Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

Chờ Kiều Thanh Thanh tới kho hàng nhận hàng Thiệu Thịnh An chờ mẹ vợ tới sau đó cũng ra ngoài. Xăng còn chưa tới tay, anh Vương và đám đại gia kia anh còn phải tiếp tục hầu hạ một trận.

“Mẹ, ba mẹ và anh con tầm giữa trưa sẽ tới. Con định nói trong nhà đang sửa chữa vì rò nước và trực tiếp đưa họ tới khách sạn luôn. Ở ngay khách sạn mẹ đang ở đó, mẹ thấy được không?” Lúc ra cửa Thiệu Thịnh An nói với Kiều Tụng Chi như vậy.

“Thế thì tốt quá, khách sạn mẹ ở hoàn cảnh không tệ. Nhưng con định nói với ba mẹ mình thế nào? Con và Thanh Thanh lừa bọn họ nói là con bị bệnh đó.”

Thiệu Thịnh An cười khổ: “Không sao, ba mẹ con rất dễ lừa, con định nói với họ là kết quả kiểm tra sức khỏe của con không tốt lắm, cần đợi nửa tháng nữa để lấy nốt kết quả kiểm tra. Dưới tình huống chưa có khẳng định nhất định bọn họ sẽ ở lại Hoa Thành. Mẹ, lúc nào ba mẹ con tới đây cũng câu nệ, phải nhờ mẹ giúp đỡ để họ làm quen hơn.”

Kiều Tụng Chi không có ý kiến gì: “Yên tâm đi! Ban ngày hai đứa đều bận, mẹ sẽ thường xuyên qua khách sạn bầu bạn với họ.”

Lúc đợi đám anh Vương tỉnh rượu dậy Thiệu Thịnh An tìm một người bạn cấp ba để hỏi chuyện. Người này họ Trịnh, là bác sĩ phụ khoa, sau khi nghe xong lợi và hại của việc phụ nữ thắt ống dẫn trứng anh đã hốt hoảng. Làm giải phẫu ấy phải mổ bụng rộng 3-4 cm, còn phải đợi hơn một tuần mới hồi phục. Thiệu Thịnh An thầm cảm thấy may mắn vì Thanh Thanh đã nói trước với anh về kế hoạch này, như vậy anh có thể tìm cách giúp cô không phải chịu tội.

“Vậy nam buộc ga-rô thì sao?”

“Nam buộc ga-rô thì chỉ là tiểu phẫu, thậm chí chẳng cần động dao kéo, chỉ cần mở một cái miệng nhỏ chừng 0.5 centimet. Cả quá trình chỉ mất nửa tiếng, nhiều nhất là ba ngày đã hồi phục hoàn toàn. Chỗ tốt không chỉ có thế, nếu sau này muốn thông cũng đơn giản hơn nữ nhiều. Cậu đột nhiên hỏi cái này là hỏi cho ai thế? Không phải cho cậu chứ? Tôi nhớ rõ mọi người trong lớp nói cậu kết hôn đã mấy năm còn chưa có con đâu đúng không, ha ha.”

Lời của bạn học giống với tư liệu Thiệu Thịnh An tra được thế nên anh vội cảm ơn người ta và hỏi: “Giải phẫu này có cần hẹn trước không hay cứ tới bệnh viện làm?”

“Trực tiếp đi là được, đến khoa ngoại tiết niệu hoặc khoa sản nam là làm được. Cậu có muốn tới bệnh viện của chúng tôi không, tôi có thể giúp cậu tìm một bác sĩ tốt.”

“Được, vậy phiền cậu. Nửa tháng sau tôi sẽ qua đó, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Không phải chứ, tôi nói đùa mà, cậu muốn buộc ga-rô thật à? Cậu bàn với vợ chưa đó?”

Thiệu Thịnh An cười: “Đúng vậy, đột nhiên tôi thay đổi suy nghĩ. Tôi cũng đã thương lượng với Thanh Thanh rồi. Việc này cậu đừng nói với người khác nhé, bằng không tôi không mời cậu ăn cơm đâu.”

“Biết rồi, tôi đâu có ăn no rửng mỡ đi nói khắp nơi làm gì? Nhưng cậu nghĩ kỹ lại đi, đây không phải việc nhỏ đâu. Hai vợ chồng cậu đẹp đôi thế, con sinh ra nhất định sẽ xinh đẹp, thật sự không muốn sinh à?”

“Chúng tôi nghĩ kỹ rồi, thôi cứ vậy nhé! Đến lúc đó gặp lại, xong xuôi tôi mời cậu ăn cơm.”

Chuyện này Thiệu Thịnh An tạm thời không nói cho vợ nhưng sau khi đặt lịch hẹn rồi anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh nghĩ hiện tại thứ Thanh Thanh cần nhất không phải bác sĩ tâm lý mà là cảm giác an toàn anh nguyện ý cho cô.

Giữa trưa đám anh Vương tỉnh rượu thế là Thiệu Thịnh An lại mời cơm một lượt rồi mới tiễn bọn họ. Buổi chiều anh vội đi đón cha mẹ và dựa theo kế hoạch đưa họ tới khách sạn.

Kiều Thanh Thanh thì ở kho hàng thu hàng và đương nhiên cô không biết chồng mình ra quyết định kia. Hôm nay cô cực kỳ bận rộn, vừa phải rót nước vào két, vừa nhận rau dưa và trái cây đưa tới. Cô kiểm kê lại rồi trả nốt tiền. Cứ thế bận tới buổi chiều thì bạn thân của cô là Viên Hiểu Văn gọi điện thoại tới: “Nhà cậu sửa được đường ống nước chưa?”

“Sửa được rồi, nhưng hai ngày này đang trang hoàng lại. Cậu thì sao, chuẩn bị xong cho hôn lễ chưa?”

“Mua gần đủ rồi! À, căn nhà của cậu cũng là nhà cũ rồi, lúc cậu kết hôn từng tân trang lại một lượt, nay lại sửa nữa à? Sao không chờ có nhà mới rồi làm một thể?”

Kiều Thanh Thanh cười cười: “Chỗ mình nghe nói gần đây nhiều trộm nên phải sửa lại cửa sổ. Hiểu Văn, tối nay chúng ta gặp một chút nhé, ở tiệm lẩu cậu thích ấy. Cậu ăn lẩu được chứ?”

Viên Hiểu Văn cực kỳ vui vẻ nói: “Đương nhiên là được! Mang thai chứ có phải bị bệnh đâu, mình chả kiêng khem gì! Khụ, nhưng vẫn nên ăn nồi uyên ương nhé, mình ăn ít cay.”

“Được.”

“Vậy để mình gọi cả Manh Manh.”

“Đừng gọi cô ấy, chỉ hai chúng ta thôi.”

Sau khi ngắt điện thoại cô ngây ra một lát.

Cô có hai người bạn tốt, một là Viên Hiểu Văn và một là Trịnh Manh. Ba người chơi với nhau từ nhỏ, học cùng tiểu học tới cấp ba. Nói bọn họ là thanh mai cũng không ngoa.

Ba năm đầu mạt thế lần lượt có lũ lụt và nhiệt độ xuống thấp. Khi ấy quốc gia còn cố gắng duy trì trật tự xã hội và cung cấp nhiều chi viện. Ở khoảng thời gian băng giá quốc gia thường thả vật tư xuống, dốc toàn lực duy trì trật tự. Khi ấy cô sống một mình cũng coi như an toàn mãi tới khi nhiệt độ không khí tăng lên. Băng bị hòa tan dẫn tới ngập úng nghiêm trọng lần thứ hai. Khi ấy mọi thứ mới thật sự loạn, trật tự hoàn toàn lung lay sụp đổ.

Một người phụ nữ sống một mình trong một căn nhà ở khu vực cao tầng đương nhiên sẽ khiến người ta thèm nhỏ dãi. Kiều Thanh Thanh nỗ lực gia cố cửa sổ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Vì an toàn cô còn mặc quần áo và giày của chồng khi ra ngoài nhận vật tư quân đội thả xuống. Cô còn độn cho người mình cao hơn, dùng đồ trang điểm biến mình thành người có tuổi…… Nhưng dù nỗ lực như thế cô vẫn chẳng dám ngủ say vào ban đêm, trong tay lúc nào cũng cầm dao phay vậy mà cuối cùng vẫn không bảo vệ được nhà mình trước sự chênh lệch tuyệt đối về sức lực.

Sáng sớm hôm ấy trời còn chưa sáng ban công nhà cô đã bị đập, chướng ngại vật phía sau cửa cũng bị đẩy ra. Một đám đàn ông tiến vào với ánh mắt hung ác, mang theo điên cuồng và liều mạng của cuộc sống mạt thế không có gì trói buộc. Vừa tiến vào bọn chúng đã lập tức lục soát vật tư trong nhà cô nhưng lấy đâu ra? Năm thứ ba của mạt thế cô dựa vào chính mình ra ngoài đào băng tìm vật tư và đồ chi viện của quốc gia để tồn tại. Phải thắt lưng buộc bụng cô mới tích cóp được mấy cái màn thầu và giấu trong không gian. Nhưng đám người đó muốn một căn nhà ở, còn vật tư chỉ là thêm thắt. Bọn chúng cũng không đến mức hoàn toàn phát rồ nên chỉ đuổi cô khỏi đó.

“Không đi hả? Vậy về sau ở lại hầu hạ mấy anh em tụi tao cũng được.”

Lúc ấy Kiều Thanh Thanh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, tuyệt vọng và phẫn nộ. Nhưng cô vẫn đành thu dọn một túi hành lý, mang theo giấy chứng nhận và vài món quần áo cùng dao phay và rời đi.

Lúc đầu cô không đi quá xa mà được bà Vương ở phòng 701 bên dưới thu nhận. Cả nhà bà cùng thân thích tổng cộng có mười tám người, đây cũng là nguyên nhân nhà bọn họ tuy đã biến thành lầu một nhưng vẫn có thể giữ vững trận địa. Trong ba năm cô sống một mình kỳ thật cũng được bọn họ giúp đỡ. Nhưng lúc này bọn họ chẳng dám ra mặt, dù sao đám người kia cũng quá hung dữ. Lúc trước chỉ có đám trộm cắp tới thì chỉ cần hư trương thanh thế là đuổi đi được, nhưng đám người này lại mang theo đao và gậy sắt, hiện tại chẳng biết cứu viện ở đâu nên chẳng ai dám lấy cứng đối cứng.

Sau đó thời tiết nóng lên, lớp băng hoàn toàn tan ra, lũ lụt giằng co một thời gian. Kiều Thanh Thanh ở nhà bà Vương với tư cách là một người ngoài hơn nữa nhà họ dân cư nhiều nên tiêu hao cũng nhiều. Bọn họ đương nhiên chẳng cho một kẻ ăn nhờ ở đậu như cô sắc mặt tốt đẹp gì. Cũng may lũ lụt lui dần, cô mặt dày chờ tới khi lũ lụt lùi lại chỉ còn sâu chừng 1 mét mới rời đi. Bà Vương đưa cho cô nửa miếng bánh khoai tây mình trộm tiết kiệm được. Thế là cô mang theo nửa miếng bánh kia rời đi, định tới chỗ mẹ đẻ của mình để tìm kiếm thân nhân thất lạc đã hai năm.

Trước khi rời khỏi đó cô đi khắp nơi tìm kiếm vật tư có thể sử dụng được. Sau khi lũ rút để lại vô số đồ đạc, các loại vật tư bị ngâm trong băng hơn hai năm cũng lộ ra. Cô phải cẩn thận chọn lựa cái gì còn dùng được cái gì không. Tuy nước rất bẩn và đầy vi khuẩn nhưng lúc ấy cô chẳng có lựa chọn nào khác. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Mà đúng vào lúc ấy cô lại gặp được một người mình chưa từng nghĩ tới, chồng của Trịnh Manh là Đỗ Kiệt. Hắn trò chuyện vui vẻ với kẻ đã cướp nhà của cô, nhìn có vẻ hai kẻ ấy có mối quan hệ không tồi. Nói tới chỗ vui vẻ hắn còn cao giọng: “Anh họ, Manh Manh nhà em nói không sai chứ? Căn phòng này nhìn có vẻ cũ nhưng chất lượng không tồi, dù ngâm trong nước lũ cũng không hỏng hóc đúng không!”

Chỉ một câu này khiến Kiều Thanh Thanh như bị sét đánh.

“Đúng rồi, con bé kia không đi mà vẫn ở dưới lầu một tháng này đúng không? Anh họ, Kiều Thanh Thanh là người đẹp như thế mà mấy người cũng chịu bỏ qua à?”

“Đi đi, tao không phải người xấu, chẳng qua nhà cũ kia quá tệ, băng vừa tan đã sụp chứ không thì tao cũng chẳng làm cái chuyện thiếu đạo đức này làm gì!”

“Ha ha anh họ, anh không cần thì cho em, anh có biết hiện tại nó ở đâu không?”

“Lúc này là lúc nào rồi mày còn có tâm tư nghĩ tới trêu hoa ghẹo nguyệt? À, bên kia kìa, hình như cô ta chuẩn bị đi đó. Hai ngày nay cô ta vẫn luôn tìm kiếm đồ vật, nhưng mà trong nước lũ thì có thể có cái gì tốt, đều bị ngâm hỏng rồi…”

Trước khi Đỗ Kiệt nhìn qua Kiều Thanh Thanh đã cất bước chạy.

Quay lại hiện tại, cô thở dài một hơi. Cô khó mà mang tâm trí bình thường để đối mặt với Trịnh Manh được. Cô sẽ không vì mấy lời nghe được từ chồng cô ấy ở kiếp trước để vu cho cô ấy là có tội nhưng tình bạn của bọn họ cũng chỉ đến thế mà thôi. Dù sao ở đời trước bọn họ chưa từng gặp nhau lần nào từ sau mạt thế. Lần cuối cùng gặp mặt chính là lúc cùng Viên Hiểu Văn đi mua đồ cưới. Lúc này cô không đi cùng hai người, vậy sau này cũng chẳng cần gặp lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp