Nhưng mà làm cậu không ngờ tới chính là, lúc cậu đang chuẩn bị rời đi, Cố Quân ngồi ở đối diện đột nhiên đứng dậy theo, đồng thời dùng một tay kéo tay Diệp Thanh lại, vẻ mặt cấp thiết nói: "Đừng đi! Tôi chỉ là muốn cùng cậu kết giao bằng hữu, không có ý mạo phạm cậu, cậu đi chơi một mình hẳn là độc thân chứ?".
"Không có!", Diệp Thanh trực tiếp hất tay Cố Quân ra, "Tôi không phải độc thân, tôi đã có đối tượng, cũng không có hứng thú cùng cậu kết giao bằng hữu, cậu tìm người khác đi!".
"Vậy nếu như cậu có đối tượng như thế nào một mình đi du lịch? Khẳng định là gạt tôi chứ gì!"
Cố Quân rõ ràng không tin, vẫn muốn giữ chặt tay Diệp Thanh dây dưa.
Đang lúc Diệp Thanh muốn né tránh lần nữa, một cánh tay thon dài to lớn đột nhiên nắm lấy tay Cố Quân, không chút khách khí đẩy sang bên cạnh, sức lực to lớn suýt nữa làm Cố Quân té ngã trên đất, nếu không phải được bạn hắn đột nhiên xông lên đỡ lấy, giờ phút này hắn chắc chắn sớm đã ngã trên mặt đất.
Diệp Thanh kinh ngạc nghiêng đầu, giờ khắc này người đứng ở bên cạnh cậu, thế nhưng là Quý Hiên biến mất hơn một tháng nay.
"Sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tôi tới đây du lịch!"
Thật ra Quý Hiên thám thính được tin tức sau đó đặc biệt đi theo, chỉ là sợ khiến cho Diệp Thanh bất mãn, cho nên lúc này hắn chỉ có thể nói như vậy.
Không đợi Diệp Thanh nói thêm gì nữa, Cố Quân ở bên cạnh đứng vững tức giận gầm thét với Quý Hiên: "Mày là ai? Ai cho phép mày đẩy tao?".
"Hừ! Tao đẩy mày đấy, thế nào?", Quý Hiên cười lạnh một tiếng về phía Cố Quân, không sợ hãi chút nào.
"Mày...", Cố Quân nhất thời tức giận đến liền muốn động tay, bị bạn bè phía sau ngăn cản một phen.
Quý Hiên cười khinh bỉ: "Như thế nào, mày muốn đánh tao? Tới!"
"Mày... Muốn bị đánh!", Cố Quân thở gấp, lập tức thoát khỏi bạn bè phía sau xông lên, một quyền đấm về phía Quý Hiên.
Quý Hiên nhẹ nhàng đối phó, khi Cố Quân đá một cước tới, hắn cũng trở tay một quyền hung hăng đấm vào bụng Cố Quân.
"A...", Cố Quân lập tức đau đơn kêu lên một tiếng được bạn bè đỡ lấy, khom người không dậy nổi thân mình, hung tợn hướng Quý Hiên nói: "Mày ĐM dám đánh tao, lá gan không nhỏ nhỉ!".
Nói xong Cố Quân nói với người bạn phía sau: "Từ Văn, mày ĐM nhanh đi gọi người a!".
"Hả, Cố ca, dạ dạ dạ!"
Từ Văn vội vàng lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại kêu người tới, nhà Cố ca của hắn là một nhà buốn bán ngọc thạch địa phương, trong cổ trấn này có vài cửa hàng ngọc thạch là của Cố gia. Ở cái cổ trấn này, Cố gia vẫn là rất có ảnh hưởng.
Diệp Thanh thấy hai người này muốn kêu người tới, chân mày không khỏi nhăn lại, trong lòng có chút lo lắng, lúc này Quý Hiên ở bên cạnh đột nhiên một cước đá bay di động của Từ Văn, vẫy tay về phía sau, chỉ thấy hai gã đàn ông dáng người cường tráng ăn mặc thường phục bước ra, động tác nhanh chóng tiến lên tóm lấy Cố Quân và Từ Văn.
Cố Quân giãy giụa chống cự, lại phát hiện căn bản không phải đối thủ của hai người này, vội vàng rống giận: "Các người là ai? Muốn làm gì?"
Từ Văn bị bắt lấy thì có chút kinh sợ bắt đầu xin tha: "Đại ca, có gì từ từ nói, mau thả chúng tôi ra đi!".
"Ha ~", Quý Hiên cười lạnh một tiếng, nói với Cố Quân đang phẫn nộ: "Có vài người không phải mày có thể chạm vào, cậu ấy là người của tao!".
Diệp Thanh ở một bên nghe thấy thế trực tiếp nhíu mày, lạnh mặt phản bác Quý Hiên: "Tôi không phải của cậu, cũng không có quan hệ gì với cậu!".
Nói xong cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài cửa, cũng không quay đầu lại, nói với Quý Hiên một câu: "Cảm ơn cậu giải vây, nhưng cậu tốt nhất đừng đi theo tôi nữa!".
Bây giờ cậu phải rời khỏi cái nơi thị phi này, một chút cũng không muốn cùng Quý Hiên dây dưa ở đây.
"Cậu muốn đi đâu, chờ tôi với!", Quý Hiên vội vàng đuổi theo bước chân Diệp Thanh, cũng mặc kệ vệ sĩ và hai tên kia ở phía sau, trực tiếp đuổi theo Diệp Thanh.
Diệp Thanh đi được một đoạn, sau đó thấy Quý Hiên vẫn luôn theo sau lưng mình, tức khắc dừng bước, xoay người nói với hắn: "Xin đừng đi theo tôi!".
Quý Hiên nhìn Diệp Thanh ở trước mắt, trong mắt tràn đầy đều là tình yêu cùng nhung nhớ không thể cất giấu, cười biện giải cho chính mình: "Tôi chỉ là thuận đường với cậu mà thôi, không có đi theo cậu!".
Diệp Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút hết cách: "Tùy ý cậu đi, tốt nhất là như thế!".
Lúc sắp đi đến cửa nhà, cậu dừng bước, xoay người nhìn một chút, phát hiện Quý Hiên quả nhiên như lời hắn nói, xem ra chỉ là cùng đường, lúc này đã không thấy bóng dáng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi vào trong sân.
Sau khi trở lại sân, Diệp Thanh đi tìm chút mồi cho cá koi trong viện ăn trước, sau đó lại ngồi xuống dưới đinh ở trong viện nghỉ ngơi một chút, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, phát hiện hôm nay từ sau 7 giờ hơn tới giờ, Thời Úy bất ngờ vẫn luôn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Diệp Thanh trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc và lo lắng, nếu như tiếp khách ăn cơm, cũng không đến mức thời gian để trả lời một tin nhắn cũng không có, hơn nữa cậu ta đã nói buổi tối muốn gọi video cho mình, giờ này đã hơn 9 giờ, sẽ không có chuyện gì chứ?
Diệp Thanh trực tiếp gọi điện thoại qua cho Thời Úy, chuông điện thoại vang rất lâu, nhưng vẫn không có ai tiếp, chỉ có thể từ bỏ trở về phòng đi rửa mặt.
Chờ cậu tắm rửa sấy tóc xong đi ra, lúc này đã là 10 giờ tối, cậu lại lần nữa lấy di động ra gọi điện cho Thời Úy, lại như cũ không ai nghe máy.
Diệp Thanh đành cầm một quyển sách dựa vào trên giường mà xem, dự định trước tiên không ngủ, chờ cuộc gọi từ Thời Úy một hồi.
Lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đàn ghi-ta, một bài hát mà Diệp Thanh đã từng hết sức quen thuộc -《 Tình Yêu 》, vang lên theo tiếng đàn ghi-ta lưu loát êm dịu.
Diệp Thanh có chút bừng tỉnh, suy nghĩ dường như lập tức về tới thời cấp 3 đã từng đơn thuần, khi đó Quý Hiên vì theo đuổi cậu mà mỗi ngày đều chạy tới dưới lầu nhà cậu hát bài hát này cho cậu nghe.
Cậu đã từng bởi vậy mà cảm động sâu sắc, nhưng hôm nay lại sớm đã cảnh còn người mất, cậu không còn là một Diệp Thanh đơn thuần cũng yêu Quý Hiên sâu đậm nữa, mà là một Diệp Thanh đã trải qua sinh tử sau khi trọng sinh.
Cậu chậm rãi đi đến bên cửa sổ kéo bức mành ra, trên mặt đất ngoài cửa sổ bị Quý Hiên phủ kín cánh hoa đỏ tươi cùng ánh nến, Quý Hiên ngồi ở trong đó, ánh mắt hàm chứa thâm tình cùng bi thương nồng đậm, sau khi nhìn thấy cậu tới trong nháy mắt ngẩng đầu, hướng cậu lộ ra một gương mặt tươi cười ngạc nhiên vui mừng.
Diệp Thanh cũng không nói gì, thẳng đến khi Quý Hiên đàn xong một khúc, mới nói với Quý Hiên: "Cậu đi đi, cậu làm những thứ này đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì, tôi đã có người tôi yêu!".
Quý Hiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, bi thương hỏi cậu: "Cậu không thể tha thứ cho tôi sao? Quay đầu lại nhìn tôi một chút không được sao?".
"Không thể!"
Cho dù trong lòng có chút rầu rĩ, Diệp Thanh vẫn đáp lời đến chém đinh chặt sắt: "Nếu tôi quay đầu, vậy tôi đến với Thời Úy thì sao? Huống chi tôi yêu cậu ấy, không thể nào bởi vì cậu theo đuổi hối hận mà quay đầu, cậu từ bỏ đi, tôi từ lâu đã không yêu cậu nữa, cậu làm vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu!".
Quý Hiên nghe xong lời Diệp Thanh nói, cúi đầu mà vành mắt đỏ bừng ngã ngồi ở trên mặt đất, không có nói thêm gì với Diệp Thanh nữa, tuy rằng hắn có tràn ngập những lời muốn nói, nhưng giờ phút này lại cứng họng không nói nên lời.
Đúng vậy, cậu ấy cũng không yêu mày, cậu ấy đã có người yêu, mày như vậy lại có thể đạt được cái gì? Cũng chỉ càng thêm thất vọng và đau lòng!
Diệp Thanh không hề nhìn Quý Hiên suy sụp ngồi dưới đất, xoay người quay trở về phòng, giờ khắc này tâm tình cậu có chút phiền muộn, đặc biệt muốn gọi điện thoại cho Thời Úy, nghe một chút thanh âm của cậu ta cùng an ủi, bởi vì hành động của Quý Hiên làm cậu hồi tưởng lại những chuyện đã từng khiến cậu vui sướng và không vui.
Cậu cầm lấy di động lại lần nữa gọi cho Thời Úy, không ngờ lần này điện thoại không phải không có ai nghe, mà là rất nhanh đã bị người cắt đứt.
Diệp Thanh tiếp tục gọi qua, lại lại lần nữa bị cắt đứt, đang lúc cậu cầm điện thoại mà nghi hoặc, WeChat của cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn, cậu click mở ra nhìn trong nháy mắt trong lòng kinh hãi.
Chỉ thấy WeChat Thời Úy thế mà lại gửi tới một tấm ảnh, trên ảnh chụp có một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm tinh xảo trang dung mỹ lệ, lúc này đang nằm trên một chiếc giường, tạo dáng ái muội õng ẹo trước màn ảnh.
Đây là có chuyện gì? Diệp Thanh trong lòng vừa giận vừa sợ, nhưng cậu biết rõ Thời Úy là người thế nào, trước tiên không nói cậu ta là một người đồng tính, đối với người khác phái không có hứng thú, hơn nữa cậu ta cũng không loại người tính cách mê gái.
Diệp Thanh đè nén lửa giận xuống, gửi một tin nhắn bằng giọng nói qua, trực tiếp hỏi cô ta: "Cô là ai? Làm sao cô cầm được điện thoại của Thời Úy?".
Đối phương rất nhanh cũng đã gửi tới một tin nhắn: "Tôi là tình nhân của Thời Úy, anh là ai hả? Tôi làm sao cầm được điện thoại của anh ấy, đương nhiên là muốn cầm thì cầm?".
Diệp Thanh căn bản không tin đối phương nói chuyện hoang đường, lạnh giọng hỏi: "Thời Úy đâu? Có phải cô nhặt được điện thoại cậu ấy hay không?".
Cô gái bên kia có chút giật mình, cô ta không ngờ Diệp Thanh lại là lý trí như vậy, người bình thường gặp phải loại tình huống này chẳng phải sẽ lập tức nổi trận lôi đình hoặc là khóc lóc thảm thiết sao?
Cô gái hơi híp mắt cầm lấy điện thoại nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm, lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếm rửa mặt rào rào, cô ta ghi lại một đoạn âm thanh sau đó chia sẻ cho Diệp Thanh, lại nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng ngoài, đắc ý đến mức lại lần nữa gửi tin nhắn cho Diệp Thanh: "Nghe thấy không? Anh ấy đang tắm rửa đó?".
"Không thể nào!", Diệp Thanh nghi ngờ nói: "Làm sao cô chứng minh Thời Úy lúc này cùng cô ở chung một chỗ, không thấy được chính thân cậu ấy tôi không thể nào tin tưởng cô!".
Nhưng mà câu trả lời rất nhanh gửi tới một tấm hình làm Diệp Thanh khiếp sợ, chỉ thấy trên ảnh chụp đối phương gửi tới rõ ràng là áo khoác tây trang mà Thời Úy treo lên, áo khoác này là Diệp Thanh cùng Thời Úy cùng nhau mua, cậu biết rõ đây quả thật là áo của Thời Úy.
Một màn trước mắt làm nội tâm Diệp Thanh trong nháy mắt dâng lên phẫn nộ cùng khủng hoảng khôn xiết, nhưng chỉ một lát sau cậu liền trấn định lại.
Cậu tin tưởng Thời Úy cũng hiểu rõ cậu ta, cậu ta luôn luôn ghét nhất ngoại tình, ngày thường ngoài trừ chính cậu ra thì luôn luôn lạnh lùng với người khác, không thể nào làm ra loại chuyện này.
Điều này cũng làm cậu nhớ tới chuyện khiến cậu thống khổ kiếp trước. Kiếp trước cậu cái gì cũng không làm, lại bị Quý Hiên dễ dàng đưa ra kết luận, nếu lúc này cậu dễ dàng đi tin tưởng những gì được mô tả bởi một người mà chính mình không quen biết, vậy cậu lại có khác gì so với Quý Hiên kiếp trước?
Nghĩ đến đây Diệp Thanh không nhìn điện thoại nữa, trong lòng cũng có một chút lo lắng cho Thời Úy, điện thoại của cậu ta ở trong tay người khác, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cậu quyết định bây giờ lập tức mua vé máy bay chạy suốt đêm về thành phố B, đích thân đi xem thử rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Chờ cậu mua vé máy bay xong, đối phương không ngừng gửi tin nhắn tới một cách cuồng oanh loạn tạc, khiêu khích hỏi cậu tại sao không nói lời nào, hơn nữa còn gửi tới rất nhiều tin nhắn dễ dàng khiến cậu hiểu lầm, Diệp Thanh dứt khoát trực tiếp tắt máy, vội vàng thu dọn một ít đồ đạc sau đó chuẩn bị chạy tới sân bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT