Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 17


3 tháng

trướctiếp

Sau nửa đêm Kiều Thanh Thanh lại mất ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau cô rời giường và xuống lầu xem nước có tràn vào mấy tầng dưới không.

Nửa đêm nước tràn vào tầng một, các gia đình hẳn đã có một đêm mất ngủ. Lúc Kiều Thanh Thanh đi xuống thì thấy các nhà đang ra sức tát nước ra ngoài.

“Đúng là lạ, vài chục năm rồi chưa thấy trận mưa nào thế này, đến chỗ chúng ta cũng ngập!”

“Chỗ này còn đỡ ấy, bà không xem tin tức à, chỗ khác nước đã ngập mấy tầng rồi!”

“Có mua được xi măng và gạch không?”

“Mua được, mua được, mới hơn 6 giờ mà cửa hàng vật liệu xây dựng đã bị người ta vây kín!”

“Này lão Từ, ông chia cho nhà tôi một ít đi, tôi gửi ông tiền!”

Kiều Thanh Thanh mặc quần yếm lội nước và bước chân xuống thì thấy nước đã tới đùi cô.

“Tôi sống từng này tuổi rồi mà lần đầu tiên thấy Hoa Thành bị ngập sâu thế này!”

“Chứ gì nữa, em trai tôi ở quê gọi điện tới nói là trong nhà đã ngập tới ngực, trời ạ……”

Các gia đình ở lầu 2 và ba cũng xuống xem tình hình. Mọi người chen ở cầu thang bàn tán xôn xao, thi thoảng còn oán giận. Nỗi kinh hoàng của họ giấu trong những câu mắng chửi thời tiết.

Tình huống này có vẻ không quá thích hợp.

“Tôi xem tin tức nói khắp nơi đều mưa to, chẳng nhẽ trời bị thủng, sao cứ mưa mãi không ngừng chứ?!”

“Đã mưa hơn nửa tháng rồi nên tôi còn tưởng sắp tạnh. Ai ngờ đêm qua mưa còn to hơn! Mưa to muốn chết, mọi người xem, tiếng mưa to như tiếng bom, chả khác gì quả cầu sắt nện xuống. Lát nữa còn phải đi làm nữa chứ, nghĩ đã thấy phiền rồi!”

“Hôm nay con nhà tôi nghỉ học, nghe nói trường bị ngập……”

Kiều Thanh Thanh nghe hàng xóm nói chuyện phiếm thì đi tới cửa cầu thang nhìn ra màn mưa bên ngoài. Mưa quả thực quá lớn, hoàn toàn không nhìn rõ cảnh vật phía trước. Ngay cả tiếng còi xe trên đường cũng trở nên mơ hồ vì tiếng mưa. Cô xoay người lên lầu và gặp Thiệu Thịnh An ở lầu 5 khi anh đi xuống tìm cô.

“Nước ngập tới đâu rồi?”

“Đại khái 1 mét.”

Hai người cùng đi lên lầu, trong lúc ấy Kiều Thanh Thanh nói: “Nghe hàng xóm dưới lầu nói hiện tại cửa hàng vật liệu xây dựng đã mở, còn có không ít người tới. Cũng may chúng ta đã sớm mua mấy thứ này, đến lúc nước dâng lên có thể dùng để bịt cống thoát nước.”

Thiệu Thịnh An xoa đầu cô: “Đúng vậy, cũng may Thanh Thanh nhà chúng ta nhìn xa trông rộng, mọi việc trong nhà đều được em sắp xếp thỏa đáng.”

Trong tin tức buổi sáng phát thanh viên mang theo thần sắc nghiêm trọng mà đưa tin về cơn mưa to hiếm thấy đêm qua: “…… Lượng mưa một giờ đạt…… Là cơn mưa lớn nhất trong lịch sử Hoa Thành…… Công tác phòng lụt đang được triển khai, đề nghị người dân ở những chỗ trũng di tản sớm để tránh nguy hiểm……”

Sáng sớm Kiều Tụng Chi đã gọi điện cho các bác của Kiều Thanh Thanh. Bà mở loa ngoài nên cô có thể nghe được cả đoạn hội thoại. Quỹ đạo giống với đời trước, các bác và anh chị em họ của cô tạm thời không có việc gì, nhưng đại khái tầm một tháng rưỡi sau cô sẽ mất liên lạc với bọn họ. Bọn họ nói nhà bị ngập nên tất cả di tản đến nơi tị nạn của thành phố. Tới tháng thứ hai của mạt thế thông tin đột nhiên gián đoạn, người thân cứ thế mất liên lạc.

Đời trước cô nghe được từ những quân nhân thả vật tư cứu viện và biết hình như vệ tinh mất khống chế. Dù sao thì lúc cô chết thông tin vẫn không được khôi phục.

“Mẹ bảo các bác tới Hoa Thành đi.”

“Yên tâm đi, mẹ đã nói rồi, còn bảo chúng ta đã thuê phòng cho bọn họ ở nhưng tính của bác con thì con biết rồi đó. Họ không thích thêm phiền cho người khác đâu, aizzz.” Kiều Tụng Chi thở dài và nói với con gái, “Con đừng sốt ruột, để mẹ từ từ khuyên bọn họ. Chờ bên kia không ở được nữa mọi người sẽ tự ngẫm lại chỗ chúng ta.”

Kiều Thanh Thanh cũng hiểu.

Hiện tại tuy trên mạng có nhiều người nói về tận thế nhưng đa phần vẫn không coi trọng cơn mưa này.

Những cơn mưa to, bão tuyết hoặc khô hạn đã xảy ra nhiều lần, người dân cũng đã quen vì thế khí hậu bất thường, hoàn cảnh ác liệt chỉ là đề tài bàn tán tầm thường. Lúc này mới mưa hơn nửa tháng đã là gì mà phải lo lắng? Ai đi làm vẫn đi làm, ai đi học vẫn đi học, dân chúng cứng cỏi mạnh mẽ và không sợ cực khổ. Trước mắt mọi thứ vẫn ngay ngắn trật tự.

Chỉ có Kiều Thanh Thanh biết cơn mưa liên miên một tháng này sẽ là khởi đầu của mạt thế. Chờ mọi người nhận hết mọi khổ sở, phải lang bạt khắp nơi, phải sống trong bóng tối vô biên bọn họ mới nhận ra cơn mưa này đã dịu dàng lắm rồi. Phía sau nó là thiên tai dồn dập gấp gáp ập xuống không cho người ta bất kỳ cơ hội nào để phản ứng lại.

Cô thở ra một hơi dài: “Mẹ, vậy mẹ nhắc các bác mua nhiều vật tư một chút.”

“Bác con nói là đã mua nhiều lắm rồi, siêu thị gần đó đều bị bọn họ dọn sạch.”

Viên Hiểu Văn cũng thường gọi điện cho cô. Hôm nay lúc gọi điện tới cô ấy nói hôn lễ của mình đã bị hủy.

“Mình cứ tưởng mưa sẽ ngừng, ai biết mưa càng ngày càng to hơn. Hôm trước Nham Hải tan làm còn suýt thì bị nhốt ở tàu điện ngầm vì nơi ấy cũng bị ngập. Cũng may anh ấy kịp sơ tán nên không sao cả…… Thanh Thanh, thật tốt vì co cậu nhắc mình mua đồ ăn dùng tích trữ. Hiện tại mưa to thế này siêu thị cũng không có bao nhiêu rau tươi đã thế còn đắt muốn chết. Hiện tại mình thích ăn cháo với ruốc mà cậu gửi, chân giò hun khói cũng không tồi……” Cô ấy vẫn thích nói chuyện giống trước kia, giọng lanh lảnh hoạt bát như một con chim sơn ca vui vẻ.

“Đúng rồi, mình cũng gửi vài thứ cho cậu, nhưng hôm nay mưa to không biết nhân viên chuyển phát có tới được không.”

“Cậu mua gì cho mình thế?”

“Quà kỷ niệm! Hôn lễ bị hủy bỏ nên mình cũng không muốn giữ quà kỷ niệm mãi. Mình muốn gửi cho cậu, nhất định cậu sẽ thích!”

Quà kỷ niệm của Viên Hiểu Văn được đưa tới sau ba ngày. Chuyển phát nhanh cùng thành phố mà cũng lâu như vậy chứng tỏ tình hình giao thông bên ngoài quả thực không tốt. Anh chàng giao gói hàng mang theo quần áo ướt đẫm ấn chuông cửa. Lúc ký nhận Kiều Thanh Thanh hỏi: “Cậu đi tới đây bằng cách nào thế?”

Anh chàng trẻ tuổi cười ha ha nói: “Tôi chèo thuyền Kayak tới. Lúc này xe điện không chạy được nữa, bên ngoài nước đã ngập tới eo rồi.”

Kiều Thanh Thanh gọi với vào trong phòng để Thiệu Thịnh An lấy một cái khăn lông khô ra cho anh chàng này lau.

“Không cần, không cần, tôi còn phải đi đưa đơn tiếp theo.”

“Lau một chút đi.” Thiệu Thịnh An vẫn đưa khăn lông cho người đưa hàng và thêm 200 tệ, “Đi đường cẩn thận.”

Anh chàng kia từ chối không được thế là đành phải nhận và liên tục cảm ơn, lúc bước xuống lầu chân cũng nhẹ tênh.

Gói hàng được dán kín mít nên không bị thấm nước. Sau khi mở ra cô thấy đó là một quả bóng bằng sô cô la và một hộp kẹo. Ngoài ra còn có một bộ mỹ phẩm dưỡng da. Kiều Thanh Thanh miễn cưỡng lôi chút ký ức từ đời trước ra khỏi đầu, đúng rồi, Văn Văn quả thực có nói sẽ chuẩn bị một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho mấy phù dâu bọn họ.

“Nhìn đến cái này anh mới nhớ ra hình như em không mua mỹ phẩm dưỡng da thì phải?”

Kiều Thanh Thanh sửng sốt, quả thực cô không nghĩ tới chuyện này.

“Mua đi, trong nhà còn không ít tiền. Chúng ta để lại 2 vạn dự phòng là đủ rồi. Theo lời em nói thì sau này giá hàng sẽ tăng cao, chúng ta chuẩn bị đủ vật tư rồi thì dù giá hàng có tăng cao cũng không ảnh hưởng gì.”

“Được, vậy mua thôi.” Kỳ thật Kiều Thanh Thanh đã mua một lượng lớn kem bôi da mùa đông cho mặt và tay nhưng chồng cô đã muốn mua mỹ phẩm cho cô thì cô vẫn vui vẻ. Nếu đã vui vẻ thì nhân lúc còn tiền cô sẽ đổi chút vui sướng cho bản thân.

Mưa to liên tục, mực nước ngày càng dâng cao, các nơi đều gặp họa. Xem tin tức thì thấy hòn đảo nhỏ nào đó là địa điểm du lịch trứ danh nay đã hoàn toàn chìm. Dân cư trên đảo được quốc tế cứu viện và tạm thời rời khỏi đó tới nước láng giềng.

Cả nhà bọn họ chẳng ra cửa nữa mà yên tâm ở nhà nấu cơm, nấu đồ ăn.

“Mưa to thế này còn có người mua à?” Mẹ Thiệu nghi hoặc vì mưa lớn như thế cũng đâu ai ra khỏi nhà được.

“Không phải, đây là làm cho chúng ta ăn. Mẹ, con nghe nói đường ống dẫn khí thiên nhiên gặp trở ngại nên về sau khả năng sẽ ngừng cung cấp gas. Chúng ta cần làm chút đồ ăn dự trữ mới tốt.” Thiệu Thịnh An giải thích.

“Trong thành phố còn ngừng cấp gas ư?” Mẹ Thiệu lo lắng sốt ruột, “Vẫn là ở nông thôn tốt hơn, có thể mua bình gas lớn, muốn dùng bao nhiêu thì dùng. Chỗ này có bán bình gas cỡ lớn không?”

“Có bán, mẹ yên tâm đi, con đã đặt hai bình rồi, qua hai ngày nữa sẽ có.”

Thiệu Thịnh Phi cũng thích trò chơi gói sủi cảo, mỗi ngày chơi xong đồ chơi của mình anh sẽ khoanh chân ngồi bên cạnh mẹ Thiệu và nghiêm túc gấp nếp gói bánh bao, phải nói là khá đẹp.

“Em dâu, cái bánh bao này to, cho em đó.” Lúc này chính anh tự nghĩ ra một kiểu bánh bao và gấp từng nếp một, cực kỳ xinh đẹp. Làm xong anh nâng hai tay đưa cho Kiều Thanh Thanh.

“Cảm ơn anh cả.” Kiều Thanh Thanh nở nụ cười và đón lấy cái bánh bao to gấp 10 lần những cái khác rồi cho nó vào một tầng lồng hấp riêng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp