Hai người cả đoạn đường không nói chuyện với nhau cho đến lúc tới bệnh viện, Quý Hiên ở phòng bệnh cao cấp chăm sóc đặc biệt, lúc này trong phòng có vẻ có chút tĩnh mịch, ngoại trừ một người canh ở bên ngoài thì không còn ai khác.
Diệp Thanh đẩy cửa phòng đi vào, Quý Hiên ở trên giường kia có chút tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đẹp mắt đào hoa như cũ, tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt đối phương ngay lập tức sáng lên, vẻ vui sướng lộ ở trên mặt: "Thanh Thanh!".
Quý Hiên mới vừa kêu xong lại nhớ tới Diệp Thanh đối xử với hắn tuyệt tình, sắc mặt lại tồi tệ lên, mất tự nhiên trào phúng nói: "Cậu tới làm gì, không phải nói về sau không qua lại với tôi nữa sao? Nhân lúc còn sớm đi đi!".
Diệp Thanh nhìn hắn rõ ràng bộ dáng vô cùng chờ đợi lại làm ra vẻ tức giận, kỳ thật có chút buồn cười, hắn đời trước cũng luôn như vậy, mỗi lần hắn giận dỗi, luôn làm ra vẻ tâm khẩu bất nhất.
"Vậy tôi đi thật đây!"
Diệp Thanh quyết định đời này không quen tính tình đáng ghét đó của hắn, đời trước cậu yêu hắn dĩ nhiên có thể ôn tồn dỗ hắn, nhưng đời này cậu lại không cùng hắn ở bên nhau, tại sao phải quản hắn!
Quý Hiên thấy Diệp Thanh muốn xoay người đi ra ngoài cửa, lập tức vừa vội vừa giận, xoay người từ trên giường xuống dưới, nổi giận đùng đùng giữ chặt Diệp Thanh: "Ai cho phép cậu đi?".
Diệp Thanh hất tay hắn ra, vẻ mặt trào phúng nhìn lại hắn: "Không phải cậu sao?"
"......"
Quý Hiên xấu hổ trầm mặc, bá đạo rống về phía Diệp Thanh: "Tôi quyết định hiện tại để cậu ở lại đây, không có tôi cho phép thì không được đi!".
Diệp Thanh gần như tưởng trợn trắng mắt, kiếp trước cậu luôn nhân nhượng đối phương, kiếp này không quan hệ nhưng không nuốt nổi bộ dáng này.
Cậu thong dong bước tới ngồi xuống ghế bên mép giường, nghiêm túc quan sát Quý Hiên, Quý Hiên trước mắt lúc này so với lần trước gặp nhau, sắc mặt có chút tiều tụy tái nhợt, nhưng cũng không tổn hao vẻ tuấn mỹ, một đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt mang theo một chút lửa giận cùng mất tự nhiên.
"Có phải cậu hối hận, cho nên tới thăm tôi không?"
"Cũng không có"
Diệp Thanh đánh vỡ ảo tưởng của Quý Hiên, nói thẳng: "Tôi chỉ là xuất phát từ tình bằng hữu trước kia đến thăm cậu, nếu cậu không sao thì tôi đi đây!".
"Cậu lại muốn đi! Tôi không cho phép, không có tôi cho phép cậu chỗ nào cũng không thể đi!"
"Cậu có bệnh hay sao, cậu lại không phải cha tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?"
Diệp Thanh cũng nổi giận, thậm chí nói ra lời mà cả hai đời cậu đều chưa từng nói, từ lúc cậu trọng sinh trở về, mỗi lần đối mặt với Quý Hiên, cậu đều có thể bị đối phương tức giận đến phát cáu!
Đời trước cậu cảm thấy có chút đáng yêu cũng không để ý tính cách, đời này toàn bộ biến thành ghét bỏ, cậu không khỏi có chút hoài nghi đời trước đầu mình có phải cũng có vấn đề, hoặc là có khuynh hướng tự ngược. Nếu không đời trước cậu bị Quý Hiên bá đạo hô tới gọi đi, tại sao còn cảm thấy hắn có chút đáng yêu cơ chứ? Quả thực không thể tưởng nổi!
Diệp Thanh nổi giận không chút khách khí làm cho Quý Hiên ngây ra như phỗng: Thanh Thanh thật sự thay đổi rồi! Trước kia cậu ta tính tình ôn hòa, chưa từng to tiếng với hắn như vậy, càng không thể nói ra loại lời nói có chút thô lỗ này, cậu ta luôn luôn ôn nhu lại văn nhã.
"Cậu thay đổi rồi!"
"Đương nhiên, tôi nói rồi, con người sẽ luôn thay đổi!"
"Cậu thật sự quá nhẫn tâm, cậu có biết hành động hiện tại của cậu giống một tra nam không!"
"
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn tra nam thật kiếp trước đang ở trước mắt lúc này: "......"
Một lát sau cậu mới đáp lại: "Tôi chỉ là biết cậu tương lai có khả năng sẽ tra, cho nên kịp thời ngăn tổn hại!".
Quý Hiên thiếu chút nữa bị Diệp Thanh nói cho tức chết, tức giận nói: "Cậu nói gì vậy, tôi đối xử với cậu không tốt sao?".
"Cứ như vậy đi, tính tình cậu rất lớn!"
"......"
Quý Hiên lại thiếu chút nữa bị Diệp Thanh làm cho tức chết, hắn không ngờ chỉ là một kỳ nghỉ hè qua đi, thế mà tính cách cậu cũng thay đổi, lời nói ra luôn tức giận đến đau thấu tâm can hắn.
"Tôi tính tình chỗ nào không tốt? Tôi sửa còn không được sao?"
"Tựa như bây giờ, rõ ràng có thể nói chuyện tử tế, cậu lại muốn rống tới rống đi!"
"......"
Quý Hiên che lại ngực thở hổn hển, nhíu mày thử điều chỉnh thanh âm của chính mình nhẹ nhàng: "Thanh Thanh, tôi sửa còn không được sao!"
Nói xong hắn vờ như đáng thương nói với Diệp Thanh: "Đừng chia tay với tôi, cậu cảm thấy tôi chỗ nào không tốt, tôi đều sửa hết tất cả!".
Diệp Thanh thở dài, nói nhiều như vậy, Quý Hiên vẫn không muốn chia tay, nhưng mặc kệ hắn không muốn đi nữa, đời này cậu cũng không thể lại cùng hắn ở bên nhau.
"Cậu không cần sửa, làm chính cậu thì tốt rồi, chúng ta cũng không thích hợp, vẫn là chia tay cho thỏa đáng, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, đây là quyết định của tôi!"
"Hôm nay cậu tới chính là vì nói với tôi những lời này sao?"
"Không, tôi tới thăm cậu, hy vọng cậu có thể tốt lên, nhưng những lời này cũng là lời tôi muốn nói"
Quý Hiên sắc mặt từ thất vọng tột đỉnh dần chuyển thành điên cuồng: "Tôi sẽ không để cậu rời khỏi tôi, đời này trừ tôi ra, cậu đừng nghĩ cùng bất kỳ kẻ nào ở bên nhau".
"Quý Hiên, cậu có thể đừng như vậy hay không, chúng ta không thể chia tay hòa bình sao?"
"Không thể, cậu là của tôi!"
Giờ phút này Quý Hiên đã phẫn nộ lại còn cố chấp, Diệp Thanh nhíu mày, cậu biết Quý Hiên lúc cố chấp lên sẽ có bao nhiêu đáng sợ, giờ khắc này cậu muốn đứng lên cách xa đối phương.
Nhưng mà Quý Hiên đột nhiên đứng dậy, một tay đem Diệp Thanh ôm chặt vào trong lòng ngực.
Diệp Thanh nhất thời kinh giận đan xen: "Buông tôi ra, Quý Hiên!"
Quý Hiên cho dù bị bệnh sức lực vẫn lớn đến kinh người, Diệp Thanh bị hắn niết đến phát đau, dù Diệp Thanh phẫn nộ hắn cũng không dao động, gắt gao ôm cậu ấn ở trong lòng ngực, một loại cảm giác kiên định cùng thỏa mãn đã lâu quanh quẩn trong trái tim, giống như chỗ trống trong trái tim mấy ngày nay được lấp đầy trở lại.
Diệp Thanh dùng sức đẩy Quý Hiên, cậu chán ghét tột đỉnh cái con người luôn không màng cảm thụ của cậu này: "Quý Hiên, tôi không phải vật sở hữu của cậu, cậu không có quyền bắt tôi làm bất kỳ chuyện gì tôi không muốn làm, mời cậu buông tôi ra!".
"Cậu còn muốn nghĩ như vậy sao?"
Quý Hiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Diệp Thanh, tựa hồ muốn đem dang vẻ của cậu khắc sâu vào trong xương cốt, một lát sau hắn cong môi mỏng lãnh khốc cười khẽ: "Nếu cậu nhất định phải vô tình như vậy, vì sao tôi còn phải cố kỵ cảm thụ của cậu".
Hắn nói xong liền cúi đầu dùng sức hôn lên môi Diệp Thanh, Diệp Thanh vội vàng nghiêng đầu tránh đi, lại bị hắn dùng một tay giữ lại hôn lên.
"Ưm... Buông tôi ra!", Diệp Thanh mới vừa hé môi, chỉ nói ra mấy chữ liền bị Quý Hiên bắt lấy cơ hội, hắn dùng bàn tay to giữ hàm dưới Diệp Thanh không cho cậu khép lại, môi lưỡi trong miệng cậu dây dưa không dứt, thân thể cao lớn kề sát cậu đem cậu đè ở dưới thân.
Giờ khắc này Diệp Thanh lại bị Quý Hiên làm cho tức giận đến đau thấu tim gan, cậu thật sự lo lắng, chạy tới đây thăm loại người này, lần sau mặc kệ hắn sống hay chết, cậu tuyệt đối sẽ không lại đi liếc hắn dù chỉ một lần.
Cậu dùng hết sức lực giãy giụa, tay chân cùng sử dụng đá đánh lên đối phương, muốn tránh thoát đối phương.
Còn Quý Hiên nhìn dáng vẻ Diệp Thanh hao hết sức lực giãy giụa, cong môi lãnh khốc cười nói: "Thanh Thanh, sức lực cậu đối với tôi mà nói càng giống như khiêu khích, cậu như vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm hưng phấn, cậu thích giãy giụa thì tiếp tục giãy giụa đi!".
Hắn một bên nhẹ nhàng áp chế Diệp Thanh, một bên từ từ vói tay vào trong quần áo Diệp Thanh.
"Quý Hiên, cậu dừng tay cho tôi!", Nhân lúc hắn buông môi ra, Diệp Thanh vẻ mặt đầy xấu hổ buồn bực gầm lên.
Mà lúc này ngoài cửa phòng, Cố Kính Tích đi bên ngoài trừu một cây yên trở về, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng Diệp Thanh giận mắng từ bên trong, cậu ta vội vàng đẩy cửa đi vào, liền thấy Quý Hiên gắt gao đè Diệp Thanh ở dưới thân.
Cố Kính Tích vội vàng chạy tới kéo Quý Hiên ra, phẫn nộ quát: "Quý Hiên, cậu đang làm gì vậy?".
Quý Hiên hất cánh tay bị Cố Kính Tích kéo ra, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh đã nhân cơ hội chạy đi: "Đây là chuyện của tôi cùng cậu ta, cậu không cần quan tâm!".
Cố Kính Tích nhíu mày chất vấn: "Vậy cậu cũng không thể cưỡng bách Diệp Thanh chứ!".
Diệp Thanh nhìn thoáng qua Quý Hiên, hẵn vẫn không dao động, lại nhìn chằm chằm cậu giống như vật sở hữu của hắn, quyết định rời khỏi nơi này không dây dưa quá nhiều với đối phương, xoay người đi ra ngoài, lúc tới cửa cậu quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Quý Hiên, đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì!".
Nói xong cậu cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài.
Quý Hiên ở phía sau cũng không đuổi theo, Diệp Thanh trong lòng tâm tình phức tạp đi nhanh tới thang máy, trước lúc cửa thang máy sắp bị đóng lại, từ trong phòng bệnh ở phía sau truyền đến tiếng Quý Hiên rống giận cùng tiếng vỡ ly nước, Diệp Thanh vẫn không quay đầu lại, cậu chỉ mong từ nay về sau không bao giờ gặp lại......
Thời điểm 1 giờ chiều, Thời Úy ngồi ở ghế sau xe tư gia, nhớ tới Đinh Vũ Thần giận dỗi mình, nói với Vương tài xế lái xe ở phía trước: "Tới đại học S".
"Vâng", Vương tài xế vội vàng lái xe hướng tới đại học S.
Tới cổng trường đại học S, Thời Úy móc di động ra gọi điện thoại cho Đinh Vũ Thần.
Tuy rằng ngày hôm qua Đinh Vũ Thần không tín nhiệm làm cậu ta có chút tức giận, nhưng cậu ta quyết định cho hắn thêm một cơ hội, cậu ta biết Đinh Vũ Thần vẫn luôn có chút không tự tin đối với quan hệ của hai người, cho nên tận khả năng cho thông cảm cho suy nghĩ miên man của hắn.
Cả ngày hôm qua không liên hệ với Đinh Vũ Thần, Thời Úy chỉ là muốn cho hắn bình tĩnh lại tự hỏi bản thân một chút.
Nhưng nếu Đinh Vũ Thần vẫn cứ như vậy, một khi phá vỡ nguyên tắc của cậu ta, cậu ta cũng sẽ lại suy xét quan hệ của hai người một lần nữa.
Mà lúc này Đinh Vũ Thần đang ở ký túc xá đại học S, từ khi cuộc gọi của Thời Úy vang lên, hắn liền khẩn trương đến tâm hoảng ý loạn, suy nghĩ của hắn bây giờ vô cùng loạn.
Ngày hôm qua hắn thế mà lại cùng người khác làm loại chuyện này sau lưng Thời Úy, tuy rằng ngay từ đầu hắn bị ép, nhưng tính chất toàn bộ sự việc phát sinh sau đó đã hoàn toàn thay đổi.
Thời Úy là người có thói ở sạch trong tình cảm, sự ưu tú của cậu ta quyết định nguyên tắc cùng kiêu ngạo của cậu ta, loại hành vi phá vỡ nguyên tắc của đối phương này nếu bị cậu ta biết được, thì tình cảm của hai người bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời.
Không! Tuyệt đối không thể để Thời Úy biết! Trái tim Đinh Vũ Thần thắt lại, giọng nói có chút run rẩy nhận điện thoại: "Thời Úy!".
"Ừ", Thời Úy lên tiếng: "Tôi hiện tại ở cổng trường cậu, cậu có muốn ra đây không?".
Bên kia Đinh Vũ Thần nghe xong lập tức kinh ngạc, hắn mới từ khách sạn trở lại ký túc xá, lúc này còn chưa rửa mặt, ngay cả quần áo ngày hôm qua cũng chưa thay, làm sao dám gặp Thời Úy, vội vàng ra tiếng cự tuyệt: "Không, không cần Thời Úy, tôi còn đang ngủ, tuần sau tôi lại tới tìm cậu là được!".
"Buổi chiều còn đang ngủ?", Thời Úy có chút nghi hoặc, cái này cũng không thể trách cậu ta nghĩ nhiều bởi vì chuyện này thật sự không giống phong cách thường ngày của Đinh Vũ Thần, cậu ta cho rằng hắn còn đang giận dỗi vì chuyện ngày hôm qua, liền hỏi: "Chuyện ngày hôm qua cậu nghĩ kỹ chưa?".
"Nghĩ kỹ, thật sự xin lỗi, Thời Úy, tôi không nên suy nghĩ miên man không tín nhiệm cậu!"
Đinh Vũ Thần vội vàng xin lỗi Thời Úy: "Tôi hiện tại đã nghĩ kỹ, cậu đã nói phải tin tưởng cậu, tôi không nên tùy hứng!".
"Được!", Thời Úy rốt cuộc lộ ra một nụ cười mỉm: "Biết thì tốt, đừng luôn suy nghĩ miên man, Diệp Thanh đối với tôi mà nói cũng chỉ là bạn cùng phòng bình thường, mà cậu mới là bạn trai tôi!".
"Ừ!"
Đinh Vũ Thần quả nhiên nghe Thời Úy nói qua điện thoại, có chút không nhịn được khóc lên, nhớ tới chuyện hồ đồ mình làm ngày hôm qua hối hận muốn chết.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, tôi cảm thấy cậu đối với tôi thật tốt quá!"
Gương mặt lạnh lùng của Thời Úy gợi lên một mạt cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu muốn ngủ vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi!".
"Ừ, được, thứ bảy tuần sau tôi qua tìm cậu!"
"Được!"......
Buổi chiều, lúc Diệp Thanh từ bệnh viện trở lại ký túc xá, Thời Úy và Hoàng Kha Duệ cũng đã ở trong ký túc xá, lúc này Hoàng Kha Duệ đang cùng Lương Tinh lập đội chơi game, Lưu Văn Tuấn còn chưa trở về.
Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh ban đầu còn vừa chơi vừa lớn tiếng nói chuyện, thấy Diệp Thanh và Thời Uý một người đọc sách, một người bận rộn trước máy tính, liền tự giác giảm nhỏ tiếng nói chuyện.
Tới 5 giờ chiều, Hoàng Kha Duệ tiếp đón Diệp Thanh cùng Thời Úy đi ăn cơm: "Đi, cùng nhau đi ăn cơm thôi, chúng ta ra bên ngoài ăn được không?".
Diệp Thanh nghe vậy gật đầu với Hoàng Kha Duệ, ra ngoài ăn cũng được.
Thời Úy cũng buông máy tính trong tay, gật đầu đáp lại: "Được".
Dọc theo đường đi Hoàng Kha Duệ lôi kéo Lương Tinh đi ở phía trước, thảo luận trò chơi vừa rồi trên cả đoạn đường, Diệp Thanh và Thời Úy sóng vai trầm mặc đi ở phía sau, không khí tựa hồ cũng không có vẻ xấu hổ, hai người đều không phải người nói nhiều.
Bốn người vào một tiệm lẩu, một bữa cơm ăn cũng tính là hòa hợp, hai người Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh rất có đề tài, kéo Diệp Thanh cũng nói không ít lời.
Lương Tinh và Diệp Thanh không cùng khoá, đối với Thời Úy và Diệp Thanh hai người danh nhân tân sinh viên tương đối tò mò, không khỏi cười hỏi Thời Úy: "Thời Úy, tôi có chút vấn đề tò mò muốn hỏi cậu một chút, có thể không?".
Thời Úy ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt 'Ừ', một tiếng.
"Nghe nói cậu thường xuyên xin nghỉ không ở trường học, đi bận việc riêng, giáo viên phụ đạo và các giáo sư đều cho cậu hưởng đèn xanh à? Cậu không sợ chậm trễ học tập, không được tốt nghiệp sao?"
Thời Úy nghe xong vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Đại bộ phận kiến thức tôi đều học qua, hơn nữa tôi đã từng phát biểu hai bài luận văn trên một số tập san tạp chí nước ngoài, giáo viên đều tương đối yên tâm, sẽ không chậm trễ tốt nghiệp!".
"Cái gì? Cậu năm nhất còn chưa học xong đã có thể ra luận văn?", Lương Tinh nghe xong phát ra một trận kinh ngạc cảm thán: "Không hổ là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên năm nay, khó trách các giáo sự và giáo viên phụ đạo của cậu không hạn chế cậu!".
Nói xong Lương Tinh cảm khái một câu nói: "Người cùng người thật là không thể so a, một so liền tức chết người đi được!".
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Úy, trong lòng cũng có chút kinh ngạc cảm thán cùng kính nể Thời Uý, cậu và đối phương cùng một phòng ký túc xá, biết Thời Úy thời điểm không đi học đều ở bên ngoài bận việc công ty, lúc trở về ký túc xá học tập cũng không bỏ xuống công việc.
Sự nghiệp và học tập cả hai thứ đều không lầm, còn xử lý đến phi thường hoàn mỹ, quả thật khiến người khác khâm phục, cậu tự nhận so sánh với Thời Uý thì bản thân cậu còn kém rất nhiều.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Quý Hiên: Cậu không cảm thấy cậu đối xử với tôi như vậy, giống như tra nam sao!
Diệp Thanh: Thật sự! Tôi kỳ thật cũng không tra bằng cậu!