ở trong phòng của họ theo chỉ thị, chứ không phải là nơi vắng người.
Hắn nhanh chân nhờ vài người làm đến chăm sóc tiểu thiếu gia, còn mình thì đứng ngoài tựa như chuẩn bị cho những tình huống đột ngột phát sinh, cũng như đang chờ Trịnh Hạo An.
Chỉ là, trong lòng hắn xấu hổ mà nghĩ đến... lát nữa... nếu có thể nghe được âm thanh sống động nào đó thì hắn nên làm gì bây giờ. Phải cố gắng giảm đi tối thiểu sự hiện hữu của bản thân mình thôi.
Tình cảnh này, thực là, làm người xoắn xuýt quá đi mà.
(Có đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không.......?????)