*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe được lời nói rõ ràng như vậy....Hàn Thư Duệ mới khó khăn nhớ tới đêm đó, cùng một nam nhân có thân hình tương tự với người trước mặt này đã làm chuyện thân mật kia, thì ra chính là người này.

Đáy lòng có chút may mắn vì Trịnh Hạo An không phải là loại người khiến cậu buồn nôn, chỉ là nhất thời cảm giác bực bội cùng bị lừa gạt xông tới, cậu muốn thật hung hăng mà tát người này. Rõ ràng sớm đã chiếm được tiện nghi, lại ngày ngày đem cậu ra đùa giỡn.

Trịnh Hạo An nhìn sắc mặt của Hàn Thư Duệ thoáng chốc thay đổi, bất quá không nghĩ tới, sau khi phẫn nộ cùng hoang mang qua đi....lại là một loại mệt mỏi cùng lạnh nhạt. Không thể không nói, phản ứng của cậu như vậy, khiến tâm tình của Trịnh Hạo An nháy mắt không vui.

Anh nhìn ra được Hàn Thư Duệ có một đoạn quá khứ, thậm chí còn làm cho cậu không muốn thân cận với ai, muốn ngăn cách với mọi người xung quanh. Thế nhưng những ngày này, cậu lại có thể cùng anh thân cận, cho nên anh mới muốn đem chuyện đêm đó đục một lỗ trên vách tường ngăn cách của cậu.

Mạc Phỉ có thể phẫn nộ cùng thất vọng, lại không ngờ người này có thể đối với chuyện đêm đó cảm thấy không sao cả, kỳ thật là cậu có quan tâm đến chuyện này hay không đây.

Nghĩ đến đây, Trịnh Hạo An liền kéo mạnh cậu về phía mình, đồng thời cũng nghiêng thân mình qua chỗ cậu.

Hàn Thư Duệ không kịp chuẩn bị, đột ngột bị lôi đến trước lồng ngực vạm vỡ của nam nhân, lại còn nặng nề bị áp dưới thân của đối phương, cậu chỉ cảm thấy sự tức giận lúc trước lại xông lên, ngoại trừ nhắm mắt lại, cái gì cậu cũng không muốn nói với đối phương.

Trịnh Hạo An sử dụng móng vuốt của mình, nhẹ nhàng vuốt ve con thú nhỏ đang xù lông này, nhìn người nào đó không phản ứng, tâm tình khá hơn một chút. "Mở mắt ra, bằng không tôi không biết sẽ làm gì nữa đâu."

Hàn Thư Duệ vô thức đẩy lồng ngực của Trịnh Hạo An ra, đồng thời trừng lớn mắt liếc nhìn tên khốn kiếp đã hôn mình kia. Tại sao trước giờ cậu không phát hiện Trịnh Hạo An là người lưu manh từ đầu đến chân như vậy, hơn nữa luôn tính toán chiếm tiện nghi của người khác.

Đương nhiên Trịnh Hạo An cũng có chút oan uổng, trước đây anh là người ưa sạch sẽ, dù đối với ai cũng vậy, nhưng khi đụng đến Hàn Thư Duệ, anh tựa như con mèo lớn ngửi thấy được mùi cá, chỉ muốn đem vật nhỏ này nuốt vào bụng.

Trằn trọc mút vào, một cách ôn nhu, cho tới khi Hàn Thư Duệ hít thở không thông.

Hàn Thư Duệ có thể nói là một người cổ giả, năm đó Phương Tử Kỳ không đắc thủ có lẽ một phần cũng do bộ dáng của Hàn Thư Duệ quá thờ ơ làm người khác mất khẩu vị. Vì thế không biết được, thân thể Hàn Thư Duệ thực ra rất mẫn cảm.

Dù một mực làm ra bộ dáng cách xa người khác vạn dặm, nhưng chỉ đơn giản đụng vào hoặc hôn môi như vậy cũng có thể khơi mào cậu được rồi. Hơn nữa cũng chưa có ai dạy dỗ cậu phải như thế nào hay như thế kia. Điều đó khiến cậu tức giận, hận không thể giết chết nam nhân trước mặt này.

"Thả tôi ra!"

Trịnh Hạo An lưu luyến rời khỏi đôi môi mềm mại của cậu, trong ánh mắt mang theo một tia lãnh ý: "Mỗi một lần, thời điểm cậu nói không được hay dừng lại đều vô lực như vậy sao?"

Hàn Thư Duệ lập tức sững sờ, cậu biết rõ chính mình từ trước đến giờ luôn là người mềm yếu, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cho cậu biết, người khác chân chính khi dễ cậu, cậu cũng chưa từng chân chính phản kháng.

Trịnh Hạo An nhìn tiểu gia hỏa đang lâm vào suy nghĩ, hai tay không do dự mà tiến vào vạt áo ngấp nghé đã lâu. Tinh tế mà tỉ mỉ, mang theo từng chút hương vị là tiềm chất của một con báo đi săn.

Anh thật sự hy vọng lúc Hàn Thư Duệ ở bên cạnh mình, có thể không e dè che giấu dục vọng của cậu nữa, thậm chí có thể ỷ lại vào anh. Nhưng anh không hy vọng cậu lại bảo trì trạng thái này trong giờ phút này, bởi vì quá vô hại, quá hấp dẫn, có thể khiến anh đạt được mục đích.

Trịnh Hạo An không dám tưởng tượng được, nếu ngày đó, lên giường cùng cậu là một người khác, nếu lúc đó nằm trên cậu là một người khác, không biết anh bây giờ sẽ như thế nào.

Mà anh, là người không tin tưởng vào kỳ tích, cũng không phải là một nam nhân thích cầu nguyện. Trái lại, Trịnh Hạo An là người thích nắm giữ trong lòng bàn tay, cho nên anh đối với những người khác sẽ không sinh ra thứ tình cảm như thế này, nhưng Hàn Thư Duệ lại là người ngoại lệ, anh muốn Hàn Thư Duệ phục hồi lại, còn muốn dạy Hàn Thư Duệ nên cự tuyệt người khác như thế nào để bảo vệ bản thân mình.

Đương nhiên có thể lý giải được, Trịnh Hạo An lúc này chưa biết đến một danh từ__ "dưỡng thành", bất quá anh cũng không xem việc này là trò chơi, cả đời này, đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo An dụng tâm đến vậy.

Tuy nhiên, đối với tất cả mọi việc, Hàn Thư Duệ đều không hiểu. Dù sao thân phận và tuổi tác của Trịnh Hạo An làm cậu vô thức xem Trịnh Hạo An như một trưởng bối, là một doanh nhân thành công mà kính nể.

Đây cũng là nguyên nhân làm cậu muốn ngăn cách người này, bởi trước đây cậu đã từng bị tổn thương như vậy.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Trịnh Hạo An muốn giải tỏa không khí một chút, anh rướn người mở cửa: "Chúng ta xuống đi, Khiêm Dĩnh không thấy chúng ta, chắc nó đang ồn ào trong đó."

Hàn Thư Duệ hung hăng trừng mắt người nào đó nãy giớ đùa giỡn lưu manh cậu xong lại coi như không có gì kia, lúc này mới đi xuống xe.

Khi nhìn đến kiến trúc của khu này, không nhịn được sáng mắt lên.

Hàn Thư Duệ cũng là người học kiến trúc, hơn nữa thiên hướng nghiên về thiết kế bố cục. Hiện tại nơi này chỉ xây được một góc đã làm cậu phấn khích đến không chịu được.

Xung quanh, mỗi một tảng đá mỗi một tấc đất đều là năm đó cậu đích thân tự chọn để thiết kế. Chẳng qua năm đó cậu còn chưa hoàn thành mục tiêu này, người kia đã vi phạm lời thề của bọn họ. Mà cậu, chỉ có thể rời nhà cùng trường học.

Hàn Thư Duệ biết rõ tình yêu của hai nam nhân là rất khó, cậu không trách ai, chỉ có thể trách mắt nhìn người của cậu quá kém. Bất quá cậu cũng không cảm thấy hối hận, vì thế giới rất lớn, cũng không phải cần có thứ tình yêu này.

Trịnh Hạo An đương nhiên nhìn thấy được thần sắc của cậu, anh cứ tưởng cái cư xá này có thể khiến đối phương vui vẻ, nhưng không biết rằng nó đã khơi lên bệnh nghề nghiệp của cậu. Cho nên anh chỉ cười cười: "Biết cậu không có đồ tắm, nên tôi đã chuẩn bị trước cho cậu rồi."

Mặt Hàn Thư Duệ thoáng cái đỏ bừng. Sau khi Trịnh Hạo An lộ rõ bản tính, cậu cũng đã biết người nam nhân này chẳng phải loại người đứng đắn gì.

Rõ ràng, chính là một đại sắc lang khoác lên tấm da chính nhân quân tử đây mà.

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Tôi sẽ cố gắng đem tiểu công dưỡng thành trung khuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play