*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tối hôm đó sau khi hoàn thành công việc của mình, cậu liền nói với Trịnh Hạo An về việc nghỉ phép. Kỳ thật trong khách sạn có chế độ cho nhân viên nghỉ phép 1 tuần 3 ngày, nhưng hiện tại cậu là quản gia thiếp thân của Trịnh Hạo An, nên thông báo một tiếng với anh ta cũng không sai.

Quả nhiên, Trịnh Hạo An do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không hỏi nguyên nhân, đồng ý để cậu nghỉ.

Hàn Thư Duệ hiện tại rất căng thẳng, nhìn thấy Trịnh Hạo An không hỏi han gì, liền thở dài một hơi. Chỉ là cậu không biết, bộ dáng như trút được gánh nặng của cậu làm Trịnh Hạo An càng thêm hiếu kỳ. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến một người chuyên nghiệp như Hàn Thư Duệ xin nghỉ phép.

Sau khi Hàn Thư Duệ tan tầm, Trịnh Hạo An liền gọi Trần Đông Dược, bảo hắn điều tra thử ngày mai Hàn Thư Duệ có việc bận gì, bộ dáng của tiểu tử kia sao lại có chút chột dạ như thế.

Đương nhiên Trịnh Hạo An cũng đã có kế hoạch, kế tiếp anh sẽ đi buộc người này lại bên mình.

Ngày hôm sau khi nhận được tin, anh còn cho rằng mình vẫn còn quá khoan dung mới có thể để Hàn Thư Duệ không áp lực mà đi tìm người xem mặt. Nhớ tới thân thể hoàn mỹ của cậu, Trịnh Hạo An không thể tưởng tượng được nếu có một ngày, Hàn Thư Duệ cùng một nữ nhân hay nam nhân khác không phải chính mình mà chung sống cùng một chỗ, không biết tâm tình của bản thân khi đó sẽ như thế nào.

Ngày hôm sau, thời tiết cũng không tệ, Hàn Thư Duệ vì uống chút rượu mà cảm thấy đầu óc có phần choáng váng. Bất quá đến chiều, cậu vẫn phải ngoan ngoãn đi ăn một bữa cơm, sau đó diện một bộ dáng chỉnh tề đi ra ngoài.

Cậu đáp ứng chuyện này cũng rất qua loa, nếu cô bé này cậu thấy phù hợp thì sẽ cùng nhau tìm hiểu một chút. Chỉ là cậu không biết rằng, chính mình chuẩn bị lãnh hết lửa giận của Trịnh Hạo An, vô tư vui vẻ mà rời khỏi phòng.

Người đầu tiên đáng thương nhất đương nhiên là Trần Đông Dược rồi, ở một nơi bí mật nào đó hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với lần dụng tâm này của ngài ấy, hắn không thể hiểu cũng không thể ngăn cản được, chỉ là hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Ngài ấy sao lại có thể chú ý đến một người bình thường như vậy, so với những người khác, cậu ta cũng coi là dễ nhìn. Nhưng cũng có nhiều tiểu tử còn đẹp hơn cậu ta mà, hắn cảm giác thái độ của ngài ấy so với trước đây rất nghiêm túc.

Hàn Thư Duệ không biết lúc này có người đang suy nghĩ về chuyện của cậu, thời gian dần dần trôi qua, tâm tình của cậu bây giờ quả thực không thể nói là quá tốt.

Bởi vì khi đến chỗ hẹn, cậu đã ngồi chờ hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái ôn nhu xinh đẹp được Vương thúc khen ngợi kia đâu.

Đương nhiên đối với chuyện này, Hàn Thư Duệ cũng không có tức giận gì, cũng không muốn chờ lâu. Chẳng qua khi cậu đứng dậy, lại thấy cô gái kia xuất hiện.

Cô có gương mặt trái xoan, mang một cặp kính râm, bên cạnh còn dắt tới một thanh niên, xem ra cũng bất mãn với buổi xem mặt được sắp xếp này. Hơn nữa cô gái này còn rất kênh kiệu, đầu ngẩng cao dương dương tự đắc, nhìn cậu với vẻ mặt không mấy hài lòng: "Anh là loại người gì vậy, đợi có một chút cũng không đợi được, vậy mà Vương thúc cứ nói khoa trương về anh."

Hàn Thư Duệ không nghĩ tới mình bị nữ hài tử trước mắt này ghét bỏ, đặc biệt là còn liên lụy đến Vương thúc, đáy lòng có chút bực bội, lập tức cũng không muốn lãng phí thời gian của mình nữa.

"Hạ tiểu thư, tôi với cô cũng không có ý gì, vì vậy hai ta đừng làm phí thời gian của nhau thì tốt hơn, nếu như cô có cảm tình với vị tiên sinh này, thì hãy trực tiếp nói cho Vương thúc, chú ấy nhất định sẽ không can thiệp vào chuyện của cô."

Lời nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng Hạ Sơ Tinh nghe vào thì chính là mười phần khiêu khích! Lập tức không muốn giả trang thành thục nữ ngoan hiền gì nữa, cô bỏ tay đang nắm thanh niên kia, đi tới phía trước để lý luận.

"Anh có ý kiến gì không, bản cô nương đến tận đây đã là cho tên tiểu tử như anh chút mặt mũi rồi."

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Khí thế rất bá đạo, mắt kính vừa lớn vừa vướng bận mà rơi xuống, Lập tức lộ ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, ngoại trừ tính cách thì vẻ đẹp của cô có hơn chứ không kém Vương thúc đã miêu tả.

Hàn Thư Duệ hoàn toàn sững sờ, cô gái này còn quá trẻ, cậu đi so đo với cô ta xem ra cũng có chút buồn cười. Vì vậy, cậu cúi xuống nhặt cặp kính râm vừa bị rơi xuống đất, đưa lên cho cô: "Thật xin lỗi, khiến cho cô thất vọng rồi, hẹn gặp lại."

Nữ hài tử ngơ ngác nhìn cậu, Hàn Thư Duệ đưa kính râm cho người thanh niên kế bên: "Mấy đứa nhớ về nhà sớm, tôi đi về trước đây."

Bất quá cậu muốn rời khỏi, nhưng mà người ta lại không nguyện ý cho cậu rời đi.

Hàn Thư Duệ quay lại nhìn người đang lôi kéo tay mình, trên mặt không có sự thiếu kiên nhẫn cũng không có sự ôn nhu thường có: "Hạ tiểu thư còn có việc gì sao?"

Hạ Sơ Tinh không biết người này có tính tình như thế nào, chỉ là khi kính râm rơi xuống, cô mới thấy rõ ràng gương mặt của người trước mắt này, lòng cô có chút không khống chế được mà nhảy lên.

Vương thúc lúc trước có nói tướng mạo của người này cũng không được coi là nam tính cho lắm, cô còn tưởng chú ấy giới thiệu cho cô một nam nhân ẻo lả, nhưng khi nhìn lại, cô cảm thấy có chút hối hận rồi!

Vương Như Thành đã dặn cô dịu dàng hiền lành một chút để việc xem mắt này được thuận lợi. Bây giờ nhìn Hàn Thư Duệ so với học trưởng năm đó của cô còn đẹp trai hơn. Trực giác nói cho Hạ Sơ Tinh biết nhất định phải giữ được người trước mắt này.

Cho dù hai người không có kết hôn cũng không sao, người này mà làm bạn trai cũng đủ để cô đi khoe khoang khắp nơi rồi. Huống chi nghe nói tiền lương của Hàn Thư Duệ hiện nay đã là 4000~5000, cộng thêm tiền thưởng cuối năm chắc cũng không tệ đâu.

Cái gọi là khi có hảo cảm rồi thì thấy cái gì cũng tốt, hiện tại Hạ Sơ Tinh chắc là đang trong trạng thái này. Nhưng cô lại quên bộ dáng kiêu ngạo của mình lúc trước, Hàn Thư Duệ cũng không có lý do gì để nhường nhịn cô.

"Đúng...Thực xin lỗi, hôm nay đúng là tôi đến muộn, nhưng vẫn hy vọng anh dành thời gian đi ăn cùng tôi một bữa, như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ được trưởng bối giao cho, đúng không?"

Thiếu niên đứng bên cạnh Hạ Sơ Tinh lập tức trừng mắt, tựa hồ khó hiểu tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy. chỉ là bị Hạ Sơ Tinh hung hăng giẫm mạnh nên cũng đành ngậm miệng.

Nhưng Hàn Thư Duệ, người này a, sinh ra đã có tính cố chấp, có thể nói cậu cố chấp như cây bám đất vậy.

Thấy cô gái này cứ ba hoa chích chòe, Hàn Thư Duệ vẫn nhớ tới biểu tình tâm cao khí ngạo hồi nãy, còn không thèm nhìn tới cậu một cái, mặc kệ cô ta thật tâm hay giả ý, cậu cũng muốn từ chối lời mời này, huống chi người này đối với cậu đã không tôn trọng, cậu cần gì phải đối với cô ta tôn trọng.

"Cô có thể kêu cậu thanh niên này đi ăn cùng, còn bên phía Vương thúc tôi sẽ nói chúng ta đã gặp mặt cũng đã đi ăn một phen rồi...."- Hàn Thư Duệ còn muốn nói tiếp, nhưng điện thoại đã vang lên, ra hiệu xin lỗi liền bắt máy.

"Trịnh tiên sinh có chuyện gì sao? "

Đầu dây bên kia nói rất bình tĩnh, nhưng cảm giác này khiến cho Hàn Thư Duệ có chút kỳ quái: "Bây giờ tôi đang gặp chút phiền phức, cậu có thể đến chỗ tôi được không?"

Hàn Thư Duệ nhanh chóng nhớ kỹ địa chỉ liền rời đi, Hạ Sơ Tinh há hốc mồm lập tức đứng lên, cũng không nhắc tới việc mời đi ăn nữa.

"Này, Hàn Thư Duệ, anh đứng lại đó cho tôi."- Hạ Sơ Tinh căm giận, cầm cốc nước trên bàn lên, hung hăng quăng trên mặt đất.

Thanh âm thủy tinh vỡ vụn làm người phục vụ lập tức chạy đến, người thanh niên đi với Hạ Sơ Tinh vội vàng cùng nhân viên phục vụ nói xin lỗi. Ngược lại Hạ Sơ Tinh cũng không thèm chú ý đến hoàn cảnh bên này, nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Thư Duệ, đáy mắt hiện lên một chút không cam lòng.

Chỉ là một tên phục vụ mà thôi, cái gì cô đã muốn thì nhất định phải chiếm được về tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play