Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Hai người tắm rửa xong, sau đó cùng nhau nằm ở trên giường, Thời Úy kéo Diệp Thanh ôm vào trong lòng, nóng bỏng hôn lên gương mặt tinh xảo của cậu.

Đêm dài đằng đẵng, ngoài phòng một mảnh tĩnh mịch, mặt trăng treo thật cao trên không trung, có ánh trăng chiếu bóng hai người trên cửa sổ.

Hai người trong phòng quấn quýt bên nhau triền miên rên rỉ, màn đêm thuộc về bọn họ còn rất dài, Thời Úy một chút cũng không muốn để nó trôi qua nhanh như vậy......

Thẳng đến khi bóng đêm dần dần biến mất, hai người mới chìm vào giấc ngủ trên cùng một giường.

Bầu trời bắt đầu sáng lên, những đóa hoa ngoài cửa sổ cũng bắt đầu mở ra cánh hoa đang khép mình.

Khi một tia nắng mặt trời chiếu vào gương mặt Diệp Thanh, cậu rốt cuộc chớp chớp đôi mi cánh bướm mở mắt ra.

"Ưm...", Diệp Thanh khẽ nhíu mày, tối hôm qua Thời Úy có chút bá đạo chọc người, làm thân thể tố chất rất tốt của cậu cũng có chút đau eo mỏi chân, không khỏi khẽ hừ một tiếng.

"Ngoan! Cậu ngủ thêm một lúc!"

Thời Úy ở một bên đã phát hiện cậu tỉnh từ sớm, kéo người vào trong lòng ngực hôn hôn, cánh tay thon dài xoa lên phần eo của Diệp Thanh, nhẹ giọng nói: "Tôi giúp cậu xoa, cậu ngủ thêm một lúc đi!".

"Được!", Diệp Thanh khẽ gật đầu, eo được Thời Úy xoa rất thoải mái, hơn nữa quả thật còn rất buồn ngủ, ngay lập tức lại nhắm mắt ngủ mất.

Thời Úy ở bên cạnh thấy thế thả nhẹ động tác, nhẹ nhàng xóa bóp lên phần eo và chân của cậu, thật lâu sau mới buông ra, dịu dàng cúi đầu hôn lên trán Diệp Thanh một cái, đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Thanh.

Ngủ đến mặt trời lên cao, Diệp Thanh rốt cuộc tỉnh dậy, rửa mặt xong sau đó xuống lầu, lúc này Thời Úy đang dùng laptop làm việc trên bàn trong phòng khách.

Nhìn thấy Diệp Thanh đi xuống, Thời Úy thu hồi máy tính đi về phía cậu, đem người ôm vào trong lòng hôn một chút sau đó dẫn cậu đến ngồi vào trước bàn ăn: "Tôi đi lấy bữa sáng qua đây".

"Tôi đi cùng cậu!"

Diệp Thanh đứng dậy, cùng Thời Úy sóng vai cùng đi vào phòng bếp, giúp Thời Úy cùng nhau đem bữa sáng đặt trên bàn ăn.

Thấy bữa sáng chưa động chút nào, Diệp Thanh nhíu mày hỏi cậu ta: "Sao cậu không ăn trước?".

"Tôi cũng không phải rất đói bụng, hơn nữa tôi muốn cùng cậu cùng nhau ăn!"

"Giờ đã hơn 10 giờ rồi, cậu dậy sớm như vậy còn chưa đói sao? Lần sau đừng chờ tôi, cậu đói rồi thì ăn trước."

Diệp Thanh có chút đau lòng cậu ta, uy hiếp nói: "Nếu lần sau cậu đói bụng mà không ăn trước, tôi sẽ không bao giờ ngủ dậy muộn như vậy nữa".

"Được!", Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh, trấn an nói: "Tôi đã biết, tôi chỉ là tương đối thích cùng cậu ăn cơm, lần sau đã biết, nếu cậu còn chưa thức dậy, đói bụng tôi sẽ ăn trước".

"Ừ! Như thế còn được", Diệp Thanh hài lòng, dắt tay Thời Úy đi tới bàn ăn: "Mau tới ăn cơm!".

Hai người cơm nước xong cũng đã sắp đến giữa trưa, thành phố Y khí hậu ấm áp thoải mái, lúc này chỉ dùng mặc quần áo mùa hè là đủ, thời tiết vừa không nóng cũng không lạnh rất thoải mái.

Hai người nắm tay đi trong con hẻm nhỏ cổ xưa lại vô cùng náo nhiệt, xuyên qua dòng người, thưởng thức từng gian cửa hàng phong cách khác nhau, mua chút đồ đặc sản đặc sắc tại địa phương, dự định đến lúc đó lấy về tặng cho người thân thuộc với mình.

Ngọc thạch thành phố Y cũng tương đối nổi tiếng, ở cổ trấn này cũng có không ít cửa tiệm ngọc thạch, Diệp Thanh chọn một chiếc dây chuyền mặt phỉ thúy khắc thành hình bầu dục hoa đào tím, dự định để Thời Úy mang đi tặng cho mẹ Thời Úy, lại chọn thêm hai vật trang trí phỉ thúy dự tính tặng cho Thời ba và ông nội Diệp, cũng chọn một vật trang sức nhỏ hòa điền ngọc* cho Thời Úy, còn chọn một ít đồ vật nhỏ khác chuẩn bị tặng cho Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh.

(*) hòa điền ngọc: là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc

Thời Úy lấy vật trang sức nhỏ mà Diệp Thanh tặng cho cậu ta treo ở trên điện thoại, tiểu hồ lô ôn nhuận trắng tinh treo ở trên điện thoại hết sức đáng yêu, Thời Úy thỉnh thoảng sờ sờ chơi đùa một chút.

Lúc trả tiền Thời Úy muốn thanh toán, lại bị Diệp Thanh ngăn cản, tuy rằng tốn không ít tiền, nhưng Diệp Thanh vẫn hết sức vui vẻ.

Ông nội Diệp để lại cho cậu một số khoản tiền không nhỏ, lại thêm một phần chính cậu đầu tư cùng cổ phiếu, cậu cũng là không thiếu tiền, mua đồ cho người chính mình quan tâm, cậu cũng không đau lòng.

Thấy vẻ mặt Diệp Thanh vui vẻ tươi cười, Thời Úy cưng chiều xoa đầu cậu, hai người lại đi dạo trong chốc lát sau đó chuẩn bị đi ăn cơm trưa.

Trên đường đi, điện thoại Thời Úy đột nhiên vang lên, cậu ta đưa lên nhìn một chút, thế nhưng là trợ lý Trần Tân Trạch gọi tới, thông thường không có tình huống khẩn cấp trợ lý Trần sẽ không gọi điện thoại cho cậu ta, đa số chỉ dùng công cụ trò chuyện trên internet cùng thư điện tử để giải quyết.

Thời Úy nghe điện thoại hỏi: "Trợ lý Trần, có chuyện gì?".

Bên kia điện thoại Trần Tân Trạch vội vàng nói: "Thời tổng, hạng mục mới nhất xảy ra một chút vấn đề!".

"Xảy ra vấn đề gì?" Thời Úy khẽ nhíu mày: "Hôm nay chẳng phải Giám đốc Chu và Trần Công trình bày kết quả nghiên cứu mới nhất với khách hàng sao??"

"Đúng vậy!", Giọng Trần Tân Trạch có chút nôn nóng: "Chính là phân đoạn này xảy ra vấn đề, lúc Trần Công trình bày cho khách hàng làm sai trình tự, bây giờ khách hàng quyết định không ký hợp đồng".

"Trần Công không có ở hiện trường tìm lỗi sao?"

"Có, chính là Trần Công vẫn luôn tìm không thấy vấn đề ở đâu, hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!"

"Bây giờ khách hàng đã đi chưa?"

Trần Tân Trạch vội vàng nói: "Còn chưa, chúng ta tạm thời đã ổn định hắn!".

"Được!", Thời Úy nhíu mày nói: "Lát nữa tôi đích thân gọi điện thoại cho khách hàng, các anh trước chiêu đãi hắn cho tốt, chờ một chút tôi đích thân chạy trở về!".

"Vâng, thật tốt quá, Thời tổng, vậy tôi biết rồi ạ!". Truyện Linh Dị

Trần Tân Trạch vừa nghe tổng giám đốc muốn đích thân gấp rút trở về xử lý vấn đề, lập tức yên tâm, Thời tổng là người được công nhận có kỹ năng lợi hại nhất công ty, chỉ cần cậu ta trở lại, mọi chuyện sẽ mười phần chắc chín phần là có thể giải quyết.

Thời Úy sau khi cúp máy có chút áy náy nhìn về phía Diệp Thanh: "Xin lỗi, hạng mục công ty xảy ra chút vấn đề, đây là hạng mục tương đối quan trọng, bây giờ tôi phải lập tức chạy trở về xử lý một chút!".

Diệp Thanh nghe xong cười nói: "Đồ ngốc, có việc quan trọng thì cậu mau đi làm đi, tôi có thể hiểu được! Vì sao phải cùng tôi nói xin lỗi!".

Thời Úy xoa xoa đầu cậu: "Nhưng mà tôi không thể cùng cậu tiếp tục đi dạo cổ trấn nữa rồi!".

"Không sao, tôi tự mình dạo một vòng thì tốt rồi, nơi này thật đẹp, tôi trước hết không cùng cậu quay trở về nha!"

"Ừ!", Thời Úy cười gật đầu, dặn dò: "Tôi đưa chìa khóa nhà cho cậu, buổi tối cậu đừng trở về quá muộn, chú ý an toàn!".

"Được, buổi tối tôi còn phải đi về cho cá ăn mà, tôi sẽ trở về sớm một chút!"

Diệp Thanh từ biệt Thời Úy, nhìn cậu ta ngồi lên xe tới đón cậu ta đi hướng sân bay, trong lòng có chút mất mát cùng không nỡ, nhưng vẫn đành phất phất tay cười tiễn cậu ta rời đi.

Sau khi đi ăn cơm trưa một mình, Diệp Thanh một mình ở trong đám người qua lại không ngớt, dọc đường thưởng thức bốn phía cầu nhỏ nước chảy, trên cầu và hai bên dòng sông dài không ít cây liễu cùng hoa tươi, xung quanh là kiến trúc và cửa hàng cổ xưa.

Rõ ràng là cảnh sắc rất đẹp, nhưng giờ phút này bên cạnh thiếu đi Thời Úy, cậu lại cảm thấy mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt vô vị.

Hóa ra từ sau khi đã quen có Thời Úy bầu bạn, lúc cậu ta không có ở bên cậu sẽ nhớ nhung cậu ta tới như vậy, Thời Úy cũng chỉ mới đi hơn một giờ, cậu đã có chút nhớ cậu ta.

Thời điểm hơn 7 giờ tối, trong cổ trấn có một số biểu diễn đặc sắc, Diệp Thanh một mình đi xem một chút, còn tùy tay chụp một ít ảnh chụp chia sẻ cùng Thời Úy.

Diệp Thanh vẫn luôn chú ý động tĩnh điện thoại, một lát sau vẫn chưa nhận được trả lời từ Thời Úy, cậu nghĩ có thể là đúng lúc Thời Úy đang bận rộn, bởi vì trong tình huống bình thường cậu ta nhìn thấy tin nhắn của cậu đều sẽ lập tức trả lời.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc đã hơn 8 giờ tối, Diệp Thanh đi đến một quán cà phê, dự tính ở chỗ này nghỉ ngơi một chút liền trở về.

Trên con phố này có rất nhiều tiệm đồ uống hoặc là tiệm bánh ngọt, còn có một ít quán cà phê và quán bar, đa số bên ngoài cửa hàng đều có một sân nhỏ, xung quanh đặt một loạt bàn ghế rất thoải mái, để cho những người thích ngồi ở bên ngoài nghỉ ngơi.

Diệp Thanh cũng chọn một vị trí bên ngoài, vừa uống cà phê vừa thưởng thức màn đêm tại trấn nhỏ. Bên trái quán cà phê là một quán bar, bên trong mở âm nhạc êm dịu, có một vài người đang ngồi trên bàn ghế ở bên ngoài vừa trò chuyện thường ngày vừa uống rượu, bên phải là một tiệm bánh ngọt, bên ngoài cũng tốp năm tốp ba khách khứa xếp hàng ngồi.

Bên ngoài quán cà phê là đủ loại cửa hàng người đến người đi náo nhiệt vô cùng, chung quanh ánh sáng vàng ấm áp cùng các loại ánh đèn đủ màu sắc, Diệp Thanh nhìn người đến người đi trên phố, nhưng suy nghĩ lại bay về phía thành phố B xa xôi, lúc này có phải Thời Úy còn đang bận không?

Mà khi cậu đang thưởng thức màn đêm, lại có rất nhiều người lén thưởng thức cậu, bưng một ly cà phê nhìn thanh niên phía xa, khí chất ưu nhã cao quý, tướng mạo tinh mỹ vô song, làm người khác không nhịn được mà đưa ánh mắt đều đặt ở trên người cậu, muốn biết giờ phút này cậu rốt cuộc đang nghĩ gì.

Trong bóng đêm có hai gã đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo thời thượng đi hướng quán bar bên cạnh, nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị tới quán bar uống rượu, lúc đi qua quán cà phê, chàng trai đi ở phía trước đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn về một hướng.

Chàng trai phía sau vóc dáng hơi lùn một chút, vỗ vỗ vai của hắn hỏi: "Cố ca? Làm sao không đi nữa?".

Chàng trai được gọi là Cố ca kia lúc này mới phục hồi tinh thần, nhưng cũng không nói gì, mà bước chân lại đột nhiên xoay chuyển, đi về phía Diệp Thanh nơi quán cà phê.

Chàng trai phía sau Cố ca vội vàng đuổi theo, nhìn sang hướng Cố ca đang nhìn chằm chằm, nhất thời có chút bừng tỉnh hiểu ra, hắn biết Cố ca vẫn luôn thích con trai, trước kia cũng từng kết giao với một vài người bạn trai, mà lần này người mà Cố ca của hắn nhìn mà đi không nổi vừa vặn là một mỹ nam.

Chàng thanh niên trước mắt này trông thật sự quá đẹp, không chỉ nhan sắc siêu cao mà còn có một khí chất vô cùng hấp dẫn người khác, thảo nào Cố ca của hắn đều đi không nổi.

Diệp Thanh nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, lấy điện thoại ra nhìn một chút, cuộc trò chuyện của cậu cùng Thời Úy còn đang dừng lại ở lúc hơn 7 giờ, trên đó là những tấm hình gửi cho Thời Úy kia.

Thời điểm hơn 6 giờ cậu nhắc nhở Thời Úy nhớ ăn cơm tối, mà Thời Úy trả lời cậu rằng buổi tối sẽ có một bữa tiệc, bảo cậu yên tâm đi dạo một vòng cũng chú ý an toàn, nói muộn một chút chờ cậu ta bận xong lúc sau sẽ cho gọi video với cậu.

Sau khi thấy còn chưa nhận được tin nhắn của Thời Úy, Diệp Thanh liền cất điện thoại di động, tính toán một lát nữa sẽ trở về.

Lúc này một bóng người đột nhiên dừng ở bên người cậu, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người thanh niên thân cao chừng 1m86, diện mạo tuấn lãng đứng trước mặt mình, mi dài của cậu hơi nhíu, lên tiếng hỏi: "Chào cậu, xin hỏi cậu có chuyện gì sao?".

Chàng trai nhìn Diệp Thanh lộ ra một nụ cười cởi mở, cười nói: "Tôi tên Cố Quân, có thể ngồi chung bàn với cậu được không?".

"Không thể", Diệp Thanh từ chối không chút do dự, tầm mắt đảo qua bàn ghế trống bên ngoài, nói: "Bên kia còn có rất nhiều chỗ ngồi, cậu có thể chọn một chỗ".

Cố Quân nghe thấy Diệp Thanh từ chối, trên mặt có một tia mất mát, một lát sau lại trực tiếp kéo ghế ngồi xuống đối diện Diệp Thanh, vẫn cười như trước: "Tôi liền thích ngồi chỗ cậu, chỗ này phong cảnh tốt nhất!".

Diệp Thanh lập tức có chút tức giận, ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn luôn dừng ở trên người cậu, làm cậu hết sức khó chịu, dứt khoát liền không muốn cùng người này nói thêm gì nữa, trực tiếp đứng lên chuẩn bị rời đi.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Cái này sẽ không bị nhốt vào phòng tối nữa chứ? Có chút sợ hãi, run bần bật! Quỳ cầu trực tiếp thông qua!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play