Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

“Anh mà không về nhà là em nhảy lầu đó!”

Trên hành lang khách sạn Thiệu Thịnh An đờ ra nhìn điện thoại đã ngắt tín hiệu. Vợ anh nói là muốn nhảy lầu, giọng cô vẫn văng vẳng bên tai anh.

Sao lại thế này?

Tối hôm qua trước khi ngủ cô còn tươi cười gọi điện thoại cho anh và vui vẻ nói hôm nay mình sẽ cùng người bạn đi mua sắm chuẩn bị cho hôn lễ.

Cô còn nói muốn ngủ sớm để hôm nay có tinh thần đi dạo phố. Hai bên lệch múi giờ nên anh ở bên này đã dậy làm việc cô còn vẫn chưa đi ngủ. Cô chúc anh làm việc chăm chỉ, sớm ký được hợp đồng và về nhà.

Ai biết mới qua chín tiếng, qua một giấc ngủ mà vợ anh đã nằng nặc đòi anh về nhà, còn nói nếu anh không về cô sẽ nhảy lầu là sao?

Không nghĩ ra, Thiệu Thịnh An hoàn toàn không nghĩ ra lý do. Hiện tại anh làm sao có thể xin nghỉ về nhà chứ? Anh và cấp trên chạy tới đây công tác đã mấy ngày, mắt thấy ngày mai sẽ là cuộc họp quan trọng nhất, nếu thuận lợi thì đơn hàng sẽ thành công và anh có thể nhận được ít nhất hai mươi vạn tiền thưởng. Có số tiền này hai vợ chồng họ sẽ gom đủ tiền trả tiền cọc cho căn hộ mà họ đã nhắm. Có nhà rồi Thanh Thanh có thể an tâm mang thai. Cô thích trẻ con như thế, mỗi lần thấy trẻ con trong khu mắt cô đều tỏa sáng…

Ong, di động rung lên, anh vừa mở ra sắc mặt đã biến đổi. Mới ngắt điện thoại chưa tới một phút mà vợ anh đã gửi tới một video cảnh cô đứng trên ban công nhìn xuống dưới lầu.

Màn hình chiếu khuôn mặt cô, hai mắt sưng đỏ nhìn màn hình khàn giọng nói: “Thiệu Thịnh An, nếu trong năm phút em không thấy ảnh chụp anh đặt vé máy bay thì em sẽ nhảy xuống, không sống nữa. Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, em mà thấy xe cứu hỏa là nhảy ngay, anh biết em chưa bao giờ nói đùa, em mà đã nói được thì em sẽ làm được.”

Video kết thúc, Thiệu Thịnh An chỉ thấy tay chân nhũn ra, phải đỡ tường mới đứng vững.

“Thiệu Thịnh An, cậu sao thế, không khỏe à?” Đồng nghiệp đẩy cửa đi ra hỏi, “Sắc mặt cậu khó coi quá, có việc gì thế?”

Trong đầu Thiệu Thịnh An chỉ toàn là hình ảnh quyết tuyệt của vợ mình. Anh tin chắc nếu không làm theo lời cô thì cô sẽ nhảy lầu thật!

Anh đẩy đồng nghiệp ra rồi đi hai bước nhưng lại ngã ngồi xuống đất. Sau đó anh cũng không lo đứng dậy mà trực tiếp ngồi đó bắt đầu đặt vé máy bay. Ngón tay anh run lên, đánh chữ cũng sai vì thế anh phải hít sâu một hơi mới đánh được đúng: Nguyệt Thành. Không có chuyến bay thẳng từ đây về nhà anh ở Hoa Thành nên anh phải tới Nguyệt Thành trước rồi lại di chuyển về nhà.

Vé máy bay gần nhất là 10 giờ tối, anh không chút do dự đặt vé và trả tiền sau đó chụp màn hình gửi cho vợ rồi mới gọi điện thoại qua.

“Thịnh An, cậu mua vé máy bay làm gì thế, công việc ở đây còn chưa xong mà.” Đồng nghiệp cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Thiệu Thịnh An không để ý tới anh ta mà khẩn trương chờ đợi điện thoại kết nối.

Điện thoại đang bận.

Lại gọi nhưng vẫn bận.

Mãi tới cuộc gọi thứ ba anh mới kết nối được.

“Thanh Thanh, anh đặt xong vé máy bay rồi, chuyến 10 giờ tối nay tức là tầm giữa trưa ở trong nước, em thấy không?”

“Thấy rồi, em muốn xem ảnh anh ngồi trên máy bay nữa, nói cách khác nếu anh không về là em sẽ nhảy lầu đó. Thôi em vội lắm nên em ngắt máy đây.”

Thiệu Thịnh An không kịp hỏi nhiều điện thoại đã bị ngắt nhưng anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh không biết có chuyện gì xảy ra đột ngột nhưng anh biết nguy cơ tạm thời không có. Tiếp theo anh chỉ cần nhanh chóng chạy về nhà là được.

“Thịnh An, cậu đúng là có niềm tin. Chắc cậu nắm chắc ngày mai có thể ký hợp đồng và tối là về nhà đúng không? Thậm chí còn không muốn đợi thêm một đêm, hahaha. Có tự tin là tốt, như vậy tôi cũng không còn khẩn trương nữa. Nhưng vé máy bay của cậu hình như sai thời gian rồi á, sao lại là vé đêm nay ——”

“Trong nhà có việc gấp nên tôi phải trở về. Tài liệu chúng ta cùng nhau sửa sang lại, ngày mai nhờ anh phụ trách trình bày cho đối tác nhé.”

“Thịnh An, cậu đang làm gì thế? Nhà cậu có việc gấp gì, còn có việc gì quan trọng hơn đơn hàng này ——”

“Trong nhà thực sự có việc gấp, thật sự không còn cách nào, tôi vô cùng xin lỗi.” Thiệu Thịnh An vỗ vai đồng nghiệp và xin lỗi lần nữa.

Đồng nghiệp cười khổ: “Cậu cũng biết tôi cứ lên sân khấu là chân đã mềm. Cậu đừng cổ vũ tôi như thế, chúng ta là đồng nghiệp tốt cơ mà. Việc lên trình bày vẫn luôn là cậu làm, tôi không dám đâu.”

Thiệu Thịnh An gặp sếp xin nghỉ và đương nhiên là sếp rất tức giận. Bọn họ đã tốn rất nhiều công sức cho đơn hàng này. Vì cuộc họp ngày mai mà cả đám đã phải chuẩn bị rất nhiều, hôm nay cũng đang phải xem lại một lượt để đảm bảo thành công ngày mai.

Nhưng Thiệu Thịnh An nằng nặc đòi đi thì ông ta cũng chẳng có cách nào.

“Tiểu Thiệu, đây là một cửa ải quan trọng nhất trong sự nghiệp của cậu. Bản thân cậu cũng đã theo nó từ đầu tới giờ, cậu có chắc mình muốn bỏ ngang giữa đường thế này không?”

Thiệu Thịnh An khom lưng xin lỗi. Anh biết mình vừa đi thì tiền đồ ở công ty coi như cũng xong rồi nhưng anh liều chết liều sống không phải vì gia đình à? Vợ anh nhảy lầu rồi thì anh còn kiếm tiền cái con khỉ ấy!

Về phòng thu dọn hành lý xong anh lợi dụng thời gian còn lại để bàn giao công việc cho đồng nghiệp. Anh nói lại toàn bộ nội dung cần thảo luận ngày mai tại hội nghị cho họ.

“Cậu có thể làm được, nếu thành công sẽ được thưởng hai mươi vạn đó. Tôi đi rồi hẳn sẽ không được tính, có khả năng ông chủ sẽ tính cho cậu, nghĩ tới số tiền ấy cậu còn sợ nữa không?”

Đồng nghiệp của anh hít sâu một hơi: “Nói tới tiền là tôi không sợ nữa. Vì tiền thì dù phải ngậm thủy tinh tôi cũng sẽ hoàn thành tốt bài thuyết trình.”

Thiệu Thịnh An bị chọc cười: “Cậu giúp tôi gánh trọng trách này nên tôi rất cảm ơn cậu. Về nước tôi sẽ mời cậu ăn cơm nhé.”

Sau đó anh gọi xe tới sân bay.

Trên đường bắt đầu có mưa rơi, nước mưa nện trên cửa sổ xe bao phủ thành phố phồn hoa này trong mê mang. Lúc làm thủ tục và chờ ở sân bay anh gọi điện cho vợ: “Anh đang ở sân bay, em có ổn không?”

“Tốt quá, anh nhớ gửi ảnh ngồi trên máy bay cho em nhé. Giờ em bận chút việc.”

Nghĩ nghĩ một lát anh lại mở danh bạ gọi cho bạn thân của vợ là Viên Hiểu Văn.

“Thanh Thanh không đi dạo phố với cô sao? Đúng vậy, cô ấy nói không khỏe, mà gần đây cô ấy có để lộ ra tâm tình không tốt không? (Truyện này của trang runhophach.com) Hôm nay lúc nói chuyện phiếm với cô tâm tình cô ấy vẫn tốt à? Được, vậy cô cứ tiếp tục dạo phố đi, chờ cô kết hôn tôi và Thanh Thanh nhất định sẽ tới chúc mừng.”

Sau khi ngắt điện thoại Thiệu Thịnh An càng thêm mơ hồ. Sao vợ anh lại đột nhiên thay đổi cảm xúc lớn như vậy chứ?

Mọi thứ chắc phải đợi anh về nhà mới biết được.

Cách đó hơn một vạn cây số, ở Hoa Thành, Thanh Thanh lại nhận được một đám hàng chuyển phát nhanh.

“Ngại quá, bên ngoài mưa nhưng chúng tôi có gói giấy dầu nên nước sẽ không thấm vào đâu. Cô có thể kiểm tra.” Nhân viên giao hàng tháo mũ bảo hiểm xuống và lau nước mưa trên mặt.

Kiều Thanh Thanh sửng sốt: “Hóa ra trời đã bắt đầu mưa rồi ư?”

“Đúng vậy, cô ở trong nhà bận trang hoàng sao? Chẳng trách cô không nghe thấy tiếng mưa, chắc vì tiếng ồn đó.”

Kiều Thanh Thanh kiểm tra hàng, xác định không nhầm mới nói: “Cảm ơn anh.”

“Tốt! Phiền cô đánh giá 5 sao giúp tôi nhé!”

“Được.”

Cô không đóng cửa mà mang gói hàng vào phòng bếp, sau đó vào phòng ngủ chính cùng phòng ngủ phụ. Cả hai phòng đều đang có thợ lắp hệ thống sưởi sàn, tiến độ cũng không tệ lắm.

“Làm phiền các anh làm nhanh một chút, giữa trưa tôi sẽ đặt cơm. Ăn xong phiền mọi người làm gấp giúp, tôi xin gửi mỗi người 200 tệ trợ cấp tăng ca, mọi người thấy được không?”

Đốc công cười nói: “Được, sao không được chứ?! Có tiền mọi người đều muốn kiếm chứ sao! Cô yên tâm đi, dựa theo tiến độ này thì tới chiều mai là có thể hoàn thành. Chúng tôi làm thì cô không cần lo, mọi việc đều thỏa đáng, nhất định sẽ làm thật tốt! Buổi chiều đồng nghiệp của tôi sẽ qua đo kích cỡ để làm tầng giữ ấm cho sảnh chính nhà cô. Công việc kia cũng đơn giản, nhiều nhất là hai ngày sẽ làm xong.”

Xong bên này cô lại bò lên gác mái, tới sân phơi. Chỗ đó cũng có công nhân đang lắp máy phát điện bằng năng lượng mặt trời.

“Trời mưa thế này có ảnh hưởng không?”

“Không sao, vẫn làm được!”

Sau khi dạo qua một vòng Kiều Thanh Thanh mới thấy hơi an tâm một chút. Nước mưa xối lên đầu cô mang theo lạnh lẽo nhưng cũng khiến tâm tình nóng bỏng của cô tạm thời nguội bớt.

Hai tiếng trước Kiều Thanh Thanh sống lại.

------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp