Tới 7 giờ đám công nhân tan tầm về nhà. Nhìn căn nhà hỗn độn thế là Kiều Thanh Thanh tắm rửa qua loa rồi ra ngoài ăn cơm. Cô tới cửa hàng sủi cảo bên ngoài khu chung cư ăn sủi cảo rau hẹ chiên, món ăn mà qua mười năm cách biệt cô mới lại được nếm. Cô cũng gọi món bánh bao nhỏ mình thích nhất kèm canh hoành thánh và ăn hết. Cửa hàng này đã gần 30 năm tuổi, từ khi cô sinh ra đã có và vẫn kinh doanh cho tới bây giờ. Nguyên liệu chỗ này lúc nào cũng tươi nên công việc làm ăn đặc biệt tốt. Cô nói chuyện với ông chủ và đặt một ngàn cái sủi cảo chiên nhân thập cẩm, một ngàn cái bánh bao nhỏ, một ngàn bát canh xuông hoành thánh cùng 500 phần mỳ thịt bò, 500 phần hoành thánh chiên.
“A?” Ông chủ vừa ghi vừa sửng sốt hỏi, “Thanh Thanh à, cháu có tính nhầm không? 1000 phần với 500 phần á?”
“Chú không nghe sai đâu, chính là 1000 và 500 đó. Để cháu đọc lại một lần nhé, tổng là 24500 tệ đúng không? Cháu sẽ đặt cọc một vạn trước.” Cô thu lại tầm mắt đang xem bảng giá và quét mã số chuyển tiền qua.
“Ai u! Không được, không được!” Ông chủ bị dọa sợ, bên tai truyền tới tiếng tiền đã vào tài khoản thế là ông oán trách mà nhìn Kiều Thanh Thanh, “Cháu muốn mua thì chú đương nhiên sẽ vui vẻ bán, nhưng không thể theo giá bán lẻ được, thế không phải ăn chặn của cháu à! Chú sẽ giảm giá 20% cho cháu, chỉ cần chuyển thêm một vạn nữa là được.” Coi như ông ấy giảm cho cô số lẻ.
“Vâng.” Kiều Thanh Thanh cũng không khách sáo.
“Lúc nào cháu lấy? Có phải là dùng cho liên hoan trong công ty không?”
“Đúng vậy, công ty muốn cháu chuẩn bị làm liên hoan nhưng cũng không vội. Liên hoan cũng không làm một lúc mà phân 2-3 đợt trong vòng nửa tháng vì thế chú cũng phân mấy đợt đưa cho cháu là được.”
Ông chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy đơn giản hơn nhiều. Cứ mỗi tuần cháu tới một chuyến, mỗi lần chú sẽ làm cho cháu một phần ba!”
“Vâng, vậy sáng cuối tuần cháu sẽ lái xe tới đây lấy.”
Chờ vị khách cuối cùng trong tiệm ăn xong và rời đi ông chủ lập tức kéo cửa xuống và ngừng kinh doanh.
Một đơn hàng này đủ cho hai vợ chồng nhà họ bận việc thật lâu. Nếu buôn bán bình thường thì nửa tháng bọn họ cũng không bán được 4000 phần như thế này. Hơn nữa người mua lại là người quen, nhà ở ngay khu chung cư đối diện, tiền cọc cũng chuyển rồi thì bọn họ cũng chẳng sợ người ta chạy mất. Chờ làm xong một đơn này cửa hàng nhỏ của nhà bọn họ có thể nghỉ một thời gian dài!
Sau khi tùy tiện tiêu một khoản tiền Kiều Thanh Thanh cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.
Cảm giác tiêu tiền thật tốt! Đời trước trong nhà cũng chưa dùng hết tiền, có cả trăm vạn do hai vợ chồng họ mệt chết mệt sống mà tích cóp. Nghĩ lại đã thấy đau lòng.
Cô vui vẻ lái xe tới chợ cóc, lúc xuống xe lại nhận được cuộc gọi của Thiệu Thịnh An: “Anh tới Nguyệt Thành rồi, hiện tại chuyến xe sớm nhất tới Hoa Thành là 10 giờ, đợi tới nhà hẳn cũng rạng sáng. Em cứ ngủ trước đi không cần chờ anh. Thanh Thanh, em ăn cơm tối chưa?”
Kiều Thanh Thanh cực kỳ kích động nhưng cô vẫn cố kìm nén bản thân nói: “Em ăn rồi, em đang đi chợ cóc mua ít đồ, buổi tối gặp lại.”
Tại Nguyệt Thành, Thiệu Thịnh An cuối cùng cũng an tâm. Cô còn có tinh thần đi chợ mua sắm vậy hẳn là không có việc gì đúng không?
Anh ngáp một cái, việc lệch múi giờ và không ngủ đủ giấc khiến đầu óc anh mơ hồ. Anh đành tìm một khách sạn rồi thuê một căn phòng sau đó đặt báo thức rồi chìm vào giấc ngủ.
Bên này dù trời đã tối nhưng đèn đuốc ở chợ vẫn sáng trưng, rau dưa còn rất nhiều chẳng qua đều hơi héo vì đã để cả ngày. Kiều Thanh Thanh đi dạo mấy nhà sau đó chọn một nhà có đầy đủ rau dưa nhất, mặc kệ là rau củ trái mùa có đắt thế nào cũng thấy nhà đó bán. Cô nói chuyện với chủ cửa hàng: “Tôi muốn toàn bộ rau dưa có trong cửa hàng, mỗi loại một trăm cân, khoai tây và cà chua thì tính riêng, mỗi loại lấy hai trăm cân. Ngày kia giao hàng tận nhà có được không?”
Ở chỗ này mua rau dưa thì không thể nào rẻ bằng mua sỉ được nhưng thắng ở chỗ nó tiện, cô không cần một mình đi vơ vét tốn thời gian và công sức.
Ông chủ nhà kia đương nhiên đồng ý. Ông ta cười không khép miệng mà lập tức lấy máy tính ra tính toán. Cuối cùng ông ta đưa cho Kiều Thanh Thanh xem: “Có thứ rẻ, có thứ đắt, ví dụ như đậu đũa và đậu cô ve này hiện tại đều phải 12 tệ một cân. Ở đây tôi có 38 loại rau dưa, cả thị trường không có nhà nào đầy đủ hơn nhà tôi đâu! Đây, chỗ này là giá cuối, tôi lại giảm cho cô một ít ——” ông ấy lại bùm bùm tính.
Sau khi tính xong số tiền lên tới năm con số.
“Được, tôi sẽ đặt cọc trước 8000 tệ, đến lúc đó ông đưa hóa đơn cho tôi. Sau khi đối chiếu nếu thấy đúng tôi sẽ chuyển nốt chỗ còn lại cho ông. Chỉ cần buổi tối ngày kia ông đưa hàng tới địa chỉ tôi báo là được.”
Ông chủ vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ đưa tới nơi: “Tôi sẽ chọn đồ mới mẻ nhất cho cô, ngày kia tôi sẽ đưa tới đầy đủ, đảm bảo còn mang sương sớm!” Nói xong ông ta lập tức viết hóa đơn còn Kiều Thanh Thanh thì chuyển tiền đặt cọc.
Cũng dùng cách này mà Kiều Thanh Thanh thành công đặt hàng tại ba sạp rau dưa khác nhau cùng mười cửa hàng trái cây. Mẹ cô thích ăn sầu riêng vì thế cô đặt 200 quả. Chỉ cần mẹ khỏe mạnh không bị bệnh thì tương lai mỗi tháng bà sẽ có thể ăn một quả mà vẫn đủ. Ngoài sầu riêng cô còn mua 1000 quả dưa hấu, một ngàn quả dưa Hami cùng với 1000 quả dừa. Đây là thứ giúp giải khát, giảm nhiệt tốt nhất trong mùa nóng bức. Những thứ trái cây phổ thông khác như táo, lê, chuối cô đều mua với số lượng lớn. Cứ thế cô đã tiêu mười mấy vạn tệ để đặt cọc.
Chủ của mấy tiệm đều nhìn cô với ánh mắt nhìn thần tài. Bọn họ quay quạt qua cho cô, có người còn đưa quả dừa đã cắm sẵn ống hút, có một nhà còn khoa trương hỏi: “Kiều tiểu thư có ăn kem không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Kiều Thanh Thanh cầm quả dừa lên xe đi dạo khu bán thịt và mua một đống thịt. Cô cũng quyết định sẽ dành thời gian tới lò mổ mua một đống lớn. Sau khi chuẩn bị hết thảy cô thấy mới hơn 9 giờ tối thế là lại tới siêu thị mua sắm một phen.
Cảm giác dạo siêu thị luôn khiến lòng người ta mê muội, Kiều Thanh Thanh cảm thấy bản thân như con cá vào nước, cả người đều hạnh phúc cực kỳ. Cô chất đầy ba xe đẩy, sau khi tính tiền phải phân thành sáu lần cô mới mang được hết lên xe. Vào xe rồi cô lập tức bỏ đồ vào không gian sau đó lấy di động xem thời gian thế là tim lập tức đập nhanh hơn hẳn.
Tàu của chồng cô sắp về tới nơi, cô muốn tới nhà ga đón anh. Kiều Thanh
Thanh phát hiện tay mình hơi run, phải ngồi trên xe một lúc mới có thể chậm rãi lái xe tới ga tàu.
Vào đêm khuya mưa to hơn buổi chiều một chút. Nước mưa được ánh đèn thành thị nhuộm thành bảy sắc cầu vồng. Trong đầu Kiều Thanh Thanh chợt hiện lên màu nước lũ đục ngầu bẩn thỉu thế là cô vội chớp mắt để xua tan cảnh tượng đó và tập trung lái xe.
Lúc tới sân ga đã là 11 rưỡi. Cô siết chặt tay đứng ở cửa ra nhưng vì quá mức khẩn trương nên tay chân cô đều mềm, không thể không tìm ghế ngồi xuống.
Lúc quay trở lại khu vực chờ cô không dám chớp mắt một cái nào. Mãi tới khi bóng dáng cao lớn kia xuất hiện trước mặt cô mới thấy mắt mình nhòe đi.
Mười năm trôi dạt trong mạt thế cô luôn nhớ tới chồng mình, lúc này rốt cuộc cũng được nhìn thấy anh bình an khỏe mạnh trở về.
Thiệu Thịnh An không ngờ vợ sẽ tới đón mình nhưng đêm khuya vắng người vì thế chỉ cần liếc mắt anh đã thấy cô đứng ở đó. Anh vội bước nhanh hơn, xuyên qua đoàn người tiến về phía này và vẫy tay: “Bà xã! Thanh Thanh!”
Kiều Thanh Thanh cũng tiến lên, ngược hướng mọi người mà duỗi tay ——
Hai người ôm nhau, Kiều Thanh Thanh khóc nức nở gọi: “Thiệu Thịnh An, em rất nhớ anh.”
Thiệu Thịnh An cũng ôm chặt lấy cô: “Mẹ ơi, em thật sự dọa anh chết khiếp. Em có sao không? Có phải em thấy không thoải mái chỗ nào không? Tâm tình thế nào? Đừng sợ, anh về rồi, không được nói cái gì mà nhảy lầu nữa nhé. Em mà nhảy thì anh làm sao giờ, mẹ làm sao bây giờ?” Anh nhẹ nhàng vỗ lưng và xoa đầu cô.
Người đi đường hướng ánh mắt đầy thiện ý về phía này. Ở ga tàu cao tốc luôn diễn ra cảnh tượng vội vàng, có người khóc lóc chia tay, có người ôm chầm lấy nhau lúc gặp lại. Nơi nào cũng là hơi thở nhân gian tràn đầy ấm áp.
Bên ngoài cửa kính là màn mưa liên miên, bóng đêm ở quê nhà cũng có hương vị khác nước ngoài. Khi đã đứng trên mảnh đất quê hương, trong lòng là vợ mình thì Thiệu Thịnh An không nhịn được thở mạnh một hơi. Anh cảm thấy rốt cuộc mình đã sống lại. Nghe thấy vợ khóc nức nở thế là anh đau lòng ôm lấy vai cô và cúi đầu hỏi: “Sao lại khóc thành thế này?”
Anh lôi ống tay áo sơ mi lau nước mắt cho cô rồi cười nói, “Em nhớ anh như thế à? Anh mới đi có một tuần thôi mà! Thôi đừng khóc nữa, chúng ta về nhà đi, em lái xe tới hay gọi xe?”
Kiều Thanh Thanh cầm ống tay áo anh mà lau nước mắt sau đó nghẹn ngào nói: “Em lái xe tới, đang đỗ ở hầm khu A.”
“Được rồi, về nhà đi!”
Thiệu Thịnh An gỡ túi xách cho cô và quàng lên vai mình sau đó xoay người cõng cô trên lưng. Đợi đứng vững rồi anh mới hơi khom lưng cầm lấy hành lý và nói: “Đi thôi!”
Dựa lên lưng chồng, Kiều Thanh Thanh nói: “Thiệu Thịnh An, em rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.”
“Em cực kỳ nhớ anh.” Kiều Thanh Thanh vùi mặt lên lưng anh.
Nước mắt cô chảy xuống cổ anh khiến Thiệu Thịnh An hơi kinh ngạc. Cảm giác bi thương và khổ sở nồng đậm này từ đâu tới thế? Trên mặt anh hoàn toàn không có tươi cười nhưng giọng vẫn cố mang theo chút an ủi: “Anh cũng rất nhớ em. Thanh Thanh, em ăn cái gì cho bữa tối thế? Có đói không? Anh mang em đi ăn lót dạ nhé?”
“Không cần, về nhà đi.”
“Được, về nhà rồi anh nấu cơm cho em ăn. Trong tủ lạnh có cái gì, em có mua đồ ăn không?”
“Có, em đặt mua rau dưa, trong nhà có thật nhiều đồ ăn.”
Thiệu Thịnh An cũng hùa theo cô: “Thật vậy à? Thế lát nữa anh phải làm đủ tám món cho em nếm thử mới được.”