Kiếp trước, Quý Hiên bị Diêu Hâm dẫn dụ xông vào phòng cho khách, thấy Diệp Thanh và Cố Kính Tích cả người không quần áo thân mật nằm ở bên nhau, ngay lập tức giận dữ đến giống như một con sư tử điên.
Hai người này một người là người mà hắn yêu nhất, một người là người anh em tốt nhất của hắn, đối mặt với tình huống bị những người thân mật nhất phản bội làm cho hắn dường như mất đi lý trí.
Hắn không chút cố kỵ mặt mũi Diệp Thanh, hắn lôi cậu đang trần truồng yếu ớt từ trên giường xuống đất, cho dù cậu bị ngã mạnh vào tường, đầu bị va đập chảy máu, Quý Hiên cũng không chút mềm lòng.
Hắn để Diệp Thanh xấu hổ khó chống chọi bại lộ trước mặt hắn, thậm chí không muốn cho cậu lấy chăn che thân thể.
Diệp Thanh giải thích với Quý Hiên, lại bị hắn cho rằng cậu chỉ là thoái thác lấy cớ cho bản thân cậu, cậu thất vọng nhận ra rằng tình cản 7 năm của bọn họ tới lúc khảo nghiệm lại thất bại bởi hai chữ tín nhiệm.
Trước kia Quý Hiên yêu cậu bao nhiêu thì giờ khắc này có bấy nhiêu tàn nhẫn với cậu, hắn yêu hận đều quá cực đoan, tựa như nam cực và bắc cực xa xôi.
Hắn là thiên sứ, cũng là ác ma.
Lúc còn yêu, hắn hận không thể móc trái tim cho cậu, lúc đã hận lại hận không thể móc trái tim của cậu ra.
Bàn tay hắn cơ hồ ném bay Diệp Thanh, nắm tay dừng ở trên thân thể Cố Kính Tích đang bị thuốc làm cho mê man còn chưa khôi phục lại, đánh cho miệng cậu ta phun ra máu tươi.
Khi đó Diệp Thanh bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh bỉ lại tuỳ tiện, xấu hổ và giận dữ không thể chịu đựng nổi.
Cậu nhào lên ôm lấy cánh tay Quý Hiên, cầu xin hắn buông tha cho Cố Kính Tích, nhưng sau khi hắn buông Cố Kính Tích ra lại bóp cổ cậu, làm cậu thiếu chút nữa chết ở trong tay hắn.
Cho đến khi Cố Kính Tích vì cứu cậu mà đi kéo Quý Hiên, hắn mới buông tay quay lại đánh liên tục vào người Cố Kính Tích gần như không sống nổi.
Diệp Thanh muốn bảo vệ Cố Kính Tích, lại được đối phương bảo vệ, Cố Kính Tích giữ chặt cậu bảo vệ dưới thân, chính mình lại thiếu chút nữa bị Quý Hiên đánh chết.
Cho đên lúc Diệp Thanh đại não dần lâm vào hôn mê, trước lúc hôn mê cậu lại nghe được giọng Diêu Hâm cùng mọi người khuyên giải. Cậu khuyên bảo nhưng Quý Hiên không chịu dừng tay vậy mà Diêu Hâm cùng những người khác khuyên bảo hắn lại chịu dừng lại, Diệp Thanh cũng ngậm nước mắt đau lòng lâm vào bóng tối nặng nề.
Sau đó cậu nằm trong bệnh viện tu dưỡng hơn mười ngày mới xuất viện, trong mấy ngày đó, Quý Hiên không tới thăm cậu dù chỉ một lần.
Cố Kính Tích bị Quý Hiên đánh thiếu chút nữa mất mạng, ở ICU hơn một tháng mới được cứu trở về, từ đó về sau, tay trái và đùi phải đã vĩnh viễn tàn tật, Cố gia và Quý gia cũng bởi vậy mà trở mặt nhau, phát triển thành quan hệ kẻ thù.
Ông nội đau lòng Diệp Thanh, ngày thường luôn tinh thần phấn chấn chỉ trong nháy mắt đã già nua đi không ít, ông bảo Diệp Thanh đừng đi tìm Quý Hiên nữa, cũng nói với cậu, loại người không tín nhiệm lại khi dễ cháu nội mình thì không đáng giá.
Nhưng giây phút đó Diệp Thanh cho dù thương tâm khổ sở vẫn muốn tha thứ cho Quý Hiên, không muốn bởi vì âm mưu quỷ kế của Diêu Hâm mà từ bỏ hắn.
Cậu cố chấp bất kể thân thể còn chưa lành vẫn trốn ông nội chạy tới nhà của cậu và Quý Hiên, kết quả lại thấy cảnh Quý Hiên cùng Diêu Hâm phiên vân phúc vũ trên chiếc giường hai người đã từng lưu lại vô số hồi ức tốt đẹp.
Nghĩ tới đó, Diệp Thanh hận không thể cho bản thân mình kiếp trước một bạt tai, sao có thể ngu như vậy, tiện như vậy!
Diệp Thanh nhìn Cố Kính Tích đang nghiêm túc lái xe ở bên cạnh, giờ khắc này mặt mày cậu ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu tuỳ ý, làm cậu cảm thấy vui mừng.
Mà kiếp trước Cố Kính Tích ở ICU nằm hơn một tháng mới dần hồi phục nhưng tay phải và chân trái lại di chứng tàn tật mãi mãi.
Từ đó trở nên trầm mặc ít lời, lời nói dần giảm bớt, tính cách dần trở nên âm trầm chịu đựng, không còn dáng vẻ phong lưu quý công tử như trước kia......
"Nhìn tôi làm gì? Nhìn phía trước kìa!"
Một giọng nói có chút thẹn quá thành giận, kéo Diệp Thanh trở lại hiện thực, cậu nghiêng đầu nhìn Cố Kính Tích, ngón tay cậu ta lơ đãng nắm chặt tay lái, cậu có chút kinh ngạc sau đó không khỏi thất thanh nở nụ cười, nói một câu làm Cố Kính Tích có chút khó hiểu: "Nhìn thấy cậu sống tốt như vậy tôi thật sự rất vui!".
Cố Kính Tích mở to mắt nhìn Diệp Thanh: "Nói cái gì vậy? Chẳng lẽ trước kia tôi sống không tốt!".
"Không, đều tốt", Diệp Thanh cười quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm tạ ông trời cho cậu cơ hội để cậu làm lại từ đầu, nhìn thấy người cậu quan tâm kiếp này đều tốt đẹp như vậy, cậu vô cùng cảm kích ông trời.
Cố Kính Tích nhìn thoáng qua Diệp Thanh qua gương, nhíu mày hỏi cậu: "Cậu và Quý Hiên rốt cuộc là chuyện như thế nào? Trước đó không phải còn rất tốt sao?".
Diệp Thanh nhìn phong cảnh dần trôi bên ngoài cửa sổ, đôi mắt có chút mê ly: "Không có chuyện gì, chỉ là tôi chán ghét, không muốn yêu cậu ta, nếu cậu còn coi tôi là bằng hữu, thì hãy tôn trọng quyết định của tôi, cũng đừng hỏi lại!".
Cố Kính Tích nghe xong thở dài, cau mày cũng không hỏi nữa, có một số việc chỉ có bản thân người trong cuộc mới có thể giải quyết.
Lúc chiếc xe thể thao màu lam trải qua một cái đèn xanh đèn đỏ, ánh mắt Diệp Thanh dừng một khách sạn phía bên phải, lại nhìn thấy một dáng người gầy ốm hoang mang rối loạn đi từ khách sạn ra, cậu không khỏi kinh ngạc: "Đinh Vũ Thần?".
Cố Kính Tích cũng nghiêng đầu theo nhìn một chút, hỏi: "Làm sao vậy, nhìn thấy người quen?".
"Đúng vậy"
Diệp Thanh điểm phía dưới: "Cậu ta là bạn trai Thời Úy, Thời Úy là bạn cùng phòng của tôi!".
"Thời Uý của Thời gia?"
"Ừ!"
"Đây là bạn trau Thời Úy?"
Ánh mắt Cố Kính Tích nhìn thoáng qua Đinh Vũ Thần, thấy dáng vẻ Đinh Vũ Thần kia có chút hoảng loạn cùng hồn bay phách lạc, ánh mắt lóe lên nói: "Thoạt nhìn thật chẳng ra sao, lại còn giống như có tật giật mình".
Nói xong còn cười xấu xa về phía Diệp Thanh nói: "Chà! Cậu nói xem một mình cậu ta xuất hiện ở khách sạn, có phải là trộm ở sau lưng Thời Úy tìm người khác?".
"Cậu đừng nói bậy!" Diệp Thanh trong lòng kinh hãi, vội vàng quát lớn một tiếng, mặc kệ Đinh Vũ Thần thế nào thì cũng là chuyện của Thời Úy và Đinh Vũ Thần.
Nhưng cậu nhìn về phía Đinh Vũ Thần dáng vẻ hoang mang rối loạn, như làm sai chột dạ, cũng có chút nghi hoặc, sao cậu ta lại không cùng Thời Úy ở bên nhau, mà lại một mình xuất hiện ở khách sạn?
"Tôi mới không có hứng thú quản đâu, nhưng mà thật ra tôi muốn hóng chuyện của Thời Úy"
Đèn xanh sáng lên, Cố Kính Tích dẫm chân ga khởi động xe, Thời gia ở thành phố B tuyệt đối thuộc về gia tộc đứng đầu, Thời gia người quân chính thương đều có người ở, mà Thời Uý lại là con trai độc nhất của Lão tam Thời gia, tuy rằng là người tương đối đơn điệu, nhưng vẫn luôn bị người khác chú ý.
Thời Uý từ nhỏ đã làm thiên tài, nghe nói từ năm cấp ba đã tự chủ gây dựng sự nghiệp, hiện tại kinh phi khoa học kỹ thuật tuy rằng còn chưa lớn mạnh đến nỗi tỏa sáng rực rỡ trên thị trường quốc tế, nhưng ở thị trường trong nước cũng đã đi lên vị trí dẫn đầu ngành sản xuất, thế phát triển không thể khinh thường.
Diệp Thanh biết Thời Uý kiếp trước, một tay cậu ta thành lập kinh phi khoa học kỹ thuật thành tựu không nhỏ, cũng một lần đứng đầu trong lĩnh vực trí năng khoa học kỹ thuật trên thị trường quốc tế.
Cố Kính Tích tò mò về con nhà người ta từ thở nhỏ đã là tấm gương cho người khác, cậu cũng không thấy kỳ lạ, cho dù kiếp trước cậu và Thời Úy không quen biết, nhưng từ những lời khen ngợi của người khác, cậu cũng từng nhiễm vài sợi tò mò về cậu ta.
"Không nghĩ tới Thời Úy mà cũng thích nam? Chỉ là ánh mắt này xem ra chẳng ra gì!", Cố Kính Tích nói đến đó quay đầu nhìn Diệp Thanh, trong lòng thầm nghĩ ' nếu là người như Diệp Thanh, thì bất luận đối phương là nam hay nữ cũng như nhau! ', đương nhiên, những lời này cậu ta cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới Thời Úy và Diệp Thanh hiện tại ở cùng một ký túc xá, có một người khiến người ta kinh diễm như Diệp Thanh luôn ở trước mặt, đối phương có khi nào sẽ ngược lại thích Diệp Thanh không? Nghĩ vậy cậu ta không khỏi nhíu mày......
_________________
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì chương này có chút sửa chữa nên có chút ngắn, khóc lóc thảm thiết...... Quỳ cầu các bảo bảo xem qua......T﹏T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT