Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 15


3 tháng

trướctiếp

Ở một đầu khác của phòng khách Kiều Thanh Thanh đang chơi với anh chồng.

Con cả nhà họ Thiệu là Thiệu Thịnh Phi, năm nay 32 tuổi nhưng trí lực chỉ bằng đứa nhỏ 6 tuổi. Anh rất thích em dâu xinh đẹp, từ lúc vào nhà đã nhìn cô chằm chằm, thấy cô nhìn qua là lập tức nhe răng cười rồi móc một cái kẹo trái cây ở trong túi ra đưa cho cô: “Ăn! Cho em dâu ăn!”

Thiệu Thịnh An và cha mẹ đang nói chuyện thế là Kiều Thanh Thanh chơi với anh chồng. Hai người chơi bắn bi và Thiệu Thịnh Phi vô cùng vui vẻ.

Kiều Thanh Thanh mua cho anh không ít đồ chơi, hộp bi này chính là một trong số đó và quả nhiên Thiệu Thịnh Phi rất thích. Hơn nữa em dâu còn chơi cùng thế là vui vẻ của anh tăng lên gấp đôi.

Ba Thiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt đều là yêu thương sau đó mới nhỏ giọng nói với Thiệu Thịnh An: “Thanh Thanh là cô gái tốt, con bé đối xử với con không thể chê vào đâu. Nó đối xử với ba mẹ và anh con cũng rất tốt, chẳng có đứa con dâu nào tốt hơn nó nữa. Con phải đối xử tử tế với con bé, đợi mấy ngày nữa ba mẹ mang theo anh con về, hai đứa phải tự chăm sóc nhau nhé.”

“Ba, đừng về vội, con có một người bạn làm bên đài khí tượng nói gần đây mưa nhiều, nếu theo xu thế này hẳn sẽ có ngập lụt. Kể cả nhà ở quê còn chưa bán thì con cũng sẽ mời ba mẹ tới đây để tránh tai ương.”

“Ôi, lụt thôi mà, ở quê năm nào chả lụt, ba mẹ cũng quen rồi! Không sao đâu, chúng ta còn phải về đi làm nữa, sắp nghỉ nửa tháng rồi nên chỉ sợ trong xưởng sẽ có ý kiến.”

“Ba, nếu ngập thì xưởng cũng sẽ ngừng sản xuất nên không sao đâu, ba mẹ ở lại đi! Coi như để nhà chúng ta đoàn tụ với nhau, anh cũng nhớ con và Thanh Thanh.”

Mẹ Thiệu nhìn con cả chơi với con dâu vui vẻ thì đứng ra làm chủ: “Vậy chúng ta ở thêm hai ngày nữa. Bình thường Tiểu Phi đều bị nhốt trong ký túc xá, không có ai chơi cùng.”

Trong nhà đã được sửa chữa, phòng gác mái cũng có hai cái giường thế là ba mẹ và anh trai Thiệu Thịnh An đều lên đó ngủ.

Lúc ăn cơm chiều Thiệu Thịnh An tìm một lý do nói: “Tin tức của bạn con rất chuẩn, con cũng đã gọi điện báo cho cô và bác, để họ đi ma ít đồ ăn dự trữ trong nhà, miễn cho sau này nước ngập lại không tiện đi mua.”

Ba mẹ anh cũng không để trong lòng mà mặc kệ Thiệu Thịnh An sắp xếp.

Thiệu Thịnh An ăn xong bắt đầu gọi điện cho từng người ở quê. Anh là người duy nhất trong dòng họ đỗ đại học và sau khi tốt nghiệp còn cưới được cô vợ ở thành phố, thậm chí còn định cư và tìm được việc ở thành phố lớn nên lời anh nói cực kỳ đáng tin cậy. Mọi người ở nhà cũng nguyện ý nghe theo.

“…… Cô, cháu gửi cho cô vài thứ, cô nhớ ký nhận…… Chú ba, cũng không có gì, quê nhà chúng ta địa hình thấp, hàng năm đều bị ngập úng, nhưng cháu nghe bạn học nói lần này mưa nhiều, phía bắc đều bị đã ngập rồi. Cháu đoán năm nay khả năng giá lương thực sẽ tăng…… Đúng, đúng rồi, khẳng định chính phủ sẽ khống chế giá hàng nhưng chỗ chúng ta nhỏ, sợ bọn họ không quản được hết. Tiền kiếm được không dễ dàng, đừng để người khác kiếm lời. Gạo và mì, rồi dầu muối là mấy thứ ngày thường vẫn sẽ dùng, mua nhiều một chút cũng không sợ lãng phí…… Nhà chú bảy cũ quá rồi, hay là dọn lên trấn trên trước đi……”

Anh gọi điện thoại suốt cả tối mới xong.

“Mẹ nói thế nào với các bác vậy?” Kiều Thanh Thanh hỏi Kiều Tụng Chi.

Kiều Tụng Chi cười nói: “Mẹ nói mình có liên hệ với con cháu một người quen cũ của bà ngoại và được người kia ám chỉ vài câu. Bà ngoại con trước kia cũng tham gia cách mạng nhưng lại tách ra sớm, còn đồng đội của bà ở lại lâu hơn nên tiến xa hơn, còn làm trong chính phủ. Có điều nhiều năm nay các bên cũng không có liên hệ gì, bác con cũng chẳng nhớ ai với ai. Mẹ mượn tên bọn họ nói là có được tin tức từ đó. Con yên tâm đi! Mẹ cũng chưa nói là tin tức gì mà chỉ nói phải tích trữ đồ ăn trong nhà. Con không biết đâu, con càng nói rõ ràng thì người ta càng không tin, con mà giấu diếm người ta mới tưởng đó là cơ mật và nghe theo! Mấy năm trước không phải có người nói ở bờ biển có thuyền chở dầu mỏ bị lật sao? Tin tức cũng không chuẩn nhưng muối ăn ở trấn trên đã bị cướp sạch. Thế nên mẹ chẳng nói gì cụ thể, như thế bác con mới tin. Mà dù bác con có ra ngoài nói lỡ miệng thì cũng không sợ, mẹ thật sự chưa nói gì.”

 

“Mẹ vẫn liên hệ với con cháu đồng đội cũ của bà ngoại à?”

“Đương nhiên rồi.” Kiều Tụng Chi cười tủm tỉm, “Năm đó mẹ và ba con ly hôn dì Minh còn giúp khá nhiều việc. Mấy năm nay chúng ta thường xuyên giữ liên lạc, ngày lễ tết mẹ sẽ gửi ít quà quê và đặc sản lên. Cô ấy làm việc ở tòa án nên rất bận, mẹ cũng không làm phiền nhiều mà chỉ gửi mấy thứ không đáng tiền. Coi như mẹ tỏ chút lòng thành, cô ấy nhận cũng sẽ không gặp phiền toái. Mấy hôm trước mẹ có gọi điện nói là con không muốn làm công ty nữa, muốn học luật và xin cô ấy lời khuyên, coi như có cái cớ.”

Kiều Thanh Thanh rất cảm động ôm lấy cánh tay mẹ mà làm nũng: “Mẹ……”

Bà xoa đầu con gái nói: “Mẹ gửi cho dì Minh ít quần áo và chăn bông dày, coi như chút lòng thành.” Nếu gửi đồ ăn số lượng lớn thì quá kỳ quái.

Tối nay trong nhà rất náo nhiệt.

Ba mẹ Thiệu Thịnh An mới chỉ gặp Kiều Tụng Chi hai lần lúc đính hôn và lúc kết hôn. Đối với bà thông gia vừa nhìn đã thấy có khí chất lại nói chuyện dễ nghe này hai người họ vừa biết ơn vừa tôn kính. Bọn họ biết ơn vì bà đã gả con gái cho nhà mình, cũng không chê nhà họ có một đứa con cả bị ngốc. Lúc tổ chức hôn lễ bà chẳng có yêu cầu nào quá đáng, còn cho hai đứa một căn nhà tân hôn. Nghe Thịnh An nói mẹ vợ đối xử với thằng bé như con đẻ, điều này khiến hai vợ chồng họ cảm kích cực kỳ.

Lần này tới đây họ luôn được bà thông gia chăm sóc an ủi thế là hai vợ chồng còn lén cảm thán: Vận khí nhà họ cũng không quá kém, ít nhất Thịnh An may mắn gặp được cô vợ và mẹ vợ tốt như thế. Mẹ vợ cũng là nửa mẹ ruột, con trai có thêm một người yêu thương khiến hai vợ chồng bà cũng an tâm.

Mà ở trong mắt Kiều Tụng Chi thì con rể quả thực rất tốt. Lúc con gái bà học cấp ba từng có lúc tâm tình xuống dốc khiến thành tích rơi không phanh. Chính là Thịnh An vẫn luôn bảo vệ và cổ vũ con bé mới khiến nó dũng cảm vượt qua.

Lúc ấy Kiều Tụng Chi cũng không biết chuyện này. Con gái cũng chưa từng nói gì với bà nên bà còn tưởng thành tích của con gái giảm xuống là do áp lực thi đại học lớn. Đợi tới khi kết thúc thi đại học con gái muốn sửa lại họ Kiều bà mới biết hóa ra hai đứa con song sinh của chồng cũ còn nhỏ tuổi đã mang theo tâm địa ác độc và nhằm đúng thời điểm thi đại học mấu chốt để tới mắng nhiếc con gái bà!

Bà lập tức gọi cho ông chồng cũ mười năm không liên lạc để yêu cầu giải thích nhưng đối phương hoàn toàn phủ nhận, còn nói vài lời kinh tởm. Bản thân Kiều Tụng Chi tuy ly hôn chồng nhưng không muốn con cái mang thù hận trong lòng vì thế bà chưa từng nói xấu chồng cũ, cũng không sửa họ của con. Có điều khi đó bà thực sự không thể chịu nổi và lập tức mang con gái vừa tròn 18 tuổi của mình đi sửa họ. Sau đó bà mang một rổ trứng thối tới tận công ty chồng cũ ném hết lên mặt ông ta. Bà uy hiếp nói mình có bản ghi âm những gì hai đứa song sinh kia nói với con gái mình, nếu ông ta không sợ con mình mới mười mấy tuổi đã bị người ta cười và nhạo báng là kẻ tâm địa độc ác thì cứ việc báo cảnh sát. Lúc sau bà nhìn bộ dạng nghẹn tức nhưng không làm được gì của chồng thì vô cùng sảng khoái rời đi.

Hai bên đều biết lễ nghĩa nên không khí trong nhà cực kỳ hòa thuận.

Ban đêm mưa vẫn không giảm, cứ thế bùm bùm ồn ào mãi. Nhưng trải qua nửa tháng mưa liên tục nên mọi người cũng đã quen với tiếng ồn ào và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay là đêm đầu tiên Kiều Thanh Thanh không có áp lực gì bởi bên cạnh cô là người nhà. Điều này khiến cô ngủ vô cùng an ổn.

Ngày hôm sau trên bản tin lúc sáng sớm vẫn là tin tức úng ngập ở khắp mọi nơi do mưa lớn nhiều ngày. Có nơi giải phóng quân đã được điều tới để cứu trợ mọi người sơ tán. Kiều Thanh Thanh quyên tặng một vạn tệ cho Hội chữ thập đỏ những nơi gặp tai họa sớm nhất.

Con Kiều Tụng Chi thì không quên gọi cho người thân ở quê: “Trong nhà đã ngập nước rồi ư? Đến mắt cá chân cũng không được chần chừ nữa. Nước này trong chốc lát không lùi ngay đâu, anh nghe em đi, mau tới chỗ Tùng Văn, Tùng Phi cũng vẫn muốn anh tới đó ở đấy thôi. Anh!”

Bà thở dài nói với Kiều Thanh Thanh: “Bác cả của con cố chấp quá! Lát nữa mẹ lại gọi điện qua khuyên nhủ thêm vậy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp