*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được câu hỏi của Hàn Thư Duệ, trên mặt Trịnh Hạo An không có bất kì biểu tình gì, đi đến nhìn thương thế của Trịnh Khiêm Dĩnh, lúc này mới nhàn nhạt gật đầu: "Khiêm Dĩnh, đây là chú Hàn Thư Duệ, còn chưa giới thiệu với cậu, đây là con trai của tôi."
Lúc trước anh đã từng nghĩ tới việc này, nhưng đáy lòng khi thấy con mình cùng người yêu tương lai ở cùng nhau hòa hợp như thế, đáy lòng anh liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Con trai?"
"Thư Duệ?"
Hai người đều kinh ngạc giống nhau, đối với hành động này, Trịnh Hạo An cảm thấy rất hài hòa. Trong nhà có hai bảo bối một lớn một nhỏ như vậy, lửa giận của anh cũng đã biến mất vô tung vô tích hết rồi.
Nữ nhân kia gấp ghé đồ đạc của anh thì thôi đi, lại đem Hàn Thư Duệ đi trao đổi điều kiện, sao có thể ti tiện tới vậy nhỉ. Trịnh Hạo An đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho người đó được.
Có điều hiện tại xem ra, anh muốn tức cũng không tức được, trời cao nhanh như vậy đem Hàn Thư Duệ đến, đây chính là sự bồi thường tốt nhất.
Trịnh Hạo An khẽ gật đầu, coi như đã trả lời vấn đề của hai người, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh của anh lại làm cho Hàn Thư Duệ thấp thỏm không yên.
Dù sao cậu cũng thật không ngờ, Vương Hạo Hiên thật sự đã đụng trúng một thiếu gia có thân phận, không biết Trịnh tiên sinh có bỏ qua chuyện này hay không đây.
Hàn Thư Duệ suy nghĩ nửa ngày, nếu mở miệng trước sẽ trở nên bị động, nhưng nghĩ đến Trịnh Khiêm Dĩnh, nhóc con này chắc là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, lại bị người ta làm cho trên đầu có một lỗ nhỏ như thế, đáy lòng cũng rất áy náy. "Trịnh tiên sinh, tôi biết Hạo Hiên làm con của anh bị thương. Nhưng bất kể là gì cũng hy vọng anh tha thứ, ngồi tù thật sự là quá nghiêm khắc."
"Gọi tôi là Hạo An được rồi."
Hàn Thư Duệ lập tức cứng người lại, chỉ là cậu đang cầu người ta, trước mặt còn có nhóc con, nên thật sự không thể không cho Trịnh Hạo An mặt mũi được. "Hạo An."
Thanh âm của cậu vốn rất dễ nghe, bây giờ lại thấp giọng gọi tên Hạo An, làm cho lão sói đang vẫy đuôi trước mặt hận không thể đem cậu đẩy ngã đè dưới móng vuốt của mình.
Còn chuyện muốn đè lại rồi làm gì tiếp, đây là chuyện thiếu nhi không thể nhắc tới.
Trịnh Khiêm Dĩnh đứng bên cạnh quệt quệt khóe môi, nó đang thân thương tặng cho lão ba ba của mình một cái liếc xéo sắc bén, nó nhìn ra được lão lưu manh nhà mình chắc chắn có ý đồ đối với người đàn ông tên là Thư Duệ này rồi. Ba ba làm ơn khiêm tốn một chút cho con nhờ!!!
Bất quá nó cũng quên mất lúc trước nó còn hy vọng ba ba quan tâm nó một chút. Nhưng không biết vì cái gì, sau khi gặp Hàn Thư Duệ, đột nhiên nó cảm giác được ba ba đang đứng ở đây thật là chướng mắt quá đi.
Trịnh Hạo An không hề biết nhóc con nhà mình đang oán thầm, lúc trước anh có thuận theo lời hứa của Hàn Thư Duệ, sẽ không lưu lại ở khách sạn nhiều nữa. "Tôi nghe nói... Hình như cậu muốn ở lại để chăm sóc Khiêm Dĩnh?"
Hàn Thư Duệ kiên trì gật đầu, trước kia cứ tưởng thoát khỏi Trịnh Hạo An, cậu thấy rất may mắn, nhưng giờ phút này, tất cả đều biến thành hối hận rồi. Tuy nhiên cậu lại rất muốn chăm sóc nhóc con đáng yêu này, chỉ là hết lần này đến lần khác, cứ giống như cậu đang dâng mình cho một con sói đói vậy.
"Vậy thì tốt, chỉ cần cậu chăm sóc thương thế cho Khiêm Dĩnh tốt lên, chuyện lần này tôi cũng không muốn truy cứu nữa, đám người đó cũng không dám không thả người."- Trịnh Hạo An nói đến đây, thoáng dừng lại một lát, sau đó thấy Hàn Thư Duệ có chút thấp thỏm không yên liền nhẹ giọng cười cười, "Bất quá cậu vẫn là thiếp thân của tôi, không có gì thay đổi cả, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chuyển về đây ở cùng với Khiêm Dĩnh, còn công tác của cậu ở khách sạn, tôi sẽ an bài tốt."
Hàn Thư Duệ còn có thể làm gì, chỉ biết gật gật đầu, tiếp theo tìm cớ trở về khách sạn thu dọn đồ đạc để chạy ra ngoài.
Trịnh Khiêm Dĩnh ngồi ở trên giường, tốn công tốn sức mà trừng cái người trên mặt thì mang theo thần sắc ôn nhu, nhưng suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào kia, nhóc con đương nhiên rất ghen ghét. "Lão lưu manh."
Trịnh Hạo An nhanh chóng thu liễm sắc mặt của mình, cuối cùng nhìn thoáng qua hài tử bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mới sinh ra được kia, nhanh chóng đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nhóc: "Ngoan nghe lời, dưỡng thương đi, trước khi vết thương tốt hơn thì không được chạy loạn."
Trịnh Khiêm Dĩnh phồng hai má, rốt cuộc vẫn dùng bộ dáng tiểu đại nhân gật gật đầu. Sau khi Trịnh Hạo An rời đi, cậu nhóc mới sờ sờ đầu của mình như muốn lưu luyến độ ấm đó.
Vào ban đêm, Hàn Thư Duệ đem chuyện mình sẽ rời khách sạn để tiếp tục làm việc cho Vương thúc nghe. Bởi vì con trai vừa được thả ra nên ông đang rất vui mừng, nhưng khi nghe xong, Vương Như Thành lập tức nhíu mày: "Chuyện của Hạo Hiên được giải quyết nhanh như vậy, tất cả là nhờ có cháu à."
Hàn Thư Duệ cũng không phủ nhận, chỉ cuối đầu cười cười: "Không ngờ Hạo Hiên lại đánh trúng con trai của Trịnh tiên sinh, nếu không phải Trịnh tiên sinh không truy cứu, có lẽ không ai có thể giúp được."
Vương Như Thành tựa như lần đầu tiên nghe nhắc đến chuyện này, bị dọa sợ, sau lưng cứ thế mà tuôn mồ hôi lạnh, đồng thời lông mày nhíu lại càng sâu, sâu hơn so với lúc nghe tin của con trai, "Nói cách khác, chuyện cháu ra ngoài là vì sẽ làm việc bên cạnh Trịnh hạo An?"
Hàn Thư Duệ nhận ra Vương Như Thành đề phòng Trịnh Hạo An, có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn vẫn là sự cảm kích: " Chú, người như Trịnh tiên sinh, anh ta muốn làm gì thì dù là ai cũng ngăn không được, ngược lại nếu cứ theo ý anh ta mà làm việc, nói không chừng anh ta rất nhanh sẽ mất hứng thú."
Vương Như Thành khẽ giật mình, nhưng rồi vẫn gật đầu, ông chợt nghĩ Hàn Thư Duệ dù sao cũng là một nam nhân, tuy đôi lúc có hơi ngốc, nhưng đạo lý đối nhân xử thế vẫn biết rất rõ.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Chỉ là nghĩ đến đứa con trai ngu ngốc làm ra việc như vậy, ông lại càng cảm thấy không thoải mái: "Thư Duệ, ơn này chú sẽ nhớ kỹ, buổi tối đến nhà chú ăn một bữa cơm, vừa vặn để cho Hạo Hiên nhà chú cảm ơn cháu."
Hàn Thư Duệ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dáng kiên trì của Vương thúc, cậu vẫn đồng ý.
Chỉ là cậu ngàn muốn vạn muốn, nhưng cũng không đoán được Vương Hạo Hiên này, lại có liên quan đến một đoạn ký ức mà cậu muốn quên đi.
Hơn nữa Vương Hạo Hiên này lại được cậu cứu, dĩ nhiên là Hàn Thư Duệ cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Thời điểm hắn ta nghe lời ba mà cảm tạ cậu, hồn vía cậu lập tức bay ra khỏi người.
"Ơ Hàn thiếu gia, cậu có thể sống ở cái nơi nhỏ bé này để làm nhân viên phục vụ, thật sự là nhân tài không được trọng dụng a~"
Hàn Thư Duệ nhìn thoáng qua hắn, năm đó rời đi, sau lưng người kia luôn không ngừng có một tiểu đệ là hắn ta, cậu nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Thực xin lỗi, cậu nhận lầm người rồi, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, nhận không được hai chữ "thiếu gia" này."
Đáng tiếc, cậu có phủ nhận thế nào cũng chả tác dụng, Vương Hạo Hiên đi tới gần, tinh tế quan sát khuôn mặt so với trước đây càng tinh xảo hơn của Hàn Thư Duệ, chậc chậc hai tiếng rồi cười lạnh: "Hàn Thư Duệ, cậu cho tôi là người ngu sao? Bất quá tôi muốn nói tin tốt này cho cậu, sau khi Phương Tử Xuyên biết cậu rời khỏi nhà.... Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cậu đấy."
Hàn Thư Duệ cảm nhận được ngụ ý trong lời nói đó, mãnh liệt cũng rất phản cảm, nhưng khi nhắc đến cái tên kia, cậu hoàn toàn ngốc lăng.
Đã chạy thoát được ba năm, tại sao cứ nhất định đeo bám cuộc sống của cậu. Cậu cũng không tin người kia là vì ưa thích mình mà tìm kiếm mình, nhưng cậu còn gì để người kia tốn công tốn sức tìm kiếm sao?