*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm Hàn Thư Duệ đến nhà của Vương thúc, dì Vương đang ngồi một bên không nói gì, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe. Vương thúc thấy cậu cũng rất sững sờ, sau đó lại ra sức khoát tay: "Chuyện ban nãy là do dì của cháu nói bậy bạ, cháu đừng để trong lòng, còn tiểu tử kia, chuyện nó tự gây ra thì tự giải quyết, cháu không cần dính dáng tới chuyện này."
Nhìn một màn trước mắt, Hàn Thư Duệ cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, Vương thúc biết dì Vương lôi cậu vô chuyện phức tạp này, nên mới tức giận như thế.
Thật ra cậu cũng không hiểu những chuyện này lắm.... Hạ gia kia tại sao có thể làm như vậy được chứ. Rõ ràng muốn cậu chiều theo ý tứ của Hạ Sơ Tinh, nên mới dùng quan hệ để dễ dàng thả Hạo Hiên ra.
"Vương thúc để cho cháu cùng với một cô gái chơi trò cảm tình này, cháu làm không được đâu."
Vương Như Thành dùng sức gật đầu, điều này là điều mà ông muốn nói, chẳng qua nếu dùng những cách khác thì rất phiền phức. Trước kia ông cũng không muốn nhờ Hạ gia, nhưng hoạn nạn mới gặp chân tình, chỉ vào những lúc thế này mới có thể nhận ra được những người này là như thế nào a~
Rõ ràng có thể hỗ trợ, lại xấu xa đưa ra điều kiện không chút xấu hổ!!
Hạ Sơ Tinh coi trọng Hàn Thư Duệ, ông rất vui vẻ, bởi vì điều này chứng minh Hàn Thư Duệ ưu tú. Nhưng đối phương lại dùng cách này để ép buộc Hàn Thư Duệ, Vương Như Thành sau này có nhìn thấy nha đầu của nhà họ Hạ kia cũng nhất quyết sẽ không cho cô ta một bộ mặt tốt đâu.
"Thư Duệ, chú còn không hiểu cháu sao, là dì của cháu nhiều chuyện, cháu đừng để ý. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho cháu tiếp chuyện với người này đâu, chú cũng biết tính tình của cô bé này rồi, về sau khi chọn người xem mắt cho cháu, chú nhất định sẽ điều tra tỉ mỉ."
Hàn Thư Duệ có chút dở khóc dở cười, đến lúc này rồi mà chú Vương còn muốn cậu đi xem mắt nữa sao, thật không biết phải nói với chú ấy như thế nào mới tốt đây.
"Nhưng chuyện của Hạo Hiên, bây giờ phải làm sao?"
Lông mày Vương thúc nhíu chặt lại, lầm bầm chửi vài câu "Xú tiểu tử", chốc lát lại thở dài. "Kỳ thật đây chỉ là trận ẩu đả bình thường, nhốt khoảng mười ngày nửa tháng sẽ thả ra. Nhưng lần này thằng nhóc kia lại trọc chúng một thiếu gia có danh phận, giờ người có cơ hội, nắm lấy chuyện lần này của Hạo Hiên không tha!"
(Xú tiểu tử = đồ hư hỏng)
Hàn Thư Duệ suy tư, hơi nhìn qua bộ dáng hối lỗi của dì Thẩm có chút không được tự nhiên, cậu biết dì ấy rất yêu chú Vương, hơn nữa nhờ cậu giúp là thật tâm không muốn chú ấy gặp khó khăn.
Cậu thật sự cũng không trách dì ấy, trái lại cậu rất hâm mộ hai người này. Hâm mộ chú Vương có một người như vậy ở bên cạnh, dì ấy hiểu được cái nào đúng cái nào sai, lại vẫn luôn ở bên cạnh chú ấy.
Hàn Thư Duệ khi rời khỏi nhà của chú Vương, tâm trạng rất lo lắng, đến cùng cũng không bỏ xuống được việc của Vương Hạo Hiên. Đơn giản là cậu không nỡ để chú Vương xoắn xuýt lo đông lo tây, mặc dù chuyện này không liên quan đến cậu.
Nhưng cậu lại không thể giúp được gì, nhất là tình huống hiện tại cậu không tiền không quyền. Hàn Thư Duệ nghĩ tới một người có thể giúp được mình, lại nhớ tới trước đó đối phương còn nói những lời kia.....lúc này mới cắn răng, quyết định bỏ qua cách này.
Hai người Hạ Sơ Tinh và Trịnh Hạo An đều bị cậu gạt bỏ, cuối cùng chỉ có thể đến gặp tiểu thiếu gia kia rồi. Cũng may chuyện này không khó nghe ngóng, cuối cùng cũng điều tra được địa chỉ của vị thiếu gia kia.
Suy nghĩ nữa ngày xem phải làm như thế nào để cùng đối phương thương lượng, cậu thay một bộ âu phục, thuận tiện mang theo một giỏ hoa quả rồi mới tìm đến cửa.
Có đôi khi nhị thế tử chỉ muốn có cảm giác được người khác cầu cạnh mình thôi. Hàn Thư Duệ một đường vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng đứng trước mặt tên công tử nhị thế gia kia.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, người bị hại là một đứa nhóc khoảng chừng 12, 13 tuổi a.
Đối phương nhìn cậu một cái, sau đó còn chưa bỏ ý định nhìn nhìn về phía sau cậu tựa hồ đang tìm kiếm người nào, cuối cùng cũng xác định sau lưng Hàn Thư Duệ không có ai, cả người lập tức càng thêm mệt mỏi.
Hàn Thư Duệ đoán không được hài tử này đang chờ đợi ai, bất quá nhìn cậu bé hai mắt thật to, khuôn mặt trắng nõn, lại phối hợp với lớp băng bó trên đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi cảm động.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại giống như mang địch ý với cả loài người, nhưng vẫn muốn có người thân cận.... Hệt như một chú cún con.
"Anh có chuyện gì không?"- Nhóc con vì đang nằm, tựa hồ như đang nghinh mũi lên trời. Bất quá chỉ dựa vào khuôn mặt kia, lại có thể thần kỳ đem khí tức không tốt mà che giấu mất.
Chắc là việc này cũng thường xảy ra, nó nghĩ bộ dáng tinh xảo, đáng yêu sẽ làm cho người khác bất động, không làm được gì đi.
Hàn Thư Duệ bỗng nhiên nhớ tới, lúc cậu còn nhỏ, vài người bạn của ba khi nhìn thấy cậu, lúc nào cũng xoa đầu nắn má cậu hết.
"Chú là người đại diện cho Vương Hạo Hiên, chỉ hi vọng cháu có thể cho người thả Vương Hạo Hiên ra. Tuy cậu ta động tay động chân là không đúng, nhưng nếu ngồi tù thì cả đời sẽ bị hủy mất."- Lời nói của Hàn Thư Duệ rất chân thành, rất thành khẩn, cậu cố xem nhẹ cái tay đang muốn đưa ra để hung hăng xoa xoa cái đầu xù của cậu bé.
Ánh mắt cậu bé hiện lên nghi hoặc, như đối với tình huống bây giờ không hiểu cho lắm, khẽ nhíu đôi mày đáng yêu lại: "Anh nói ngồi tù gì cơ, Vương Hạo Hiên là ai làm sao em biết, anh không phải là người ba ba đưa tới để chăm sóc cho em sao?"
Nháy mắt, Hàn Thư Duệ ngây ngẩn cả người, hóa ra hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt cả một buổi trời. Bất quá Hàn Thư Duệ cũng không muốn giấu cậu bé, lập tức đem chuyện nó bị người ta đánh bị thương giải thích rõ rõ ràng ràng.
Khuôn mặt đáng yêu của Trịnh Khiêm Dĩnh càng lúc càng đen, ngày hôm qua vừa mới xuống phi cơ, nó liền vội vàng đi tìm ba ba. Kết quả không may đi đến một lối nhỏ, lại càng không may bị một cục gạch bay thẳng tới đầu làm bị thương. Sau đó bị bắt đến bệnh viện khâu vài mũi, đương nhiên nó rất tức giận a.
Nó chưa bao giờ chật vật như vậy, hơn nữa bị may vài mũi thật sự rất đau. Ba ba lại không đến thăm nó càng làm cho nó hậm hực muốn đem người chém thành tám khối.
Mà Vương Hạo Hiên, kỳ thực là hắn xui xẻo thôi, rõ ràng đi đánh nhau cũng không dám mang vũ khí, cuối cùng tiện tay nhặt được một cục gạch lại có thể làm nó bị thương.
"Chú biết bị thương như thế sẽ rất đau, nhưng chú hy vọng cháu có thể tha cho cậu ta một lần, cậu ta thật sự không phải cố ý, hơn nữa cũng đã biết sai rồi."
Hai mắt Trịnh Khiêm Dĩnh mở thật to để nhìn thật kỹ người nam nhân trước mặt này, không biết vì cái gì bỗng nhiên nhịn không được mà nắm lấy tay áo của Hàn Thư Duệ, sau đó giống như bị chính mình hù sợ lại bỏ tay ra, ngữ khí còn nghiêm trọng hơn trước.
"Em không cần biết có nỗi khổ tâm gì, nhưng người ta làm em bị thương đến như vậy, các người nghĩ đền bù tổn thất cho em như thế nào đây?"
Hàn Thư Duệ biết nhóc ấy muốn thỏa hiệp, đáy lòng thở dài một hơi, đối với một đứa nhóc xù lông như vậy, cậu chỉ muốn sáp tới xoa xoa vuốt vuốt mà thôi, "Cháu muốn cái gì? Chú không biết phải đền bù tổn thất cho cháu như thế nào."
Ngữ khí của Hàn Thư Duệ rất ôn nhu, nhìn đến nhóc con đang trợn mắt ngạc nhiên, mặt từ từ ửng đỏ.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Nhóc con hung hăng liếc cậu, sau đó lắp bắp nói yêu cầu của mình: "Em.... Em muốn anh chăm sóc em cho tới khi thương thế hồi phục lại mới thôi, đây là việc có thể mà, đừng thấy em bị thương mà dễ dàng bỏ qua chuyện này....."
"Được."- Hàn Thư Duệ lên tiếng, cậu nhìn đứa trẻ rất đỗi ôn hòa, "Chú sẽ chăm sóc tốt cho cháu, một khi vết thương chưa lành, chú tuyệt đối sẽ không rời đi, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, muốn làm cái gì cũng có thể nói cho chú biết."
"Đó là đương nhiên, bất quá em còn muốn xem biểu hiện của anh nữa, đừng tưởng anh nói được vài lời dễ nghe là em liền bỏ qua. Nếu anh lừa em... Em sẽ cho người bắt tên kia về đấy!"
Trịnh Hạo An vừa vào cửa, liền đứng một bên xem nhóc con nhà mình đang thẩm vấn đối phương xem có lừa nhóc hay không. Thế nhưng bộ dáng muốn tới gần thân cận, bộ dạng nhu thuận sung sướng kia khi ở cùng anh cũng rất hiếm thấy.
Chẳng lẽ cái này là con trai cùng ba ba ăn ý với nhau?
Trịnh Hạo An cảm thấy quả nhiên trời cũng đang đứng về phía mình chăng? Khi anh chưa biết làm sao thì lại đẩy cậu đến bên cạnh anh.
Mà anh, từ trước đến nay là một người không bao giờ bỏ qua cơ hội thuận lợi cho mình a!!!!
Hàn Thư Duệ ngẩng đầu lên, chợt trông thấy Trịnh Hạo An đang dựa vào cửa nhìn mình chăm chú. Tâm tình đang đùa giỡn nhóc con trước mắt này lập tức mất hẳn, mặt không tự giác mà nóng lên.
"Trịnh tiên sinh, sao anh lại ở chỗ này?"