Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

Kiều Thanh Thanh gọi điện thoại cho bố mẹ chồng: “Vâng, con là Thanh Thanh. Thịnh An đã về nhà rồi nhưng lại bị bệnh không ăn uống được gì, chỉ muốn ăn đồ quê. Con nghĩ đã lâu ba mẹ không qua đây nên muốn mời ba mẹ bớt thời gian tới một chuyến nhé? Thịnh An còn nói nhớ anh cả nên muốn bố mẹ mang cả anh cả tới chơi. Đúng vậy người bệnh tương đối mẫn cảm. Con cũng muốn cố gắng chiều lòng anh ấy, mẹ bàn với ba một chút, con sẽ chuyển máy để Thịnh An nói với mẹ mấy câu.” Cô đưa di động cho chồng để hai bên nói chuyện.

Anh ho khan một tiếng và do dự một lát mới giả giọng yếu ớt nói: “Mẹ, con muốn gặp anh, mọi người cũng tới đây đi.” Một câu này vượt xa những gì người thường có thể phát huy, giọng cũng gãi đúng chỗ thế là mẹ Thiệu lập tức quyết định sáng mai sẽ đi ngay.

“Đời trước mới mưa nửa tháng Trạch huyện đã bị ngập. Địa thế nơi đó thấp lại nhiều sông vì thế mưa bão ngày thường đã tích nước. Sau này mạt thế nơi đó cũng bị ngập đầu tiên.” Kiều Thanh Thanh giải thích, “Cả Trạch huyện đều lui đến chỗ cao. Khi đó em để bố mẹ tới Hoa Thành, nhưng trên đường bọn họ ngồi xe buýt tới đây lại gặp đất đá trôi…… Em đi qua tìm vài bệnh viện cũng không thấy bọn họ, Thịnh An, thực xin lỗi.”

“Không trách em được, phải trách anh mới đúng.” Rốt cuộc Thiệu Thịnh An cũng không nén được cảm xúc mà đứng lên ôm lấy cô, “Người làm con như anh lại không làm tròn trách nhiệm. Anh không ở nhà và ném hết trách nhiệm cho em là anh sai. Lúc này anh sẽ sắp xếp tốt, em không phải sợ.”

Sau một hồi an ủi lẫn nhau ba người tiến hành thảo luận kế hoạch.

“Lương thực, nước, thuốc, quần áo, xăng và máy phát điện, còn có hạt giống.” Kiều Thanh Thanh liệt kê một loạt những thứ quan trọng. “Cuối cùng là một nơi ở vững chắc và an toàn. Chính vì thế em mới gia cố cửa sổ, còn lắp máy phát điện năng lượng mặt trời. Trước động đất chúng ta có thể ở trong nhà. Ba năm đầu mạt thế không có ánh mặt trời nên chúng ta phải mua máy phát điện và xăng để vượt qua lúc băng giá thân thể khó mà ứng phó. Nói cách khác, ban đêm nhiệt độ có thể xuống âm 70, 80 độ, con người có khả năng sẽ ngủ không tỉnh lại. Chờ đến năm thứ tư và thứ năm trời sẽ chuyển sang cực kỳ oi bức. Khi ấy chúng ta có thể lợi dụng năng lượng mặt trời để phát điện và sử dụng điều hòa. Đúng rồi, phải dự trữ mấy cái điều hòa mới được……”

Nhìn vợ mình nói một lúc lại bắt đầu lo âu thế là Thiệu Thịnh An vội nói: “Xăng anh sẽ mua, con đường chính quy chắc hơi khó nên anh sẽ tìm đường chợ đen. Chúng ta mua mười xe bồn chở xăng thì đảm bảo đủ dùng. Tiền cũng dễ dàng, vốn dĩ chúng ta có 120 vạn tiền tiết kiệm. Anh sẽ bán hết cổ phiếu để lấy tiền. Chúng ta cũng thuyết phục cha mẹ bán nhà ở quê hẳn sẽ được tầm 40 vạn. Nếu mạt thế thật sự tới thì xăng chính là nguồn năng lượng quý trọng, dự trữ càng nhiều càng tốt.”

Kiều Tụng Chi cũng nói: “Mẹ còn hơn 5 vạn tiền tiết kiệm, nếu bán cả nhà và cửa hàng ở quê thì hẳn có thể gom 30 vạn. Lúc trước mẹ đã định cho con số này để mua nhà nhưng con không chịu, may quá bây giờ có thể dùng tới. Thanh Thanh, con không cần lo, tiền đủ dùng mà.”

Kiều Thanh Thanh ngượng ngùng cười nói: “Con quen rồi, không sao đâu, mọi người đừng lo lắng.”

Sao lại không lo lắng đây?

Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi liếc nhau. Trạng thái tinh thần của cô rõ ràng không thích hợp. Về mặt lý trí bọn họ không thể phản bác khi cô nói về mạt thế, nhưng về tình cảm bọn họ không thể nào chấp nhận chuyện mạt thế chuẩn bị tới. Hơn nữa nếu Thanh Thanh thật sự phải sinh tồn mười năm ở mạt thế một mình thì quả thật cô đã quá khổ!

Không dám nghĩ nhiều, vừa nghĩ đã lo lắng, đã đau lòng.

Bọn họ mong đây chỉ là giả!

Đang thương lượng thì di động của Kiều Thanh Thanh lại vang lên. Hóa ra là phía cung cấp két nước. Bọn họ gom góp các nơi được đủ 10 cái và hôm nay có thể đưa hàng. Đại khái một tiếng sau sẽ tới nơi nên bên đó hỏi cô xem chỗ kho hàng có người nhận hay không.

“Có, tôi qua ngay đây.” Kiều Thanh Thanh giải thích với chồng một chút, “Đồ đã bỏ vào không gian sẽ duy trì trạng thái tĩnh vì thế chúng ta cũng không cần mua quá nhiều thùng nước khoáng vì quá đắt. Chờ két nước tới em sẽ đổ đầy nước máy, chờ sau này cần dùng chỉ cần đun lên là được. Em sẽ tới kho hàng, anh đi mua xăng dầu nhé. Thẻ em đưa anh, mẹ thì về nhà trông công nhân giúp con nhé.”

“Được, về nhà mẹ sẽ thông báo bán cửa hàng. Chờ có người muốn mua là mẹ sẽ về quê ký tên.”

“Mẹ, nhà của bố mẹ con cũng nhờ mẹ hỗ trợ bán luôn, rồi con sẽ báo bố mẹ con sau.”

“Mẹ, chỗ bác cả và bác hai mẹ cũng nhắc nhở chút. Con không thể thuyết phục họ như thuyết phục hai người được. Con tin mọi người yêu thương và không hại con nhưng không thể tin những người khác.” Kiều Thanh Thanh xin lỗi mà nhìn mẹ mình.

“Ngốc quá! Loại chuyện này sao có thể tùy tiện nói chứ? Mẹ biết nên nói như thế nào, con cũng bảo trời phải mưa nửa tháng mới trở nên nghiêm trọng hơn sao? Mẹ sẽ nhắc nhở bọn họ.”

Người một nhà phân công nhau hành động nên hiệu quả càng cao.

Kiều Tụng Chi trông nhà, trong lúc ấy bà tìm người môi giới hỗ trợ bán nhà. Bà nghĩ nghĩ và nói với người môi giới: “Có thể giảm giá một chút, tôi muốn bán nhanh.”

Xong xuôi đâu đó bà nghe tiếng thi công vang lên trong nhà thì thở dài một hơi. Bản thân bà vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Nhưng bà biết con gái sẽ không nói dối. Phụ nữ trong nhà họ đã được truyền thừa không gian tới đời này là đời thứ tư, trải qua hơn trăm năm. Đã biết được sự thần kỳ của thứ này nên khả năng tiếp thu những chuyện bất thường của bà tương đối cao.

Mạt thế chắc là sắp tới thật rồi.

Con gái bà chuẩn bị nhiều như thế, còn sắp xếp cho bố mẹ và anh trai của Thiệu Thịnh An nhưng sao không thấy nhắc tới cha đẻ của nó là Lâm Minh Dũng nhỉ? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Tuy bọn họ đã ly hôn, tuy Lâm Minh Dũng không phải người chồng tốt nhưng miễn cưỡng có thể coi là người cha tốt. Mấy năm nay ông ta chưa từng gửi thiếu tiền sinh hoạt phí của Thanh Thanh, nếu không phải con bé kiên quyết cự tuyệt thì Lâm Minh Dũng còn muốn mua nhà cho con bé.

Lâm Minh Dũng giàu có, khẳng định có không ít bất động sản, cũng không cần thiết phải mang ông ta tới đây cùng nhau tị nạn. Nhưng ít ra cũng nên nhắc nhở một câu chứ?

Kiều Tụng Chi tính toán chờ con gái về nhà sẽ hỏi lại một câu.

Thiệu Thịnh An tìm quan hệ mua xăng. Trong nhà chỉ có một chiếc xe nên anh để Kiều Thanh Thanh lái tới kho hàng nhận vật tư còn mình thì gọi xe. Bên ngoài mưa rơi tí tách khiến lòng người phiền muộn. Anh nhìn ảnh ngược của chính mình trong vũng nước và tâm tình cực kỳ nặng nề. Di động vang lên, vừa mở ra thấy tin nhắn anh mới cười một chút.

Thanh Thanh: Em tới kho hàng rồi [ ảnh chụp ][ ảnh chụp ]

Thanh Thanh: [ giọng nói ] rất lớn nhé, ban đầu là kho hàng nhưng sau khi nhà xưởng phá sản thì nó vẫn để không tới giờ. Em mới vừa lấy được chìa khóa từ quản lý.

Thanh Thanh: [ giọng nói ] két nước được đưa tới rồi, em phải đi ký nhận đã.

Thiệu Thịnh An nghe lại hai lần mới gõ chữ đáp lại: Được, em chú ý an toàn đó, có việc gì thì gọi anh.

“Nè Tiểu Thiệu! Ở chỗ này, lại đây đi!”

“Anh Vương.” Thiệu Thịnh An ngẩng đầu nở một nụ cười nhiệt tình nhưng khách sáo, “Làm phiền anh còn phải tự mình tới đón em.”

“Có gì đâu, đi thôi!”

Bên kia Kiều Thanh Thanh kiểm tra toàn bộ 10 két nước một lần sau đó trả phần còn lại. Chuyển tiền rồi cô mới hỏi: “Có thể giúp tôi rửa sạch két nước một chút không? Tôi trả tiền.”

Công nhân đưa hàng đương nhiên vui vẻ làm. Hai người họ bắt đầu rửa két nước.

Lúc vừa lấy được chìa khóa kho hàng Kiều Thanh Thanh đã ký hợp đồng với bên quản lý. Cô thuê kho hàng này một tháng, tiền điện và nước tính riêng, vì thế chỗ này điện nước đầy đủ, cô có thể tự mình đổ đầy nước vào két.

Trong lúc ấy có một đơn hàng cô đặt hôm qua cũng tới. Một chiếc xe tải chứa đầy gạo và một xe chứa đầy nước khoáng trước sau tiến vào. Kiều Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn bọn họ dỡ hàng xuống và đối chiếu con số.

Số lượng đúng rồi vì thế cô đánh dấu tích trên danh sách mua hàng của mình.

Chờ công nhân đưa hàng mồ hôi mồ kê rửa sạch xong 10 két nước cô thanh toán 400 tệ tiền thù lao cho bọn họ. Nhìn theo bóng dáng họ rời đi cô mới bắt đầu rót nước vào két. Nghe tiếng dòng nước ào ào chảy vào két thế là trong lòng cô cực kỳ yên ổn.

Mọi kế hoạch đều được hoàn thành từng bước, loại cảm giác này thật sự quá tốt.

Cả buổi chiều Kiều Thanh Thanh đều ở trong kho hàng thu hàng, rót nước và lên mạng mua sắm. Cô mua số lượng lớn băng vệ sinh, khăn giấy, khăn mặt, khăn ướt tiêu độc và nội y dùng một lần. Những thứ này là đồ dùng sinh hoạt vì thế cô đều để địa chỉ nhà.

Tài khoản tiền tiết kiệm để dành mua nhà đang cạn dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Vào lúc bốn giờ chiều cô đột nhiên phát hiện tài khoản thiếu 20 vạn. Ngay sau đó Thiệu Thịnh An gọi điện thoại tới nói: “Anh đã thuận lợi mua được xăng. 40 khối, đổi thành trọng lượng chính là 30 tấn. Anh yêu cầu bọn họ cho xăng vào thùng và vận chuyển tới kho hàng anh thuê ở một nơi khác hẻo lánh, chờ xăng tới em qua đây nhìn. Đúng rồi máy phát điện anh cũng đã đặt xong, là đưa tới chỗ em.”

Đây đúng là tin tức tốt!

“Được, hiện tại anh đang ở đâu, chờ chút nữa em về nhà sẽ qua đón anh.”

“Không cần, anh còn muốn mang anh Vương và mấy người cùng đi ăn cơm, uống ít rượu. Muộn chút anh sẽ gọi xe về nhà.”

Buổi chiều tối Kiều Thanh Thanh gọi cơm hộp tới ăn. Kiều Tụng Chi gọi điện thoại tới nói là đám công nhân đều đã tan tầm: “Sưởi sàn đã làm xong, công nhân nói ngày mai bọn họ sẽ tới làm tiếp sưởi sàn cho gác mái. Con đúng là thông minh, cái gì cũng nghĩ tới, không hổ là con gái của mẹ.”

Nghe thấy thế Kiều Thanh Thanh cười và định nói đây là do kinh nghiệm nhưng cô nhớ tới ánh mắt đau lòng của mẹ và chồng khi nghe cô kể về mạt thế vì vậy lại nuốt lời vào lòng. Cô ngắt lời hỏi Kiều Tụng Chi xem cơm chiều bà ăn cái gì.

“Mẹ tự làm cơm, con yên tâm đi! Mấy giờ con về?”

“Khoảng hơn 9 giờ. Lát nữa còn hai đơn hàng được chuyển tới. Mẹ, con đã đặt phòng ở khách sạn gần đó và gửi số phòng cho mẹ, nếu mệt mẹ qua đó nghỉ ngơi trước đi.”

“Được!” Trong nhà hiện tại loạn thành như vậy, vợ chồng con gái bà có thể bày cái giường ở phòng khách ngủ nhưng bà thì khó mà tạm bợ thế được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp