Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

Kết quả kiểm tra sức khỏe của Kiều Tụng Chi không tồi. Ngoài lượng đường không kiểm tra thì những thứ khác đều làm hết và không có vấn đề gì lớn. Bà chỉ có chút bệnh vặt, mua chút thuốc nam về uống là được. Vấn đề lớn nhất vẫn là bệnh cũ: xơ cứng động mạch não dẫn tới thiếu máu não. Bệnh này phải thường xuyên uống thuốc, đề phòng trúng gió. Bệnh viện kê đơn thuốc một tháng nhưng Kiều Thanh Thanh cẩn thận hỏi thì biết chỉ cần khống chế tốt thì lượng thuốc sẽ không có nhiều thay đổi thế nên cô quyết định tới nhà thuốc mua lượng thuốc đủ cho 20 năm.

Trên đường về nhà Kiều Tụng Chi hỏi: “Vô duyên vô cớ vì sao đột nhiên con lại muốn nói với Thịnh An về không gian? Con quên lời dặn của bà ngoại rồi à?” Bà hơi kích động, “Đừng dùng thứ này đi thăm dò lòng người khác, đó là thứ không thể trải qua thử thách được đâu.”

“Mẹ, con đương nhiên là nhớ, thế nên những năm nay con chẳng hề nói với anh ấy nửa lời. Sau khi kết hôn con vẫn giữ kín, chẳng qua bây giờ đã tới lúc tiết lộ.”

“Vì sao?”

“Mạt thế sắp tới rồi.”

Kiều Tụng Chi ngây ra: “Chuyện gì?”

“Chính là tận thế, sẽ có rất nhiều thiên tai xảy ra nên con mới mua rất nhiều vật tư. Không gian chứa được hết nhưng con phải nói với Thịnh An để anh ấy biết. Tụi con là vợ chồng, ngày thường thì không nói làm gì, cùng lắm là lúc về quê con mang chút đồ cho mẹ sẽ bỏ vào không gian cho tiện. Còn hiện tại mọi thứ đã khác, con không muốn gạt anh ấy.”

“Cái gì mà thiên tai với không thiên tai, tối qua con thức khuya xem phim à?”

“Mẹ nghe con nói đã.” Kiều Thanh Thanh lặp lại những lời đã nói với chồng mình đêm qua cho mẹ.

Nhìn con gái Kiều Tụng Chi thấy lo lắng và dùng mu bàn tay sờ trán cô: “Con gặp áp lực lớn trong công việc à? Chuyện mua phòng ở mẹ giúp bọn con, mẹ sẽ bán nhà và cửa hàng ở quê đi hỗ trợ các con trả tiền nhà. Con đừng bức bản thân như thế, bị bệnh rồi đây này!”

“Con biết mẹ không tin, Thịnh An cũng không tin nhưng không sao, con có một cách khiến mọi người tin tưởng.”

Cô đưa Kiều Tụng Chi về nhà. Lúc này công nhân vẫn đang làm việc khí thế ngất trời, tiếng leng keng vang lên không ngừng.

“Em đã đặt cơm trưa cho công nhân, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Kiều Thanh Thanh đón chồng rồi ba người tới nhà hàng bên ngoài, chọn một phòng riêng có TV.

“Không cần gọi nhiều đồ ăn thế đâu, hai đứa còn phải tích cóp tiền mua nhà gần trường học cơ mà. Ngày thường có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, mẹ cũng có ít tiền, mẹ sẽ cho hai đứa.”

“Mẹ, cơm ở đây rất ngon, hơn nữa không phải ngày nào bọn con cũng tới.” Kiều Thanh Thanh gọi bốn món, Thiệu Thịnh An lại bỏ thêm hai món.

Đồ ăn lục tục được bưng lên sau đó người phục vụ lui ra ngoài đóng cửa lại.

Ba người bắt đầu ăn cơm trưa. Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi đều ăn mà không thấy ngon, chỉ có Kiều Thanh Thanh là ăn ngon vô cùng vì thế tình huống lập tức phân chia hai phe đối lập.

“Con đói bụng mấy ngày rồi vậy?” Kiều Tụng Chi vừa nói vừa gắp cho cô một đũa xương sườn xào tương, lại gắp cho Thiệu Thịnh An và xin lỗi anh, “Là mẹ chiều hư nó, ngày thường con phải bao dung nó nhé. Thanh Thanh nhà chúng ta có thể kết hôn với con đúng là phúc tám đời.”

“Mẹ, Thanh Thanh rất tốt, đêm qua 12 giờ hơn con tới ga tàu mà cô ấy cũng không ngủ để tới đón con. Cô ấy đối xử với con rất tốt, có thể kết hôn với Thanh Thanh là phúc khí của con.”

Kiều Tụng Chi nghe thấy thế thì cười hơn hớn, mặt thành đóa hoa.

Kiều Thanh Thanh chớp chớp mắt cố nén chua xót rồi cười nói: “Con mở TV, vừa lúc có chuyện con muốn nói với hai người.”

Cô mở kênh tin tức, năm phút sau là bắt đầu bản tin trưa.

“Chờ một chút sẽ có một tin tức quốc tế, núi lửa ở nước H đã ngừng hoạt động 80 năm bỗng phun trào vào một tiếng trước và hủy diệt một trấn nhỏ gần suối nước nóng.” Cô vừa nói thế thì Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi càng không có tinh thần ăn cơm. Hai người thất thần, thi thoảng lại liếc nhìn tin tức.

“Kế tiếp là tin tức quốc tế, ngọn núi lửa nổi tiếng đã ngủ đông từ lâu của nước H đột nhiên phun trào vào lúc rạng sáng 2:15. Tro núi lửa che trời, dung nham phun trào lập tức gây ra cháy rừng ở khu vực phụ cận…… Nơi đó là địa điểm du lịch trứ danh, gần đó có một trấn nhỏ với suối nước nóng. Lúc này sắp tới nghỉ hè nên vụ núi lửa phun trào không chỉ ảnh hưởng tới sinh thái của địa phương mà còn ảnh hưởng tới lượng khách du lịch……”

Thiệu Thịnh An và Kiều Tụng Chi đều nhìn về phía Kiều Thanh Thanh.

“Tin tức tiếp theo chính là thuyền dầu của nước Nhật bị rò rỉ. Cuối cùng là tin thể thao về việc tay đua xe nước B đoạt giải quán quân.” Kiều Thanh Thanh nở nụ cười bất đắc dĩ, “Nhưng em biết mọi người sẽ nói tin tức này vẫn có cách thông qua truyền thông để biết được, ví dụ như nghe từ miệng bạn bè đang học ở nước ngoài chẳng hạn. Vì thế chúng ta xem kênh khác đi.”

Chờ xem xong hai chương trình tin tức cô mới chuyển tới một kênh xã hội. Phóng viên trên màn hình nói giá thịt lợn đã được khống chế sau đó anh ta liên hệ với phóng viên hiện trường phỏng vấn người dân đi mua thịt lợn.

“Ông chú này mua hai cái chân giò trước để nướng một cái và kho tàu một cái.”

Kiều Thanh Thanh mới vừa nói xong ông lão hơn 70 tuổi được phỏng vấn trên TV đã nói: “Bà xã nhà tôi làm thịt kho tàu hết ý, ngon cực kỳ. Con gái tôi lại thích dùng cái gì mà lò nướng để nướng móng heo. Đúng vậy, tôi chỉ phụ trách mua thôi, còn bọn họ sẽ làm, tôi chỉ cần chờ ăn. Tôi vừa trồng răng giả đó, cắn được……”

“Đây là phỏng vấn hiện trường nên em không thể biết trước được phóng viên sẽ nói cái gì và sẽ phỏng vấn ai.” Kiều Thanh Thanh nhếch miệng, “Mọi người đã tin chưa.”

Nhưng vừa cười cô đã lại đỏ mắt: “Mạt thế thật sự sắp tới rồi, ở tháng thứ hai Thịnh An chết, không lâu sau mẹ cũng mất liên lạc. Một mình em ở trong nhà nhận viện trợ từ chính phủ. Nhưng sau đó mọi thứ hoàn toàn loạn, nhà của chúng ta bị người ta cướp mất, em chẳng còn cách nào đành phải lưu lạc bên ngoài. Cuối cùng em về quê nhưng không thấy mẹ, không thấy các bác đâu. Nơi ấy địa thế thấp hơn cả Hoa Thành, em hỏi dân bản xứ thì mọi người nói là năm ấy lũ lụt ngập tới tận tầng 20 mấy. Nhà mẹ và nhà anh họ đều ở tầng 5, bác hai ở nhà riêng tự xây có bốn tầng vì thế khẳng định mọi người đều đã chạy tới nơi khác…… Nhưng trong 10 năm ấy em chẳng gặp được ai, một người cũng không.”

“Thanh Thanh ——” Kiều Tụng Chi không thể chấp nhận nổi thần sắc tang thương suy sụp trên gương mặt trẻ trung của con gái vì thế bà vội ôm lấy con mình và xoa lưng cô như khi còn nhỏ, “Đừng khóc, mẹ ở đây mà, còn có Thịnh An nữa.”

“Mẹ không cần lo, những chuyện con vừa kể chúng ta chẳng thể khống chế được.” Cô lau lau nước mắt và ngẩng đầu lên nhìn mẹ, lại nhìn chằm chằm chồng mình, “Đời trước em chẳng chuẩn bị cái gì còn có thể sống 10 năm, đời này chúng ta có chuẩn bị trước thì chắc chắn cả nhà chúng ta sẽ sống sót tốt.”

Trong mắt Thiệu Thịnh An toàn là đau lòng: “Em nói đúng. Lúc này anh đã về, đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Trong lòng anh lại có phẫn hận dâng lên. Anh sẽ thay vợ mình báo thù những kẻ đã cướp nhà họ, chỉ cần nhớ tới cô bị đuổi ra khỏi nhà và phải phiêu dạt khắp nơi là lòng anh đã cực kỳ hận.

“Không sao, chúng ta còn có không gian, đó là bảo bối tổ tông truyền cho nhà chúng ta, đó là may mắn cực lớn.” Kiều Tụng Chi nhìn về phía Thiệu Thịnh An và nói, “Thịnh An, hẳn con cũng đoán được, Thanh Thanh nhà chúng ta có một không gian có thể chứa đồ. Trước kia con bé không nói với con là do bà ngoại con bé không cho nói, con đừng trách nó.”

Thiệu Thịnh An lắc đầu: “Mẹ, sao con có thể trách Thanh Thanh được? Cô ấy không nói với con là chuyện tốt vì con làm việc hay phải uống rượu, lỡ say rồi nói ra thì hỏng bét. Cũng may cô ấy không nói với con. Nhưng không gian là thế nào? Thanh Thanh bỏ giường vào đó rồi lại lấy ra sao?”

“Đúng thế, có phải anh rất kinh ngạc không?” Kiều Thanh Thanh hơi hoài niệm mà nói, “Vào năm cấp ba anh có tặng em một thùng xoài ba anh đưa tới. Nhưng cái đó quá nặng nên em không vác được về nhà, anh lại chẳng nói lời nào đã chạy khiến em đành phải kéo nó vào ngõ không có người rồi bỏ vào không gian. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Sau đó em đi ra lại gặp anh nhìn trộm, vừa định giải thích anh lại chạy mất. Lúc ấy có phải anh tưởng em ném xoài đi không?”

“Đúng vậy, ngõ nhỏ nơi đó chẳng phải có một cái thùng rác sao? Em kéo thùng xoài vào đó rồi đi ra tay không nên anh đã nghĩ thế, còn rất khổ sở.” Nhớ tới năm đó Thiệu Thịnh An không nhịn được cười. Khí đó anh thật ngốc, bỏ cái thùng xuống là chạy rồi lại hối hận. Anh nhớ ra mình phải giúp cô mang về nhà thế là trốn ở ngã ba đường nhìn lén. Thấy cô đi ra tay không anh thất vọng và thương tâm đến độ không dám đối mặt với người trong lòng. Ngày hôm sau cô đưa cho anh một quả đào thật to và nói xoài rất ngọt nên cô tặng anh quả đào này làm quà đáp lại. Cô không có cách nào cho anh một thùng đào nhưng lúc nào ăn cô đã để lại cho anh một quả, tích cóp lại sẽ được một thùng. Ngay lúc đó anh vừa kinh ngạc vừa thấy ngọt ngào, hiện tại vẫn có thể nhớ tới hạnh phúc ấy.

“Sau đó em đưa anh quả đào thế là mắt anh trợn trừng lên.” Nói tới chuyện thời thiếu niên nên tinh thần Kiều Thanh Thanh rõ ràng tốt hơn nhiều. Cái này khiến Kiều Tụng Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi và giả vờ oán giận: “Chẳng trách thời điểm ấy đào trong nhà hết nhanh như thế, hóa ra là bị con cầm mang cho con rể.”

Một câu này khiến vợ chồng Kiều Thanh Thanh đều đỏ mặt.

Không khí rốt cuộc cũng rời xa đau khổ. Kiều Thanh Thanh lại nói: “Mấy ngày nay trong nhà phải sửa sang lại, con còn mời người tới bịt kín ban công. Chờ thủy tinh xuất xưởng sẽ bắt đầu làm. Mẹ ở trong nhà trông giúp con, bản thân con phải ra ngoài thu mua vật tư. Con thuê một kho hàng ở vùng ngoại ô, ngày mai sẽ bắt đầu có rau dưa và trái cây được mang tới đó.” Cô lấy di động ra gửi danh sách mua hàng ngày hôm qua cho hai người.

“Có chỗ con không nghĩ hết được, phải nhờ mọi người bổ sung.”

Thiệu Thịnh An đọc nhanh như gió: “Sao em mua nhiều thế? 12 tấn gạo ư?”

“Đúng, em đặt hàng ở 40 cửa hàng mua sắm, tổng cộng là 20 tấn gạo, đủ cho 6 người nhà chúng ta ăn một ngày ba bữa trong 20 năm. Vì mua nhiều nên có chiết khấu, thế nhưng vẫn tiêu mất hơn mười bốn vạn.”

“Sáu người ——”

“Đúng vậy, em sẽ gọi điện đón ba mẹ tới đây, phải giục họ nhanh chóng tới Hoa Thành.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp