Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 16


3 tháng

trướctiếp

Giữa trưa quả nhiên Kiều Tụng Chi lại gọi một cuộc điện thoại khác và biết nước đã dâng lên đến đầu gối.

“Anh nghe lời em đi, vợ chồng Tùng Phi đều phải đi làm, hiện tại nước tràn vào nhà rồi có khi đồ ăn nhà chúng nó cũng không đủ. Bọn nhỏ đi làm vất vả như thế mà tan tầm còn không có đồ ăn thì phải làm sao? Anh nghe em, cứ dọn qua trước rồi tới siêu thị mua chút đồ ăn dùng cho vợ chồng nó. Hệ thống thoát nước ở phòng cưới của hai đứa cũng không tốt đúng không? Tụi nó kêu ban công luôn bị ngập nước. Nếu anh không tới trông nom hộ mà để nước vào nhà thì……” Bà cứ nói nói, cuối cùng cũng khuyên được anh mình.

“Mẹ yên tâm đi, bác cả đã đồng ý chuyển nhà là tốt rồi. Chỗ bác hai mẹ cũng không cần lo lắng. Nhà bác ấy mới xây, có những bốn tầng nên tạm thời sẽ không sao. Chờ đến lúc đó tình huống nghiêm trọng phải di tản mẹ hỏi xem các bác ấy có muốn tới Hoa Thành không.” Cô thấp giọng nói, “Con đã thuê hai phòng ở lầu tám tòa nhà bên cạnh, đến lúc ấy một gian cho thân thích nhà chúng ta, một gian cho thân thích nhà Thịnh An. Nhưng hai gian nhà kia không cải tạo, dù sao cũng là đi thuê, không thể tự tiện xây lắp gì.”

Kiều Tụng Chi vỗ vỗ mu bàn tay con gái và nói: “Như vậy là tốt rồi, nếu về sau mọi chuyện xảy ra như con nói…… Có một nơi không bị ngập nước để ở đã là tốt. Còn một việc mẹ vẫn không có cơ hội hỏi con. Chỗ ba con bên kia con nghĩ thế nào?”

Chồng trước của bà quả thực không phải thứ tốt nhưng dù sao cũng là ruột thịt nên Kiều Tụng Chi muốn hỏi cô một câu. Bà không muốn sau này con gái sẽ hối hận.

Kiều Thanh Thanh khẽ thay đổi sắc mặt và lạnh giọng nói: “Không cần phải xen vào ông ta! Ông ta có tiền có thế, đâu cần con nhắc nhở.”

Thấy biểu tình của con gái thế là Kiều Tụng Chi nhạy bén hỏi: “Lúc trước mẹ đã định hỏi con, đời trước con có đi tìm ông ta không? Dù sao ông ta cũng là cha ruột của con nên chắc cũng phải giúp đỡ đôi chút chứ.” Tuy con gái không nói tỉ mỉ nhưng bà có thể đoán được con mình từng bơ vơ không nơi nương tựa và sống rất khổ sở.

“Có phải ông ta mặc kệ con không?”

Kiều Thanh Thanh cười lạnh: “Con chưa từng đi tìm ông ta, nhưng sau đó ở căn cứ con từng gặp ông ta một lần. Đó là kẻ tới chết vẫn theo đuổi quyền thế, mạt thế buông xuống đầu rồi ông ta vẫn muốn xây dựng ‘sự nghiệp’. Trước kia con còn cho rằng ông ta thật lòng yêu thương hai đứa con của người đàn bà kia nhưng sau khi gặp lại con mới biết hóa ra không phải. Lúc ấy ông ta gặp được con thì rất săn sóc, nói là muốn đón con về ở chung nhưng con đâu tin. Con hỏi thăm mọi người mới biết ông ta là kẻ có chút địa vị trong căn cứ, làm lãnh đạo nho nhỏ ở bộ phận hậu cần. Còn hai đứa con của ông ta và Vu Mạn Thục thế nào mẹ có biết không? Đứa con gái bị ông ta gả cho một người đã 60 tuổi. Người kia có liên hệ với quân đội nên có thể giúp ông ta thăng tiến. Còn vợ của con trai thì bị ông ta đưa cho một lãnh đạo khác làm tình nhân. Mẹ nói xem, con đẻ ông ta còn đối xử như vậy đó. Lúc gặp con ông ta khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, nói muốn thật lòng bù đắp cho con, nhưng mà lời này đúng được bao nhiêu phần đây?”

“Lâm Minh Dũng!” Kiều Tụng Chi tức giận mắng, “Sao ông ta dám?! Sao ông ta có thể làm thế?” Sau khi phẫn nộ bà chỉ thấy quá bi ai mà ôm lấy con gái nói, “Có mẹ ở đây rồi, đừng sợ! Ông ta muốn bắt con đi đổi lấy phú quý thì mẹ sẽ giết ông ta!”

“Mẹ không cần nóng giận.” Kiều Thanh Thanh rúc trong lòng mẹ và cười nhạt, “Ông ta không làm gì được con đâu. Khi ấy con giả vờ đồng ý và đưa ra một yêu cầu hy vọng được cùng ông ta ăn một bữa cơm chiều. Buồn cười muốn chết. Ông ta còn tưởng con vẫn là đứa nhỏ khao khát tình yêu của cha thế là vội vàng đồng ý, còn chuẩn bị cơm tây —— ông ta còn nói con vĩnh viễn là công chúa nhỏ ông ta yêu thương nhất, ha ha ha! Con cầm dao ăn đâm vào tim ông ta, mẹ, lúc ấy vẻ mặt ông ta buồn cười cực.”

“Thanh Thanh ——” Kiều Tụng Chi híp mắt.

“Mẹ, con không sao, sau khi giết ông ta con cũng chẳng chạy thoát mà bị bắt nhốt vào nhà tù. Lúc ấy căn cứ phán con tội tử hình nhưng hôm sau động đất, nhà tù bị sập, con trốn thoát…… Đáng tiếc sau đó con không sống được. Nhưng chết cũng tốt, nếu con biết chết rồi có thể sống lại và gặp lại mọi người lần nữa thì con đã sớm đi tìm chết.”

Trước khi mất mẹ và Thịnh An đều muốn cô phải sống tốt thế nên cô vẫn luôn liều mạng, dù sống không ra hình người cô vẫn giãy giụa tồn tại. Nếu cô biết sớm ——

“Thế nên chẳng cần thông báo cho ông ta làm gì.”

“Được, mẹ đã biết.” Kiều Tụng Chi ôm chặt con gái, trong mắt đều là hận.

Lâm Minh Dũng, Lâm Minh Dũng……

Sau khi mưa liên tục nửa tháng cả nước bắt đầu gặp tình trạng ngập úng. Quê nhà của Thiệu Thịnh An là Trạch huyện gặp tình trạng tương đối nghiêm trọng. Quỹ đạo này giống hệt đời trước, dân cư địa phương cũng được di tản đến nơi khác.

“Không sao, lúc này không sao nữa rồi.” Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiệu Thịnh An, ánh mắt rưng rưng, “Điều này có phải chứng tỏ tương lai sẽ có nhiều thay đổi hay không?”

Cô đã gọi điện nặc danh cho cơ quan chức năng phụ trách cứu hộ và báo về khả năng có đất đá trôi để bọn họ cho người đi kiểm tra. Sau khi kiểm tra bọn họ làm công tác phòng hộ trước vì thế lúc này dù vẫn có đất đá trôi nhưng không ai gặp nạn.

“Đúng vậy, tương lai đã có sự thay đổi.” Thiệu Thịnh An khom lưng ôm lấy cô để cô dựa vào lòng mình, “Thế nên em không phải sợ hãi.”

Mấy ngày sau sinh hoạt của cả nhà Kiều Thanh Thanh cũng không có thay đổi gì quá lớn. Ngoài mua sắm bọn họ hoàn toàn không ra cửa. Lúc ở trong nhà bọn họ cũng không hề nhàn rỗi. Kiều Tụng Chi đưa ra đề nghị chuẩn bị và nấu một ít đồ ăn trước để sẵn đó khi nào cần dùng chỉ cần lấy ra. Biết Kiều Thanh Thanh tốn mấy vạn mua bánh bao nhỏ và sủi cảo chiên ở tiệm hoành thánh thế là bà chọc chọc trán cô mà mắng một chặp.

“Đúng là lãng phí tiền! Tự mình làm mới đỡ tốn kém chứ!”

Mắng xong bà lại thương tiếc con gái đời trước chịu khổ thế là bà vén tay áo làm món sủi cảo tam tiên và sủi cảo thịt lợn hồi hương mà con gái thích ăn.

Việc này cũng khiến ba mẹ Thiệu Thịnh An có thứ để làm. Bọn họ căn bản nhàn không nổi, có việc để làm khiến bọn họ cũng không còn ngại ngùng nữa. Vì thế mọi người bắt đầu làm sủi cảo, bánh bao, nấu cơm. Kiều Thanh Thanh cũng mua sắm số lượng hộp đựng đồ ăn lớn cùng thùng inox đựng thực phẩm.

“Vật tư là thứ càng mua càng thấy thiếu, luôn có thứ chúng ta quên mất.” Cô than với chồng.

Thiệu Thịnh An cười tủm tỉm: “Như vậy cũng khá tốt, không cần lãng phí tiền. Tất cả tiền của chúng ta đều sẽ được đổi thành vật tư có ích.”

Mỗi buổi sáng Kiều Thanh Thanh sẽ đi chợ nông sản mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây số lượng lớn. Chỉ cần không gian còn chỗ, trong nhà còn có thể chất thêm là cô sẽ không ngừng mua sắm.

Bọn họ nghĩ ra một nguyên nhân để thuyết phục ba mẹ Thiệu Thịnh An chuyện làm sủi cảo và bánh bao. Kiều Tụng Chi nói về sau bà không mở cửa hàng hoa nữa mà muốn mở bếp riêng. Đống đồ ăn này bà định mang bán. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Ba mẹ Thiệu ủng hộ bà và nhiệt tình hỗ trợ. Chờ làm xong và hấp chín Kiều Thanh Thanh sẽ thu vào không gian. Như thế ở trong mắt bọn họ thì chính là đã bán đi —— Lúc Kiều Thanh Thanh đi ra ngoài lấy hàng sẽ bỏ đồ ăn vào trong xe khiến cha mẹ chồng cô tưởng cô đi đưa hàng. Mỗi lần họ đều bảo để Thiệu Thịnh An đi và để cô ở nhà nghỉ ngơi.

Hai vợ chồng già nghĩ thành phố lớn đúng là tốt, đến sủi cảo người ta cũng gọi làm sẵn, ngồi nhà cũng kiếm được tiền.

Ngoài ba mẹ Thiệu không biết gì và Thiệu Thịnh Phi chỉ thích chơi đồ chơi thì ba người còn lại đều đang chờ đợi.

Căn cứ theo tin tức báo chí địa phương đưa tin thì những chỗ thấp trũng trong nội thành đã có ngập úng, chỗ sâu nhất cũng đã tới đầu gối. Dù là tới đầu gối thì cũng hiếm thấy với một nơi ít khi bị ngập như Hoa Thành. Chính phủ địa phương áp dụng một loạt biện pháp hỗ trợ dân cư ở những nơi đó, các cơ quan liên quan cũng tích cực kiểm tra, tu sửa hệ thống cống thoát nước tránh tắc nghẽn. Mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.

Đồng nghiệp của Thiệu Thịnh An ở nước ngoài gọi điện cho anh oán giận cơn mưa dị thường khiến công tác cũng khó mà triển khai.

“Cậu về nước đi, cả thế giới đều đang mưa, tôi xem tin tức thấy khu nhà cậu cũng bị ngập rồi ấy.”

“Tôi cũng muốn về nhưng chỉ còn kém một chút nữa. Vì hạng mục này tôi đã mất ba tháng, không thể thất bại trong gang tấc được. Tôi không có dũng khí như cậu……”

Thiệu Thịnh An hé miệng: “Dù tiền thưởng có nhiều cũng không thể bằng cả nhà đoàn tụ. Nếu cậu tin tôi thì hỏi thăm tình hình các sân bay đi, đừng để tới khi muốn về lại không có vé.”

Hoa Thành có chuyển biến bất ngờ vào ngày thứ 19 sau khi Kiều Thanh Thanh sống lại.

Đêm đó rất nhiều người bị tiếng mưa to đánh thức. Bọn họ chưa từng thấy tiếng động như vậy bao giờ. Giống như thứ rơi xuống không phải nước mà là mưa đá khiến nóc nhà vang lên thùng thùng.

“Mưa to quá.” Kiều Tụng Chi đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, “Cũng may ban công đã được bịt kín nếu không mưa sẽ tràn vào nhà mất.”

Kiều Thanh Thanh cũng mất ngủ và đứng bên cạnh Kiều Tụng Chi xem mưa rơi bên ngoài. Mưa này tầm tã rơi xuống, không có một khe hở.

“Lượng mưa không hề nhỏ, tin tức đều náo loạn.” Thiệu Thịnh An đang kiểm tra tin tức trên di động.

“Mưa, mưa to quá.” Thiệu Thịnh Phi xoa xoa mắt, vẻ mặt ngơ ngác nói muốn ra ngoài nghịch nước.

“Không được nghịch nước đâu, chúng ta vào nhà ngủ thôi.” Mẹ Thiệu dỗ anh đi vào nhà và nhỏ giọng nói, “Mọi người cũng đi ngủ đi, trời mưa to thế cũng phải ngủ.”

“Mẹ ngủ trước đi, bọn con đi ngủ sau.”

Kiều Tụng Chi vỗ vỗ Kiều Thanh Thanh: “Đi ngủ đi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp