*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian đã đến gần trưa, tại phòng bếp không lớn không nhỏ.
Trịnh Hạo An đang hưởng thụ cảm giác áp người trước mặt đến nơi hẻo lánh, thình lình thanh âm nghi hoặc của con trai vang lên, " Ba ba, hai người đang làm gì đó?"
Nghe được câu hỏi đơn thuần kia, Hàn Thư Duệ lập tức đẩy Trịnh Hạo An đang muốn sáp tới trên người mình ra, có chút bối rối tiếp tục đi chuẩn bị cơm, không quên nói với ra: "Khiêm Dĩnh, cơm đã xong rồi, rửa mặt rồi tới ăn cơm."
Trịnh Hạo An cũng không quan tâm tới động tác này, ánh mắt mang theo điều suy nghĩ nhìn về con trai mình. Mười hai tuổi, cho dù không hiểu tình cảm là gì nhưng cũng được xưng tụng là có mối tình đầu rồi.
Nếu không phải nhóc con ở trên trường luôn được những cô bé vây quanh, anh hẳn là sẽ hoài nghi, phải chăng thằng nhóc Khiêm Dĩnh này yêu thích Hàn Thư Duệ.
Đương nhiên dù anh có nghĩ ngợi lung tung cũng không thể biết được, ngược lại, Trịnh Khiêm Dĩnh sau khi lấy hết dũng khí cất lên câu hỏi cũng đã biến mất không còn dấu vết, lập tức không đợi Trịnh Hạo An lên tiếng, nhanh nhảu hướng đến phòng khách, nơi mà... có Hàn Thư Duệ.
Hàn Thư Duệ đang dọn đồ ăn ra thì phát hiện cái đuôi nhỏ này đi theo mình, trong lòng cậu rất sung sướng. Trước giờ cậu vốn là người hướng nội, không có duyên với trẻ nhỏ, còn đối với phái nữ... nếu giống với kiểu con gái như hôm trước, cậu nhất định sẽ lập tức chạy đi thật xa. Bây giờ thấy một cái bánh bao đáng yêu thế này, đáy lòng cậu cũng mềm nhũn hết rồi.
"Hôm nay chú làm tôm cho cháu đấy, nhanh rửa tay rồi ăn cơm."
"Đã rửa rồi ạ."- Mắt Trịnh Khiêm Dĩnh sáng trưng, ánh mắt thèm thuồng nhưng không dám động đũa, nó không ngừng liếc về hướng nhà bếp.
Hàn Thư Duệ biết nhóc con đang đợi Trịnh Hạo An, cậu cũng không nói gì thêm, cùng nhóc con đợi ai kia vác mông tới.
Vì vậy, thời điểm Trịnh Hạo An đến liền nhìn thấy hai cặp mắt đen láy nhìn mình chằm chằm. Tuyệt đối không phải là thần sắc chờ mong, mà là đang phàn nàn anh quá chậm chạp.
Trịnh Hạo An nghĩ, có phải gần đây anh rất dễ tính, nên hai người kia mới có thể làm càn đến mức này?
Bất quá hôm nay anh cũng không muốn biểu lộ bộ dáng uy nghiêm. Với tư cách là chủ nhà, hôm nay lại là ngày đầu tiên Hàn Thư Duệ đến đây, anh đang suy nghĩ xem mình cần phải làm gì để chúc mừng cậu.
"Ăn cơm đi, thời tiết buổi chiều khá tốt, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo một chút."
Trịnh Khiêm Dĩnh đang vươn tay lấy tôm liền dừng lại, cong khóe miệng, làm cho Hàn Thư Duệ hận không thể nhào đến uốn nắn khuôn mặt phấn nộn kia một phen, rõ ràng tâm tình rất vui vẻ, nhưng vẫn cố làm ra bộ dáng bình tĩnh của một tiểu đại nhân.
Chỉ tiếc Trịnh Khiêm Dĩnh vẫn còn nhỏ, không làm ra được khuôn mặt ác liệt như Trịnh Hạo An, trái lại còn làm cho người khác muốn khi dễ nó hơn.
Vì vậy trong bữa cơm này, ba người ngoại trừ hưởng thụ mỹ thực, chỉ có Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Khiêm Dĩnh hí hoáy gắp đồ ăn cho nhau, để lại một người "hiền lành" bơ vơ ngồi nhìn.
Sau khi ăn xong, Trần Đông Dược xoa xoa bụng, đúng giờ đem xe lái đến trước cửa nhà. Vì chuyện chiều hôm nay, ông chủ đã chuẩn bị rất chu đáo, cho nên mặc kệ hắn có ăn nhiều hay ít cũng không dám chậm trễ dù chỉ nửa phút.
Chẳng qua hắn đã được thưởng thức "tài nghệ" của Hàn Thư Duệ, có thể làm cho những món ăn đơn giản khiến người ta không thể dừng được đũa như vậy, hắn càng ngày càng kỳ vọng ông chủ có thể giữ được người này càng lâu càng tốt.
Bất quá khi nghĩ đến nơi mà bọn họ chuẩn bị tới, hắn không nhịn được có chút lo lắng. Ông chủ dụng mưu trắng trợn như vậy, vì đã ăn được một bữa cơm do Hàn Thư Duệ nấu nên hắn cảm thấy vô cùng bận tâm a, thân thể Hàn Thư Duệ như vậy, hắn sợ cậu sẽ không chịu nổi mất.
Đáng tiếc Hàn Thư Duệ không hề biết bọn họ sẽ đi đâu, lại bởi vì bộ dáng bình tĩnh của Trịnh Khiêm Dĩnh khiến cậu cũng rất mong chờ.
Mãi đến khi, tại vùng ngoại ô thoáng đãng trống trải lại xuất hiện một tòa kiến trúc rất lớn, cậu có chút kinh ngạc.
Trịnh Hạo An đương nhiên nhìn ra được sự kinh ngạc của cậu, cũng không che dấu nụ cười: "Đây là công trình được xây dựng gần đây."
Trịnh Khiêm Dĩnh không nhịn được tò mò: "Ba ba, hôm nay chúng ta sẽ chơi cái gì?"
Xe chậm rãi lăn bánh vào trong, cổng liền lập tức đóng lại, Trịnh Hạo An lúc này mới nói: "Chỗ này có suối nước nóng vừa mới xây xong, hơn nữa cũng chưa có ai dùng qua, nên tôi mới dẫn hai người tới đây chơi."
Trịnh Khiêm Dĩnh so với bạn cùng lứa tuy có vẻ thành thục hơn, nhưng vừa nghĩ tới ở đó có nước ấm còn có cá nhỏ, gương mặt liền vì phấn khích mà ửng hồng lên.
"Ba ba, trong suối nước nóng có cá con không ba?"
Trịnh Hạo An nhìn Hàn Thư Duệ, tâm tình rất tốt, "Đương nhiên là có rất nhiều, ngoại trừ vài loài cá thường có ở trong suối, còn có rất nhiều loại cá với đầy đủ màu sắc mà con thích, hôm nay cứ chơi thỏa thích đi."
Bởi vì trước giờ bị quản giáo nghiêm khắc nên khi xe vừa dừng, Trịnh Khiêm Dĩnh liền cực kỳ nhanh chân chạy ra ngoài. Trần Đông Dược đỗ xe lại, sau đó làm như nhàn nhã, nhưng kỳ thực lại nhanh chóng biến mất trước mặt hai người kia.
Hàn Thư Duệ chỉ chậm chân một chút, người bên cạnh lại cứ khóa cửa, làm cậu chỉ biết ngồi đó mà oán hận.
Trịnh Hạo An đưa tay ra rồi lại lập tức rút tay về, bất quá hôm nay anh không muốn ôm thử như lần trước. Anh còn muốn khoảng cách của mình và Hàn Thư Duệ gần hơn một chút. Anh tin tưởng tình yêu là một loại nhận thức có thể khắc sâu vào tâm trí của người khác.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Hàn Thư Duệ biết dù có sợ sệt người trước mặt này cũng như không. Trước giờ cậu vốn không phải người nhát gan, chỉ có điều đây là lần đầu tiên cậu mãnh liệt cảm nhận được dục vọng muốn trốn chạy là như thế nào.
Trịnh Hạo An không hài lòng khi thấy cậu trầm mặc, ỷ vào chung quanh đây không có người cùng không gian chật chội trong xe, bỗng nhiên rướn người về phía trước một chút: "Cậu đoán thử xem tôi đang suy nghĩ gì?"
Hàn Thư Duệ vô thức nhìn anh, không nhẫn nại mà mở lời: "Trịnh tiên sinh đang nghĩ gì, tôi đâu thể biết được, bất quá chúng ta có lẽ nên xuống xe đi."
Khóe miệng Trịnh Hạo An hơi câu lên, mang theo sự sung sướng cùng với một loại mị lực không rõ ràng, chỉ là khi phối hợp với lời nói của cậu, làm cho toàn thân Hàn Thư Duệ trong nháy mắt muốn nổ tung.
"Nhưng tôi lại muốn nói cho cậu biết, kỳ thật tôi đang suy nghĩ, nếu bây giờ ở trong xe đem cậu áp đảo, không chừng cậu có thể làm cho tôi tiếp tục dùng sức để khi dễ cậu. Ngoại trừ cầu xin tha thứ, ngay cả một câu cự tuyệt cậu cũng sẽ nói không nên lời."
Lời tác giả: tiểu công thật là rất kiên nhẫn dâm a.