Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

Chờ Kiều Thanh Thanh ngủ say rồi Thiệu Thịnh An mới cẩn thận cởi áo ra cho cô ôm còn mình tới phòng bếp tìm đồ ăn. Vừa mở tủ lạnh ra anh thấy bên trong quả thật chứa đầy rau quả. Mở tầng đông lạnh ra anh thấy đủ các loại thịt đông lạnh, gà, vịt, lợn, dê, bò không thiếu cái gì. Còn có sủi cảo tôm anh thích ăn thế là anh lấy một hộp ra chưng. Trong lúc chờ đợi anh đi dạo một vòng quanh nhà.

Thay cửa chống trộm cũng tốt, chung cư bên này đã cũ, không có người quản lý vì thế ai cũng có thể ra vào, quả thực không an toàn. Lắp ba cái cũng không sao, càng an toàn!

Làm sưởi nền cũng không tệ, mùa đông của Hoa Thành luôn có mấy ngày lạnh đến muốn mệnh. Mỗi năm mẹ vợ tới ăn tết đều nói là quá lạnh, năm trước bà còn bị cảm một trận!

Cửa sổ cũng lắp cửa phòng trộm, khoảng cách hẹp như thế, chắc chỉ chừng 2 cm, khá tốt. Dù về sau trong nhà nuôi chó mèo gì đó cũng không sợ tụi nó trèo cửa sổ ra ngoài. Trên lớp phòng trộm của cửa sổ còn có chỗ thoát hiểm, anh thử thì vừa lòng gật đầu khen tốt!

Đi bộ một vòng rồi anh mới nhớ ra quần áo chưa giặt thế là vội đi giặt quần áo. Nhưng tới ban công anh lại phát hiện có thêm một két nước bằng inox.

Anh phơi xong quần áo sau đó đột nhiên nhanh trí đi lên gác mái. Nơi này không có thay đổi gì, Thanh Thanh nói gác mái cũng phải làm sưởi sàn nhưng chắc là chưa làm tới chỗ này. Anh mở cửa muốn lên sân phơi nhìn xem có bị dột không kết quả lại thấy hai két nước nữa. Ngoài ra còn có một cái máy gì đó bên trên phủ vải bạt. Lúc xốc lên anh nghiên cứu cẩn thận và xác định đây là máy phát điện năng lượng mặt trời. Với quy mô này thì không dưới mười vạn đâu.

Máy phát điện mặt trời cũng tốt, đến lúc đó bọn họ sẽ xin hòa vào lưới điện và có thể bán chỗ điện thừa cho quốc gia để kiếm tiền. Máy nước nóng trong nhà cũng có thể đổi thành năng lượng mặt trời, tiết kiệm năng lượng.

Trong nhà thay đổi thật lớn, còn thêm rất nhiều đồ nhưng Thiệu Thịnh An cũng vui vẻ chấp nhận sự thật. Nguyện ý mua đồ là chuyện tốt, muốn mua đồ chứng tỏ vợ anh còn muốn tiếp tục sống. Chờ nỗi sợ ‘mạt thế’ của cô biến mất chẳng phải sẽ lại tốt ư?

Anh xuống lầu ăn sạch chỗ sủi cảo tôm sau đó đánh răng và leo lên giường ôm vợ ngủ.

Nửa đêm Kiều Thanh Thanh bị bóng đè bừng tỉnh và phát hiện mình đang rúc trong lòng chồng thế là vội ôm lấy anh và cố bức bản thân ngủ tiếp.

Ngày hôm sau hai người bị tiếng đập cửa đánh thức.

Kiều Thanh Thanh ngủ một giấc ngon lành nên tinh thần khá hơn nhiều. Cô sờ di động thì thấy đã là 8 rưỡi thế là vội lay chồng dậy: “Đi rửa mặt đi, hẳn là các công nhân tới đó.”

Thiệu Thịnh An vẫn chưa mở mắt mà mê mang đi vào nhà vệ sinh. Kiều Thanh Thanh thì thu cái giường lại rồi nhanh chóng thay quần áo sau đó ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là công nhân làm sưởi sàn. Cô mới vừa đón người vào thì mẹ cô là Kiều Tụng Chi đã bò lên cầu thang và tới cửa nhà, trong tay còn ôm một thùng xốp.

“Mẹ! Sao sớm thế mẹ đã tới rồi?” Cô áy náy hỗ trợ bê đồ: “Xin lỗi, con ngủ quên mất.”

“Khó có ngày chủ nhật con không phải tăng ca thì cứ ngủ cho đủ. Mẹ đã nói là sẽ ngồi xe buýt tới mà. Vừa rồi mẹ thấy công nhân tới cửa, trong nhà sửa cái gì à? Cửa này làm sao thế? Trong nhà loạn thế nào cũng được nhưng cửa thì không thể để mặc cho nó bẩn thế này được. Nếu đã đổi cửa chống trộm thì phải xé màng bọc ra chứ, để thế này thực là khó coi ——” Bà Kiều nhìn mấy lớp cửa phòng trộm phía sau thì kinh ngạc, “Con làm gì thế, lắp nhiều cửa thế làm gì?!”

“Mẹ vào đã, không cần cởi giày đâu, cứ thế đi vào!”

Chờ vào phòng rồi Kiều Tụng Chi lập tức trợn tròn mắt. Bà mới không tới đây một tháng mà sao trong nhà lại biến thành bộ dạng này?

Thấy đồ đạc lộn xộn trong phòng khách thế là Kiều Tụng Chi rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Kiều Thanh Thanh, cái này ra thể thống gì nữa —— hơ, con rể đã về rồi à?”

Thiệu Thịnh An đi ra từ phòng vệ sinh và chào hỏi: “Mẹ tới rồi ạ. Sao mẹ không gọi báo để con ra đón? Mẹ ngồi đi, con rửa cái mặt đã.”

Nhìn nhà của con gái và con rể loạn thành ổ gà thế là tâm tình vốn đang tốt đẹp của Kiều Tụng Chi lập tức biến mất. Bà trầm mặt ôm thùng xốp vào phòng bếp nhưng lại thấy một đống hộp trong đó nên cũng không biết đặt chỗ nào.

“Mẹ, để con!” Kiều Thanh Thanh đón lấy cái thùng và bỏ vào không gian.

Kiều Tụng Chi híp mắt và nhanh chóng nhìn thoáng qua nhà vệ sinh sau đó túm lấy tay con gái mắng: “Con làm gì thế, ngủ đến điên rồi à!”

“Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con lấy nước cho mẹ rồi lát nữa con có lời muốn nói với mẹ.”

Kiều Tụng Chi làm gì ngồi được? Bà theo con gái tới phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ xem: “Làm gì vậy?”

“Mẹ, con mời người lắp sưởi sàn.”

“Hoa Thành cũng không phải quá lạnh, sao phải lãng phí tiền làm gì?”

“Về sau phải dùng tới. Mẹ ăn sáng chưa?”

Thiệu Thịnh An nhanh chóng rửa mặt xong và vào bếp nấu cơm sáng. Kiều Thanh Thanh rửa mặt xong cũng vào bếp hỗ trợ.

“Hôm nay mẹ tới sao em không bảo anh?”

“Em quên mất. Thịnh An, lát nữa ăn xong cơm sáng em mang mẹ tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, anh ở nhà để ý công nhân giúp em. Em cũng quên không nói là em mua một cái máy phát điện năng lượng mặt trời, lát nữa công nhân sẽ tới. Còn có công nhân lắp cửa sổ phòng trộm, chỗ ấy mới làm được một nửa, đến lúc đó anh cũng giúp đỡ tiếp đón bọn họ.”

“Được, xe không còn nhiều xăng, em thuận đường đi mua thêm ít xăng nhé.”

“Còn có một việc đó là giữa trưa em sẽ gọi điện cho ba mẹ để họ mang theo anh cả tới đây. Anh nói xem có được không?”

Thiệu Thịnh An đang xào trứng gà với bí nghe thấy thì ngây ngẩn cả người: “Sao đột nhiên lại ——”

“Lời em nói tối qua hẳn anh không tin, tới giữa trưa em sẽ khiến anh phải tim. Anh mau nói có được hay không đi!”

“Tốt, đương nhiên là tốt, nhưng ba mẹ sẽ không muốn mang anh tới đâu.” Nhà anh ở nông thôn, gia cảnh bần hàn, sau khi tốt nghiệp anh kết hôn với bạn gái nhưng hai người còn trẻ nên không có tiền mua nhà ở. Sau khi kết hôn xong hai vợ chồng ở nhà vợ, cái này khiến cha mẹ anh hổ thẹn lại tự trách, nếu không có việc sẽ không tới đây quấy rầy. Dù có tới họ cũng chỉ mang theo ít đồ rồi đi luôn, nhiều lắm là ăn một bữa cơm, căn bản không muốn ở lâu.

“Vậy cứ chốt thế đi.” Kiều Thanh Thanh thấy cánh gà ở bên cạnh đã rã đông thì muốn làm món cánh gà chiên coca nhưng vì đã lâu không làm nên cô hơi ngượng tay.

“Thanh Thanh, cho nhiều muối quá rồi, sợ lát nữa làm xong sẽ mặn.”

Kiều Thanh Thanh ảo não: “Đã nhiều năm chưa làm món này nên em cũng ngượng tay.”

Thiệu Thịnh An hé miệng cười và nói: “Để anh làm cho, em tới ngồi nói chuyện với mẹ đi.”

Kiều Thanh Thanh cũng chẳng còn cách nào nên đành phải ra ngoài. Cô vừa ra đã thấy mẹ mình đang thu dọn đồ đạc trên mặt đất thế là vội kéo bà dậy nói: “Mẹ đừng động cái này, chờ làm xong hết con lại dọn.”

“Aizzz.” Kiều Tụng Chi thở dài, “Còn cái cửa kia cũng đừng lắp nữa, đang êm đẹp lắp những ba lần cửa phòng trộm thật khó coi. Người nào không biết còn tưởng trong nhà mở ngân hàng, sợ bị người ta cướp tiền. Con nghe mẹ nói, lát nữa trả lại cái cửa kia đi.”

“Mẹ, con sẽ giải thích cho mẹ nghe, đây là chìa khóa mới, ba cái, mẹ cất đi.”

Thiệu Thịnh An làm xong cơm sáng đi ra lại thấy giường biến mất thì mắt trợn tròn, môi giật giật nhưng vì có mẹ vợ ở đây nên anh cũng không tiện hỏi nhiều.

Ba người đơn giản ăn xong bữa sáng rồi Kiều Thanh Thanh lập tức mang theo mẹ ra cửa.

“Chúng ta đi mua đồ ăn.” Kết quả cô lại mang mẹ tới bệnh viện.

“Tới bệnh viện làm gì, mẹ không đi.”

Kiều Thanh Thanh giữ chặt lấy bà: “Mấy năm trước không phải mẹ có chứng bệnh thiếu máu não sao? Con biết mẹ thường không uống thuốc, nhớ tới mới uống được vài lần. Chúng ta lần này chỉ kiểm tra một chút thôi, rất nhanh sẽ xong. Con đã đặt cả suất ăn ở đây rồi, mẹ mà không kiểm tra chính là lãng phí.”

Kiều Tụng Chi không có cách nào nên đành phải đồng ý.

Trong lúc chờ đợi mẹ kiểm tra cô bớt thời giờ tới chỗ bác sĩ hỏi xin tư vấn về phẫu thuật buộc ga-rô.

“Cô kết hôn chưa? Sinh con chưa? Chưa sinh à? Cô còn trẻ thế sao lại không muốn sinh nữa?”

“Tôi không muốn sinh.” Kiều Thanh Thanh xoa bụng. Không gian là công cụ quan trọng đảm bảo sự sống còn trong tương lai của cô và người nhà, bọn họ không thể chịu được một chút sơ sẩy nào.  Trừ cái này ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là tình trạng của những đứa trẻ sinh ra trong thời mạt thế mà cô từng gặp. Dù đời này cô có được vật tư sung túc thì cũng không dám sinh con. Cô và người nhà chịu đựng là đủ, không cần sinh một đứa trẻ ra cho nó phải chịu tội 
theo.

“Có rất nhiều biện pháp tránh thai, cô còn trẻ, không nhất thiết phải làm loại giải phẫu này. Tuy có thể thông lại nhưng xác suất thành công rất thấp, cũng sẽ phải chịu tội. Cô đã thương lượng với chồng chưa?”

Kiều Thanh Thanh hé miệng: “Tôi đã quyết định, làm phẫu thuật buộc ga-rô thắt ống dẫn trứng thì mấy ngày là khôi phục?”

“Theo lý thuyết thì một tuần là có thể khôi phục, trong lúc ấy cần chú ý nghỉ ngơi, không được mệt nhọc và làm việc nặng. Phẫu thuật này tốt nhất là làm trong vòng một tuần sau khi có kinh nguyệt, thời gian của cô thế nào?”

Kiều Thanh Thanh mở ứng dụng ghi chú thời gian kinh nguyệt và nói: “Kinh nguyệt của tôi rất chuẩn, thứ tư này hẳn là sẽ tới, và kéo dài chừng năm ngày.”

“Vậy tôi hẹn cô thứ năm tuần sau tới làm phẫu thuật, cô phải tới nhập viện và làm kiểm tra vào thứ tư.”

Cứ thế Kiều Thanh Thanh hẹn thứ tư tuần sau tới nhập viện và thứ năm phẫu thuật. Với cô mà nói thì nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là chuẩn bị vật tư.

Đại khái trong vòng nửa tháng cô có thể chuẩn bị xong 7-8 phần vật tư cần thiết. Đến lúc ấy bên ngoài bắt đầu ngập nước nên cũng không thích hợp thu mua hàng hóa nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp