Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

Lúc ở trên xe Kiều Thanh Thanh khóc mệt quá nên lăn ra ngủ. Từ buổi sáng biết mình sống lại tới giờ cô vẫn luôn bận rộn, đầu óc luôn tính toán các loại vật tư nên đã sớm mệt mỏi cực kỳ. Hiện tại như trút được gánh nặng, tình cảm được giải phóng nên cô không nhịn được thiếp đi.

Về đến nhà Thiệu Thịnh An bế cô xuống xe thế là Kiều Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh.

“Không sao, để anh cõng em về nhà.”

Thiệu Thịnh An bước rất vững còn Kiều Thanh Thanh thì an tâm ôm cổ anh: “Vừa rồi em nói thật đó, em rất nhớ anh. Bên ngoài trời mưa, em sợ anh không kịp về nhà nên mới lừa anh là em muốn nhảy lầu.”

“Không sao, về sau em đổi biện pháp khác để lừa anh nhé, ngàn vạn đừng nói cái gì mà nhảy lầu, anh sợ lắm.”

“Vậy nói em bị bệnh nhé?”

“Cũng không được, anh sẽ lo lắng.”

Kiều Thanh Thanh xoa mặt anh hỏi: “Vậy phải nói thế nào?”

Thiệu Thịnh An xốc cô lên để cõng cho vững và cười nói: “Em chỉ cần nói nhớ anh và muốn anh về nhà là được.”

“Đồ lừa đảo.” Kiều Thanh Thanh lại đỏ mắt, “Rõ ràng em đã nói thế vô số lần nhưng anh cũng chẳng về thế nên em mới phải lừa anh nói là em muốn nhảy lầu.”

“Sao anh lại là kẻ lừa đảo được? Anh là —— sao cửa nhà bẩn thế?”

Đến cửa nhà ở lầu tám Thiệu Thịnh An thả Kiều Thanh Thanh xuống và nhìn cánh cửa căn nhà của bọn họ thì thấy vẫn có tấm ni lông xanh dán trên đó.

“Em đổi cửa mới à? Làm bằng đồng ư? Ừ, không tồi! Ánh mắt em tốt, anh thích cái loại cửa không khắc hay trang trí gì như thế này, nhìn cực kỳ có khí phách.”

“Đúng.” Kiều Thanh Thanh lấy chìa khóa mở cửa chính rồi cửa phòng trộm và thêm một tầng phòng trộm nữa.

“Em bỏ cửa gỗ đi rồi à? Giờ thì nhà mình an toàn rồi, trộm cũng phải khóc thét.” Thiệu Thịnh An biết tâm tình vợ không đúng nên chỉ đành phụ họa tránh cảm xúc của cô dao động. Nhưng anh không biết nhà họ lúc này có tới bốn lớp cửa, đó là Kiều Thanh Thanh yêu cầu công nhân làm. Cô muốn ba lớp cửa phòng trộm mới an tâm. Nỗi sợ hãi vì đời trước bị người ta phá cửa vào cướp nhà đã khắc sâu vào linh hồn nên nếu không làm như thế cô sẽ không thể ngủ yên.

Chờ tới lúc nhìn thấy lớp cửa phòng trộm thứ ba chưa kịp lắp mà để dựa ở một bên tường thì Thiệu Thịnh An mới chấn kinh. Ba lớp cửa bằng đồng rắn chắc không có trang trí nào quả thật quá khoa trương.

Nhưng thứ càng khoa trương hơn còn ở phía sau. Trong phòng khách chất đống các loại đồ, có dụng cụ khoan đục, còn có rất nhiều hộp chuyển phát nhanh chưa bóc. Cái này cũng không có gì, nhưng chờ anh kéo hành lý vào phòng ngủ chính mới thực sự ngây người.

Anh đứng ở cửa nhìn phòng ngủ trống không chẳng có gì ngoài một loạt ống dẫn khí nóng trên mặt đất thì trong đầu là từng vòng suy nghĩ không có quy tắc.

“Thanh Thanh, đây là cái gì thế?”

“Sưởi sàn, phòng ngủ phụ và gác mái cũng có, đêm nay chúng ta ngủ phòng khách là được.”

Kiều Thanh Thanh ra hiệu ý bảo Thiệu Thịnh An đi tắm rửa: “Quần áo ngủ trong hành lý của anh có sạch không? Anh đi tắm rửa trước đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Thiệu Thịnh An gãi tóc và mở va ly lấy một bộ quần áo ngủ rồi đi vào nhà tắm. Trong lúc ấy Kiều Thanh Thanh thu dọn phòng khách một chút, ném toàn bộ đống hộp chuyển phát nhanh vào không gian để dành chỗ đặt cái giường.

Sau khi tắm xong Thiệu Thịnh An ra ngoài thì thấy phòng khách đột nhiên xuất hiện một cái giường, chính là giường cưới của hai người.

“Này, cái này……”

“Anh có đói không?”

“Đói, à không đói, anh đã ăn cơm trên máy bay rồi, để anh đi làm bữa khuya cho em —— không đúng, cái giường này sao lại ở đây?”

Rõ ràng lúc vào nhà anh đâu thấy phòng khách có giường, sao mới tắm rửa năm phút mà đi ra lại có giường nhỉ?

Kiều Thanh Thanh ra hiệu cho anh tới gần: “Anh đến đây.”

Chờ anh đi qua cô mới kéo anh ngồi xuống và ôm lấy cánh tay anh rồi dựa vào người chồng.

Cảm giác này thật hạnh phúc. Cô ở trong ngôi nhà quen thuộc, ngồi trên cái giường cưới của bọn họ. Cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh, lúc ôm anh cô còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

“Thịnh An, em muốn nói với anh một chuyện và anh phải tin em. Bên ngoài đang mưa, và cơn mưa này sẽ là bắt đầu của mọi thiên tai kéo theo sau đó……”

Kiều Thanh Thanh chậm rãi nói về lũ lụt, băng tuyết, mùa hè nóng bức, dịch bệnh, đói khát, khói độc và mưa axit cùng với đêm tối vĩnh hằng.

“…… Sau đó đột nhiên trời đất tối đen, mặt trời không xuất hiện nữa vì thế chỗ nào cũng là bóng tối. Trong căn cứ có điện gió, mỗi ngày sẽ chiếu sáng năm tiếng coi như đó là ban ngày. Chờ đèn tắt đó chính là chạng vạng. Coi đèn đường là mặt trời nhân tạo, anh thấy có vui không? Khi ấy em cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy nhưng sau đó lại xảy ra động đất, nhà cửa đều sập, trên mặt đất có một cái hố rộng hơn 10 mét, lúc người ta ngã xuống chỉ thấy tiếng kêu cứu ngày một bé. Bọn em chạy nhanh ra ngoài, trên đường chạy em bị thương và chết.”

Thiệu Thịnh An thấy tim mình đập thực mau. Anh nghe vợ nói lại những chuyện cô gọi là đời trước thì rất muốn đánh gãy lời cô và an ủi rằng đó chỉ là ác mộng, tất cả đều là giả. Nhưng thấy biểu tình và giọng nói của cô chân thật như vậy thì chính anh cũng cảm thấy hoảng hốt.

Cô thực sự giống như đang nhớ lại những chuyện cũ thống khổ của đời trước.

Cổ anh nghẹn lại, Thiệu Thịnh An gian nan hỏi: “Thanh Thanh, sao ở đời trước của em lại không có anh vậy?”

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt bi thương: “Bởi vì ở tháng thứ hai của mạt thế anh đã chết. Anh tới nước A để bàn việc làm ăn nhưng hôm nay không thành công, khách hàng bên kia đổi người phụ trách nên mọi thứ đều phải làm lại từ đầu. Anh ở lại nơi ấy, nửa tháng sau trời bắt đầu mưa to hơn, các chuyến bay quốc tế bắt đầu ngừng dần thế là anh vội vàng đáp chuyến bay cuối cùng trở về nhà. Đến Nguyệt Thành thì tàu cao tốc đã ngừng hoạt động, anh muốn về nhà lại không mua được vé, đến xe buýt cũng không có. Em bảo anh đừng về, cứ ở lại Nguyệt Thành nhưng anh nói mình sẽ mua thuyền xung phong về, lại bảo em chờ anh…… Em chờ anh một tháng, lúc về tới nhà anh gầy mười mấy cân, còn bị sốt, ho khan, hộc máu. Anh nói trên đường đi thuyền hết dầu, anh tự mình chèo thuyền về. Em muốn đưa anh tới bệnh viện nhưng em không biết chèo thuyền, cả con thuyền cứ thế đảo quanh, thiếu chút nữa còn khiến anh ngã xuống nước……”

Cô nghẹn ngào đến độ không nói được nữa.

“Đừng nói nữa, Thanh Thanh đừng nói nữa.”

Bi thương và thống khổ của cô rõ ràng như thế khiến mắt Thiệu Thịnh An cũng chua xót. Anh ôm lấy vợ mà an ủi: “Đừng nói nữa, anh vẫn ở đây mà.”

Qua một lúc Kiều Thanh Thanh mới tiếp tục nói: “Sau đó em xuống nước bơi và lôi kéo thuyền xung phong mang anh tới bệnh viện. Khi đó bệnh viện đã bị ngập một nửa, cũng may tầng cao vẫn dùng được. Em ở bên ngoài chờ anh, cứ thế chờ…… Bác sĩ nói đã quá muộn, anh bị viêm phổi nặng, đã quá trễ nên chức năng phổi đã suy kiệt, rồi đêm đó anh đi. Anh cũng quá ngốc, nếu không về được thì cũng đừng về. Chỉ cần anh còn sống thì dù cách xa nhau cũng không sao. Nguyệt Thành cũng không xa, chờ lũ lụt rút đi em sẽ đi tìm anh, làm gì mà anh một hai phải về……” Cô đánh chồng mình, “Anh có ngốc không? Có phải đồ ngốc hay không!”

“Anh ngốc, là anh ngốc.” Thiệu Thịnh An nắm lấy tay cô. Cảm xúc của anh cũng bị cô ảnh hưởng, “Nếu những gì em nói là thật thì lúc anh ở Nguyệt Thành nhìn thấy nước mênh mông hẳn cũng biết cả nước đều bị ngập. Mực nước ngày một dâng cao chắc chắn khiến anh lo lắng cho em ở nhà. Anh chắc chắn sẽ muốn về nhà với em vì để em ở lại một mình anh quả thực không yên tâm.”

Kiều Thanh Thanh gào khóc. Chờ cô ổn định cảm xúc thì mắt đã sưng đến không mở được.

“Ngủ đi, ngủ đi.”

Thiệu Thịnh An ôm cô lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô. Anh muốn rời đi lại phát hiện Kiều Thanh Thanh túm lấy quần áo anh, lông mày nhăn lại thế là anh lại ngồi xuống và lấy di động gửi tin nhắn cho đồng nghiệp.

Qua hai phút đồng nghiệp gọi điện tới, thấy thế anh lập tức nhận.

Không chờ anh nói chuyện đồng nghiệp đã oán giận nói một tràng: “Không thành công! Tôi nói hết nước hết cái rồi, mắt thấy chỉ còn ký hợp đồng nữa thôi thì ai ngờ bên kia lại nghe một cuộc điện thoại sau đó bỏ đi! Hiện tại không liên hệ được bên kia, ông chủ tìm quan hệ hỏi thăm mới biết người phụ trách đã có chuyện, khả năng sẽ bị sa thải, việc làm ăn này chắc sẽ thất bại!……”

“Tôi không tiện nghe điện cho lắm, để tôi gửi tin nhắn cho cậu nhé.” Thiệu Thịnh An chỉ thấy lòng mình chấn động và lập tức ngắt điện thoại. Anh gửi tin nhắn xong mới ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài đang mưa, chẳng nhẽ cơn mưa này thật sự là khởi đầu của mạt thế sao?

Nếu người khác nói với anh rằng mạt thế sắp tới thì nhất định Thiệu Thịnh An sẽ cười tủm tỉm và lễ phép nghe nhưng trong lòng sẽ chẳng thèm tin. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng đây là Thanh Thanh nói, cô còn thể hiện rõ ràng như thế, giống như cô thật sự đã trải qua cuộc sống trong thế giới khủng bố đó. Khi nói tới cái chết của anh ánh mắt cô dâng lên thống khổ. Khi nói về chuyện cũ cô chỉ có hoài niệm cùng chết lặng, hai cảm xúc ấy lộn xộn ở bên nhau.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó thế là anh sờ sờ giường. Cái giường này cũng không đúng, rốt cuộc nó từ đâu ra vậy? Trong nhà chỉ có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ có giường nhưng hai nơi ấy đều đang làm sàn, cho dù trong nhà có phòng thứ ba thì Thanh Thanh cũng không thể dọn cái giường này ra một cách êm đẹp không có tiếng động chỉ trong năm phút như thế được. Hơn nữa đây chính là chiếc giường cưới mà tự tay anh chọn, vì thế anh biết nó nặng. Khi ấy công nhân cũng phải tháo nó ra mới có thể khiêng vào phòng rồi lại lắp trong ấy.

Nhìn vợ đang ngủ bên cạnh thế là anh nhẹ nhàng xoa phần trán vẫn nhíu lại trong giấc mơ của cô và cầm lấy di động.

Kỳ thật hiện tại anh vẫn bán tín bán nghi. Anh tin vì bản thân luôn tin tưởng vợ, nhưng anh nghi ngờ vì trong một khoảng thời gian ngắn một người sống trong cuộc sống hòa bình hiện đại như anh khó mà chấp nhận chuyện mạt thế sắp giáng xuống.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc anh để ý tới cảm xúc của vợ. Anh định mua một cái thuyền xung phong, lại bảo chủ quán thêm nhiều dầu một chút. Như thế bảo đảm bọn họ có thể đi từ Hoa Thành tới thành phố A rồi quay lại cũng được. Dù sao anh cũng không nhận được khoản tiền thưởng kia, số tiền cần đặt cọc cho căn hộ mới chắc còn lâu mới kiếm đủ vì thế thiếu mấy vạn tệ cũng không có gì ghê gớm. Về sau họ kiếm lại là được.

Thiệu Thịnh An không quá hiểu thuyền xung phong nên đành lướt Baidu nửa tiếng để tìm hiểu. Càng xem anh càng thích thế là anh lựa chọn một cái ưng ý. Sau khi nói chuyện với chủ tiệm một lúc rốt cuộc anh cũng chốt đơn. Anh quyết định chờ có thuyền xung phong rồi sẽ mang vợ tới bờ biển lướt sóng và thả lỏng tâm tình vào cuối tuần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp