Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 14


3 tháng

trướctiếp

Lúc dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ Kiều Thanh Thanh cầm tay anh mà lắc lắc sau đó bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, hình như em đã quên mua cát mèo!”

Thiệu Thịnh An hoang mang hỏi: “Mua cát mèo làm gì, nhà chúng ta đâu có nuôi mèo.”

“Thứ này dùng tốt lắm. Lúc trước em từng gặp một người có vật nuôi trong nhà. Sau này nó bệnh chết nên trong nhà còn rất nhiều cát mèo. Bà ấy nói thứ ấy có thể dùng để xử lý vật bài tiết.” Cô ghé sát tai chồng và hạ giọng nói, “Rất tiện, dùng xong xúc một cái đổ ra ngoài là ổn.”

Thiệu Thịnh An bừng tỉnh và cảm thấy đây đúng là ý kiến hay: “Vậy mua đi, mua nhiều một chút!” Trong nhà là nơi ở, khẳng định phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ một chút.

Lúc ở trên xe Thiệu Thịnh An tranh thủ lên mạng mua sắm, còn đặc biệt ghi chép lại.

“Vì cùng thành phố nên mai là tới.” Anh xoa đầu vợ và nói, “Thanh Thanh nhà chúng ta đúng là tháo vát. Sinh hoạt trong nhà sau này đều phải dựa vào em, nếu có rảnh em nghĩ kỹ thêm chút xem còn thiếu gì không.”

“Đừng có xoa đầu em, đang lái xe đó. Còn việc kia thì em biết rồi!”

Hiện tại đã là nửa đêm, đợi bọn họ về đến nhà đã là bốn giờ sáng.

Trong nhà đã cải tạo xong hoàn toàn, lúc này ban công, sân phơi đều được bao bởi thủy tinh công nghiệp kiên cố, chỗ ban công có một cửa sổ thoát hiểm. Sưởi sàn đã được lắp xong, tầng giữ ấm trong tường cũng đã hoàn thành. Mấy ngày trước cô còn gọi thợ điện tới sửa lại toàn bộ mạch điện trong nhà. Đèn tường ban đầu cùng đèn trần đều bỏ và thay bằng đèn tiết kiệm năng lượng.

Nửa tháng sau khi cô trọng sinh mọi thứ đều đã được chuẩn bị khá đầy đủ. Mỗi lúc nhìn đống vật tư trong không gian cô ngẫu nhiên sẽ cho rằng mình đang nằm mơ và giấc mộng này thực sự quá đẹp.

“Còn thiếu cái gì nhỉ……” Tắm xong Kiều Thanh Thanh ngồi trên giường ghé vào bàn nhỏ sửa sang lại danh sách mua sắm. Cô vẫn còn tiền, nếu không tiêu đi thì cô thấy không cam lòng. Luôn có thứ gì đó bọn họ tạm thời quên mất, và bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên, mắt cô sáng ngời: “Đúng rồi, bình gas!”

Cô mua đủ loại bếp lò gồm bếp từ, bếp dầu và bếp gas du lịch. Cô đã mua đủ bình gas du lịch để đảm bảo trong mấy chục năm tiếp theo người nhà sẽ có điều kiện ăn cơm nóng. Chờ sau này việc cung cấp khí thiên nhiên bị ngừng hẳn cô sẽ dùng bếp điện và nồi cơm điện để nấu đồ ăn. Lúc động đất xảy ra bọn họ có thể dùng bếp gas du lịch để nấu cơm. Nhưng cô quên mất lúc trước trong nhà có dùng bình gas lớn để nấu cơm. Cô còn nhớ rõ lúc ở quê mỗi nhà đều dùng bình gas đó, thể tích lớn và tiện.

Vì thế cô nhanh chóng ghi thêm bình gas vào danh sách cần mua sắm. Viết xong cô nhớ tới chuyện mình chưa mua than đá thế là cũng thêm vào một khoản. Mới vừa viết xong di động đã vang lên. Cô thò qua thì thấy là di động của chồng.

“Thịnh An, di động của anh kêu nè, có muốn em nghe giúp anh không?”

Thiệu Thịnh An đang ở trong nhà tắm lớn tiếng đáp, “Em nghe đi!”

Đầu dây bên kia là bạn học của chồng cô. Sau khi nghe xong nội dung cô mang theo bộ dạng buồn buồn mà nói: “Được, tôi đã biết, tôi sẽ nói với Thịnh An.”

Chờ Thiệu Thịnh An tắm rửa xong ra ngoài cô mới chuyển lời cho anh: “Bạn học của anh nói là anh có muốn làm phẫu thuật trước không. Thứ bảy này vị bác sĩ giỏi về tiết niệu của bệnh viện họ sẽ đi công tác và tham gia hội thảo nên phải dăm ba bữa nữa mới về.”

“Em đưa di động cho anh để anh nói chuyện với cậu ấy.”

Kiều Thanh Thanh cầm lấy tay anh hỏi: “Anh thật sự quyết rồi à?”

Thiệu Thịnh An chỉ xoa đầu cô rồi gọi điện chào hỏi rồi mới nói: “Được, ngày mai tôi sẽ qua, vậy ba giờ chiều mai nhé.”

“Làm giải phẫu trước cũng tốt, dù sao những thứ quan trọng chúng ta đều đã lấy hết. Ngày mai anh sẽ đi làm phẫu thuật, em cứ làm việc của mình theo bình thường.”

“Em đi với anh.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu, “Đồ cũng chỉ đưa tới kho hàng, buổi sáng em tới đó nhận đồ là trưa sẽ rảnh.”

Sáng hôm sau Kiều Thanh Thanh đến kho hàng nhận chăn đệm được đưa tới cùng với cát mèo. Cô nhận một cái là cẩn thận sắp xếp vào trong không gian.

Buổi chiều cô đưa Thiệu Thịnh An tới bệnh viện.

Mặt đường có nước đọng vì thế khi lái xe cô không đi quá nhanh mà giữ tốc độ chậm rãi để di chuyển.

Lúc đến bệnh viện cô thấy có mấy người bệnh được nâng xuống từ xe cứu thương và chạy vội vào phòng cấp cứu.

“Quá thảm, nghe nói là xe vận tải trượt bánh và đâm vào xe hơi, nát bét……”

“Trời đã mưa nửa tháng rồi, rốt cuộc khi nào mới ngừng đây. Đứa nhỏ nhà tôi mỗi ngày đều chạy ra ngoài nghịch nước đến độ bị cảm!”

“Đừng cho tụi nó nghịch nước, không sạch đâu!”

“Đi thôi.” Thiệu Thịnh An cầm tay và cùng cô tới khoa tiết niệu. Bạn học của anh ra ngoài đón họ, trong cả quá trình anh chàng đều đi cùng, quả thực rất săn sóc. Lúc Thiệu Thịnh An ở bên trong làm phẫu thuật thì anh ấy ngồi bên ngoài nói chuyện với Kiều Thanh Thanh. Anh ấy cũng không nói gì khác mà chỉ than thở về thời tiết: “Quần áo phơi trong nhà đều không thể khô, không còn cách nào tôi đành phải mua máy sấy…… Đúng rồi, trên mạng còn nói đây dấu hiệu tận thế sắp tới, cô có thấy không? Chết cười, lúc này mới mưa nửa tháng, nước còn chưa ngập mà tận thế cái gì ha ha ha……”

“Tận thế…… Thật quá vớ vẩn. Nhưng trời mưa cũng khá lâu, về sau khẳng định sẽ có ngập úng, đến lúc ấy mua đồ ăn cũng không tiện, giá cả còn tăng lên nên mua một chút đồ ăn tích trong nhà cũng tốt. Tôi có một người bạn gần đây gom đồ mua chung, có gạo, dầu và mì giá cả phải chăng. Tôi sẽ đưa một ít qua cho anh, coi như cảm ơn anh đã quan tâm tới Thịnh An nhà chúng tôi.”

Bác sĩ Trịnh vội xua tay: “Không cần, không cần, chúng tôi là bạn học cũ, mọi người không cần quá khách sáo.”

Kiều Thanh Thanh hé miệng cười nói: “Thịnh An đã sắp xếp rồi, anh đừng từ chối.”

Giải phẫu kéo dài chừng 30 phút là kết thúc. Thiệu Thịnh An đi ra với bộ dạng hoàn toàn không có gì khác thường và cười nói: “Rất thuận lợi, cảm ơn cậu nhé. Buổi chiều cậu tan làm lúc mấy giờ, tôi mời cậu ăn cơm.”

“Lần tới đi, tối nay mẹ vợ tôi đến nên tôi phải ở nhà đón bà ấy. Đúng rồi Thịnh An, em dâu mới nói là sẽ đưa gạo, dầu với mì cho tôi nhưng mà không cần đâu! Đừng đưa, nhà tôi chả thiếu cái gì cả, chờ lần tới cậu mời tôi ăn lẩu là được.”

Thiệu Thịnh An cũng không tranh cãi với anh ấy, dù sao đồ cũng đã chuyển qua, hẳn là mai sẽ tới.

Hai vợ chồng lên xe rồi Kiều Thanh Thanh mới hỏi: “Anh có thấy không thoải mái ở đâu không?”

Thiệu Thịnh An nhíu mày tự hỏi: “À, không có chỗ nào không thoải mái hết, chỉ là hơi quái quái. Bác sĩ nói cái đó là bình thường, chỉ cần quen là tốt.” Anh vừa cười vừa hôn mặt cô và đảm bảo, “Yên tâm đi, chồng em vẫn còn ngon nhé!”

Kiều Thanh Thanh xoa xoa mặt chồng và nói: “Về nhà thôi, chúng ta đón cha mẹ và anh tới nhà ở.”

Cha mẹ Thiệu Thịnh An nhìn thấy con trai khỏe mạnh thì cực kỳ kích động và hỏi thăm rất nhiều. Lừa gạt cha mẹ khiến Thiệu Thịnh An áy náy mãi nhưng anh không thể nói thật với họ được. Mẹ vợ là người làm việc nhanh nhẹn, nghe nói đã nhắc nhở người thân ở quê nhà. Còn cha mẹ anh thì anh rất hiểu, một khi biết sự thật sợ là chưa tới một ngày họ sẽ nói hết ra ngoài, thân thích ở quê cũng sẽ biết hết.

Chuyện Thanh Thanh sống lại và mạt thế chuẩn bị tới là chuyện tuyệt đối không thể để người thứ tư biết. Anh sẽ nhắc nhở người thân ở quê nhà nhưng nói thế nào anh sẽ có chừng mực.

“Bác sĩ nói là khám sai.”

Ba Thiệu và mẹ Thiệu đúng là tin con trai, lo lắng hãi hùng nửa tháng nay lập tức tan biến khi con trai nói là bác sĩ nhầm lẫn. Bọn họ kích động vui mừng niệm Phật mãi, mẹ Thiệu còn khóc.

“Ba, mẹ, nhà ở quê đã không còn, phần tiền này hai người muốn mua một ngôi nhà khác hay là ——”

Ba Thiệu phụ lập tức nói: “Cho con, để con và Thanh Thanh mua nhà!”

Mẹ Thiệu cũng liên tục gật đầu: “Chúng ta có chỗ ở, ký túc xá trong xưởng rất rộng rãi!”

Hai vợ chồng làm công nhân ở một xưởng gia công nhựa tại trấn trên, ba Thiệu làm ở dây chuyền sản xuất còn mẹ Thiệu thì nấu cơm ở nhà ăn. Trong ký túc xá có một gian dành cho họ, Thiệu Thịnh Phi cũng ở đó với hai người. Cả nhà họ ngủ ở nhà máy, rất ít khi về nhà ở.

Lúc con trai út học đại học đã không lấy tiền trong nhà, học phí và sinh hoạt phí đều dùng học bổng để chi trả. Anh còn thường xuyên gửi tiền về nhà, cực kỳ bớt lo khiến ba mẹ anh vừa mừng vừa cảm thấy thua thiệt anh. Lúc anh kết hôn bọn họ đã muốn bán nhà hỗ trợ thêm nhưng lại bị Thiệu Thịnh An kiên quyết cự tuyệt. Hiện tại coi như vừa lúc. Không phải hai vợ chồng muốn mua nhà ở khu trường học sao? Coi như bọn họ cũng góp một ít.

Ba Thiệu tươi cười hớn hở: “Hai đứa còn thiếu bao nhiêu tiền, để ba đi mượn tiền cho. Các con yên tâm, ba mẹ còn trẻ, vẫn làm được nên sẽ trả nợ cho hai đứa.”

Thiệu Thịnh An chỉ thấy cổ nghẹn lại sau đó anh lắc đầu cười nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp