Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 9


3 tháng

trướctiếp

Hơn 8 giờ hai đơn hàng chuyển phát nhanh đều tới, một xe là quần áo chống lạnh, chăn dày, một xe khác là mì ăn liền và chân giò hun khói.

Quần áo chống lạnh cô mua hàng áo lông vũ nhẹ nhàng lại giữ ấm, chăn là chăn lông và chăn bông cỡ lớn. Cô yêu cầu chủ cửa hàng ép chân không cho cô nhưng chủ quán nói như thế lông giữ ấm sẽ bị hỏng nên kiến nghị cô không ép chân không. Cuối cùng cô chỉ ép chân không đống chăn bông. Cô đặt đống quần áo và chăn lên các đồ vật trong không gian của mình và tính toán lúc nào mua đủ rồi cô sẽ đặt mấy thứ này trên cùng.

Nhìn mì ăn liền Kiều Thanh Thanh không nhịn được chảy nước miếng. Cô thật sự quá thèm mùi vị này. Vào năm thứ sáu của mạt thế cô từng ngửi được mùi mì gói ở căn cứ chỗ cô làm công. Mùi thơm hỗn hợp của dầu ăn và hương liệu này vốn được coi là ‘đồ ăn có hại’, ‘đồ ăn rác rưởi’ nhưng ở một khắc kia mùi hương đánh sâu vào đại não khiến Kiều Thanh Thanh hoài niệm mãi.

Mùi hương kia quanh quẩn trong đầu cô vài ngày, trong mộng cô cũng mơ thấy mình đang ăn mì ăn liền. Lúc ấy cô cố tìm niềm vui trong nỗi khổ và nghĩ nếu dùng số tiền tiết kiệm của cô và chồng để mua mì ăn liền thì có thể mua ba vạn thùng, mỗi bát có thể thêm một quả trứng gà và chân giò hun khói. Ba vạn thùng đủ cho vợ chồng họ ăn mấy đời. Nghĩ tới đó cô lại bị mình chọc cười, sau đó vừa cười vừa khóc.

Cô mở một thùng mì rồi bóc một gói, bỏ gia vị vào đó, bóp nát mỳ rồi túm chặt miệng lắc sau đó lấy một miếng ra bỏ vào miệng.

Vẫn là hương vị quen thuộc thế là cô đỏ mắt ăn hết cả túi mì, còn gọi một phần trà sữa. Lúc uống trà sữa cô quyết định cũng mua một ít trà sữa. Mua thành phẩm thì quá lãng phí tiền vì thế cô lên mạng mua các nguyên liệu điều chế trà định sau này sẽ tự làm.

Đến hơn 10 giờ cô tắt vòi nước và nhìn nước chứa đầy trong két thì vô cùng thỏa mãn.

Tốc độ vòi nước ở đây nhanh hơn trong nhà, chỉ cần ba tiếng là đầy một két. Cô đã rót đầy hai két, phần còn lại nhất định cô sẽ hoàn thành trong mấy ngày. Cô bỏ két nước đã đổ đầy vào không gian rồi khóa kỹ kho hàng và lái xe về nhà.

Kiều Tụng Chi nói bà đã tới khách sạn và ngủ. Kiều Thanh Thanh tới khách sạn hỏi han mẹ mấy câu, xác nhận bà đã tới đó ở cô mới yên tâm về nhà.

Trải qua một buổi trưa trong nhà đã thay đổi lớn, cánh cửa phòng trộm thứ ba đã được lắp xong, phòng khách đã được dọn sạch sẽ. Đây chắc chắn là mẹ cô làm. Phòng ngủ chính và phụ đã xong phần sưởi sàn, xi măng đã trát, cửa sổ được mở để hong khô. Cô kiểm tra phòng ở một lần thì thấy cửa sổ chống trộm cũng đã được lắp. Vừa sờ cô đã phát hiện chúng được lau sạch sẽ, hẳn cũng là mẹ cô làm.

Ngồi ở trong phòng khách cô ngây người một lúc mới vào nhà tắm để tắm rửa. Trong lúc tắm cô nhìn cống thoát nước và bắt đầu cân nhắc. Vào đầu mạt thế cô phải bôn ba ở nơi khác tìm cha mẹ chồng. Sau đó nước ngày một nhiều, cô không tìm được người còn suýt thì không về được. Là quân cứu viện dùng thuyền Kayak đưa cô về. Khi trở về chung cư thì nước đã ngập tới tầng hai, trong nhà cô đều là nước do mưa từ cửa sổ hắt vào.

Chờ sau đó mực nước không ngừng tăng lên, nước lũ bắt đầu chảy ngược vào từ cống thoát thế là cô phải dùng rất nhiều cách mới ngăn không cho nước chảy vào nhà. Đến bồn cầu cũng không ngoại lệ. Nhưng dù làm thế nào nước khi ấy vẫn theo cống thấm vào, cô đành phải dùng khăn lông thấm nước vắt vào xô rồi đổ nước ra ngoài cửa sổ.

Ngày tháng ẩm ướt tanh tưởi đó kéo dài chừng nửa năm thì trời đông giá rét buông xuống khiến nước lũ đóng băng và khốn cảnh do cống thoát nước trong nhà gây ra mới được giải trừ. Tuy suýt bị đông lạnh chết trong trời đông giá rét kia nhưng Kiều Thanh Thanh vừa run bần bật vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô mặc toàn bộ quần áo có thể mặc rồi lôi hết chăn trong nhà ra trùm lên người. Cô còn lấy đồ gỗ trong nhà ra rồi chui vào nhà vệ sinh đốt lửa sưởi ấm. Mấy ngày đầu cô hoàn toàn không dám mở cửa và cửa sổ vì sợ sẽ lập tức bị đông chết. Mãi tới khi trong nhà chẳng còn gì để đốt cô mới miễn cưỡng thích ứng được với thời tiết lạnh âm 20 độ và đánh bạo ra ngoài nhặt củi lửa. Cây cối đều đông cứng trong lớp băng mà cô thì không thể đập băng ra được……

Thôi, nghĩ xa quá rồi.

Kiều Thanh Thanh vừa mặc áo vừa nghĩ hiện tại khẳng định không thể lấp cống thoát nước được. Khoảng cách từ giờ tới lúc nước dâng cao còn tầm một tháng, trong lúc ấy mà lấp cống thì sinh hoạt trong nhà sẽ bị ảnh hưởng. Có thể mua xi măng và cát đá dự trữ trong nhà, đợi tới lúc cần sẽ trộn lại với nhau và lấp cống.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh cô sợ mình quên mất nên vội ghi mấy món đó lên đơn mua hàng của mình.

“Sao Thịnh An còn chưa về nhỉ?” Nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ thế là Kiều Thanh Thanh lo lắng gửi một tin nhắn qua.

Qua hơn mười phút chồng cô mới nhắn lại: “Đêm nay anh không về được, em ngủ trước đi, đừng lo lắng.”

Sao có thể không lo lắng đây? Xăng bán ở chợ đen là trái pháp luật, một lần Thịnh An mua nhiều như thế, còn tiếp xúc với mấy người ở chợ đen…… Kiều Thanh Thanh ép bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, phải tin tưởng chồng. Nhưng vì chưa buồn ngủ và để dời lực chú ý nên cô bắt đầu sửa sang lại không gian, cố gắng sử dụng không gian một cách hiệu quả nhất.

Chỉnh sửa xong đã là đêm khuya, rốt cuộc lúc này cô cũng buồn ngủ. Cô nhắn tin cho chồng bảo anh tới khách sạn ngủ nếu không ngày mai công nhân tới sớm sẽ quấy rầy anh. Gửi tin xong cô tắt đèn đi ngủ nhưng vẫn theo thói quen để lại một cái đèn ở cửa ra vào.

Hơn 6 giờ sáng Thiệu Thịnh An mới về, cả người đầy mùi rượu và mùi khói thuốc. Trên người anh hôi rình các loại mùi, Kiều Thanh Thanh đi ra mở cửa thấy thế thì bừng tỉnh: “Anh về rồi à?”

“Em ngủ đi, anh đi tắm rửa cái đã.”

Anh tắm rất nhanh, năm phút sau đã mang theo mùi sữa tắm ra ngoài.

Anh nằm lên giường ôm vợ sau đó dụi mặt vào cổ cô mà hít một hơi và vui vẻ nói: “Anh chiêu đãi bọn anh Vương tới tận rạng sáng 5 giờ hơn, tất cả đều say khướt thế là còn phải sắp xếp phòng khách sạn cho cả đám.” Ngửi được mùi thơm trên người vợ anh mới cảm thấy an tâm. Cả đêm mệt mỏi quá thể khiến anh nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

Kiều Thanh Thanh dở khóc dở cười xoa mặt anh với biểu tình cô đơn.

Có điều Thiệu Thịnh An cũng không ngủ được bao lâu bởi vì đúng 9 giờ công nhân đã gõ cửa.

Bữa sáng Kiều Thanh Thanh đã làm xong từ lâu thế là anh ngồi xổm ở ban công bưng bát ăn. Cô thấy thế cười mắng: “Sao anh không lấy cái ghế, trong nhà có thiếu ghế đâu?”

“Bà xã, em tới xem nè, chỗ này có bao nhiêu là con kiến đang chuyển nhà.”

Kiều Thanh Thanh thò lại gần thì thấy đám kiến bò lên từ lầu dưới, một đám rậm rạp, thật dài giống một đường màu đen uốn lượn.

“Chúng nó bò cao thật, chắc tụi nó cũng biết trời mưa phải lên cao mới an toàn.” Thiệu Thịnh An quay đầu cười nói với cô, “Nhà của chúng ta ở lầu tám, quả thực an toàn.”

“Ừ.” Kiều Thanh Thanh nhẹ giọng đáp, “Đúng rồi, em nói với anh một việc, anh ăn cơm xong rồi cùng em lên gác mái.”

Công nhân lắp máy năng lượng mặt trời còn chưa tới nên Kiều Thanh Thanh đứng ở đó nói chuyện với chồng về việc mình đặt lịch hẹn buộc ga rô.

Thiệu Thịnh An không phản ứng kịp: “Phẫu thuật gì?”

“Buộc ga rô ống dẫn trứng. Thịnh An, em không muốn sinh con.” Cô nhìn thẳng vào mắt chồng và không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trong mắt anh.

Rốt cuộc Thiệu Thịnh An cũng hiểu, giờ khắc này tâm tình của anh cực kỳ phức tạp. Đầu tiên anh nghĩ tới chuyện mình từng bàn với vợ về tên của con trong tương lai, bọn họ muốn sinh hai đứa, một đứa mang họ của anh, một đứa mang họ của cô. Hai người còn bàn xem nhà ở khu nào tốt, về sau con học ở đâu mới yên tâm…… Những mộng tưởng về tương lai tốt đẹp đó bỗng chốc biến thành bọt nước vì thế phản ứng đầu tiên của anh chính là hoang mang, sau đó là mất mát. Nhưng ngay lập tức anh đã nhận ra vợ anh vẫn đang nhìn.

Trong ánh mắt cô là bất an khiến trái tim anh siết lại sau đó anh bừng tỉnh.

Anh cố bắt bản thân nở nụ cười ôn hòa: “Anh còn tưởng việc gì lớn, đây chỉ là việc nhỏ, nếu em không muốn sinh con thì chúng ta sống cuộc sống hai người cũng được.”

Kiều Thanh Thanh thả lỏng một chút, biểu tình cũng không quá căng thẳng: “Em biết anh rất thích trẻ con vì thế lần này em tự tiện quyết định là em xin lỗi anh. Nhưng em sẽ không thay đổi ý kiến bởi vì em rất sợ.”

“Sinh con là chuyện của hai người, anh tôn trọng ý kiến của em.” Thiệu Thịnh An ôm lấy cô mà an ủi, trong lòng lại thêm một câu: Em cũng rất thích trẻ con.

“Cảm ơn anh, Thịnh An.”

Nhìn mắt vợ lòng anh chưa từng lo lắng như thế. Thanh Thanh lật đổ tương lai hai người đã quy hoạch để toàn tâm chuẩn bị chiến đấu với mạt thế, không để nó chiếm được chút ưu thế nào. Rốt cuộc lúc này anh mới hoàn toàn tin tưởng mạt thế thật sự sắp tới.

Sau khi hoàn toàn chấp nhận sự thật này anh cực kỳ đau lòng. Rốt cuộc mạt thế đã để lại chấn thương tâm lý nghiêm trọng tới mức nào cho Thanh Thanh? Cô không muốn sinh con ở mạt thế, không muốn đứa nhỏ phải chịu khổ. Anh muốn nói là có anh ở đây sẽ không để cô và đứa nhỏ phải khổ nhưng người trải qua những tai nạn đó không phải anh, người mang những ký ức thống khổ kia cũng không phải anh vì thế dù có an ủi cũng chỉ là phí công.

Lời an ủi có ích nhất đại khái chính là thuận theo ý cô, để cô không cần quá áp lực.

Một đêm này Thiệu Thịnh An không ngủ. Sau đó anh chạy tới nhà vệ sinh mở di động tìm tư liệu liên quan. Lúc sắc trời dần sáng anh đưa ra một quyết định.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp