*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Thư Duệ đi xem mắt, đối tượng là một cô gái ngọt ngào, có tướng mạo, nhưng khiến cậu có chút thất vọng cùng một chút bất mãn, ấn tượng của cuộc xem mắt này thật là không mấy tốt đẹp a~ Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, một là để tránh xa cô gái bỗng nhiên lại đối với cậu nhiệt tình, hai là có chút bận tâm về vấn đề mà Trịnh Hạo An đang gặp phải.
Bàn ăn mấy hôm trước còn có thể "đánh ngã" người kia, giờ phút này đối với Hàn Thư Duệ, an toàn của Trịnh Hạo An mới là quan trọng nhất. Nhưng anh ta lại quên bất kỳ món ăn lạ nào cũng có thể làm anh dị ứng a.
Cậu vội vàng lái xe tới nhà hàng, lúc Hàn Thư Duệ vào trong, mọi người vẫn còn đang ăn uống náo nhiệt. Chỉ là mặc kệ bao nhiêu người ngồi ở xung quanh ra sức lấy lòng, Trịnh Hạo An vẫn không tham dự. Hệt như anh tồn tại độc lập với đám người đó vậy.
Anh chỉ nhàn nhạt ngồi đó, đối với mọi người đang bàn luận, không đồng ý cũng không từ chối, lâu lâu đơn giản cổ vũ vài tiếng.
Hàn Thư Duệ không quen nhìn thấy Trịnh Hạo An như vậy, có chút lạ lẫm, bất ngờ, Trịnh Hạo An liếc mắt qua nơi cậu đứng, sau đó dùng ánh mắt như lưu luyến nhìn cậu, lộ ra biểu tình ôn hòa khác với bộ mặt lãnh đạm khi gặp những người khác: "Thư Duệ, tới đây."
Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người đều yên tĩnh.
Hàn Thư Duệ đối với cách gọi thân mật này có chút không quen, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì, từ từ bước đến chỗ của anh. Với tư cách đại biểu cho khách sạn, cậu chỉ cần đối đãi thật tốt người nam nhân này thôi: "Trịnh tiên sinh, anh không thoải mái sao?"
"Uống hơi nhiều rượu, đầu có chút choáng váng."
Anh đã biểu thị mình uống nhiều rượu rồi, vì vậy những người ngồi kia cũng thức thời nhao nhao mở miệng tuyên bố mình cũng uống không nổi nữa, dùng tốc độ thần kỳ đi ra ngoài, trên bàn rượu chỉ còn cậu và Trịnh Hạo An.
Thậm chí Trần Đông Dược vốn đang đứng phía sau cũng nhanh chân đi ra ngoài, gài cửa lại....
Hàn Thư Duệ nghe thấy tiếng gài cửa, lập tức cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Trịnh Hạo An chắc sẽ không làm gì thất lễ đối với cậu đâu. Vì thế tự nhiên mà tiến lên trước vài bước: "Trịnh tiên sinh đã thấy không thoải mái, vậy chúng ta quay về khách sạn đi, có được không?"
Trịnh Hạo An tựa hồ đã thanh tỉnh một ít, chỉ là đôi mắt kia trước giờ mang đến cảm giác khiến tim cậu đập nhanh, bây giờ mang thêm chút men say làm tim cậu như muốn thiêu đốt. "Cậu một mực gọi tôi là Trịnh tiên sinh, như vậy có chút lạnh nhạt."
Tim Hàn Thư Duệ đập mạnh một cái nhưng vẫn cố khắc chế, cố gắng khôi phục lại bình thường. Nhưng so với cách xưng hô Trịnh tiên sinh lạnh nhạt kia thì gọi thế nào mới được? Chả lẽ gọi là Hạo An hay anh Trịnh sao, cảm thấy rất không ổn a, vì vậy cậu chọn cách không trả lời Trịnh Hạo An.
Cậu nghĩ Trịnh Hạo An đã say. Vì thế kiên trì tiến tới, cậu cũng không muốn cùng con ma men này đôi co trả lời. "Về khách sạn rồi nói sau, trước tiên phải tỉnh rượu đã, không thì ngày mai sẽ rất khó chịu."
Trịnh Hạo An được cõng, thuận thế tự nhiên tựa vào cổ của Hàn Thư Duệ, hơi thở nóng bỏng pha lẫn mùi cồn của rượu, Hàn Thư Duệ không cách nào mà đẩy anh ra được.
Mặt Hàn Thư Duệ thoáng chút đỏ lên, cậu cảm thấy rất may mắn vì Trịnh tiên sinh đang cúi đầu cho nên nhìn không thấy.
(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/) Đương nhiên cũng vì chính Trinh Hạo An cúi đầu cho nên Hàn Thư Duệ cũng không thấy được ánh mắt của đối phương là hoàn toàn thanh tỉnh, xuyên thấu qua cổ áo sơ mi, chậm rãi nhìn qua da thịt so với nam nhân còn muốn trắng hơn cùng với hai đóa tiểu hoa kia. Lại chậm rãi lướt xuống hạ thân, ánh mắt dần tịch mịch. Mang theo một loại xâm lược chỉ riêng mình anh có, một giây sau anh nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười ôn nhu. Anh rất hài lòng khi gọi Hàn Thư Duệ trở về, nên hiện tại người này vẫn còn thuộc về anh, thậm chí không nhiễm mùi hương của nữ nhân khác.
Trần Đông Dược im lặng mà trông chừng, khi thấy hai người đi ra, tự nhiên tiến đến giúp Hàn Thư Duệ dìu Trịnh Hạo An vào trong xe.
Xe chạy về khách sạn, mặt Hàn Thư Duệ dần dần đỏ bừng, Trần Đông Dược ở phía trước lái xe không nhìn thấy được sự tình phát triển ở phía sau, tay Trịnh Hạo An không biết cố ý hay vô tình mà thoáng duỗi ra, nhẹ nhàng vòng qua eo nhỏ nhưng hết sức mẫn cảm của Hàn Thư Duệ.
Một bên là nhiệt độ của anh, một bên là mùi nước hoa đặc biệt, Hàn Thư Duệ khó có thể hình dung được cảm giác này là gì, lập tức ngồi thẳng lưng.
Hàn Thư Duệ không dám động đậy, bởi vì ở đây ngoại trừ Trịnh tiên sinh còn có trợ lý của anh ta, theo thời gian tay anh lại di chuyển từng chút vào trong, sắc mặt Hàn Thư Duệ càng ngày càng hồng, đến khi cậu không chịu được nữa thì xe đã về tới khách sạn.
Cậu cơ hồ như được giải thoát, lập tức nhảy xuống xe, hít sâu hai lần, lúc này mới cùng Trần Đông Dược dìu Trịnh Hạo An về phòng.
Không đợi cậu né tránh, Trịnh Hạo An lại một lần nữa mở mắt.
"Tôi đi lấy canh giải rượu, Trịnh tiên sinh...đợi một lát."- Không biết vì điều gì mà khi cậu nhìn đến người say này, cậu quyết định tránh được đến khi nào thì cứ tránh.
Chỉ là khi cậu đem canh trở lại, phát hiện ra một sự thật đáng buồn, Trịnh Hạo An vẫn còn nằm vật ra giường, còn Trần Đông Dược đã không thấy bóng dáng.
Đáy mắt Trịnh Hạo An thoáng cười, uống chén canh cậu đem đến, thời điểm Hàn Thư Duệ rời khỏi, anh lập tức kéo Hàn Thư Duệ lại gần mình.
Chén trong tay Hàn Thư Duệ liền rơi xuống, chỉ là ở bên dưới được trải thảm nên không truyền đến thanh âm vỡ vụn. Một giây sau, Trịnh Hạo An đem thân thể cao lớn của mình áp trên người Hàn Thư Duệ, khiến cậu sửng sờ mở to hai mắt nhìn anh.
"Trịnh tiên sinh!"
"Uhm...."- Nam nhân đột nhiên dùng một nụ hôn hung hăng xâm nhập vào khoang miệng của cậu, trằn trọc mà mút mạnh, cả đời Hàn Thư Duệ chưa cảm thụ qua hương vị dâm mỹ như vậy vào thời điểm thanh tỉnh.
Hai cánh tay cậu bị cánh tay rắn chắc của đối phương trói buộc, một lúc lâu sau mới mang theo vài phần trấn an mà buông đôi môi cậu ra, Hàn Thư Duệ không chút do dự nghiêng đầu tránh đi, tránh né sự thân mật của đối phương.
"Trịnh tiên sinh xin tự trọng, tôi không thích đàn ông!"