Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 13


3 tháng

trướctiếp

Thiệu Thịnh An cũng không biết những rối rắm trong lòng Kiều Thanh Thanh. Anh chỉ cảm thấy lòng mình siết lại, đau đớn và chua xót ào ạt tới. Anh không ngờ trong lòng vợ mình còn mang theo một áp lực lớn như thế nên anh hít sâu một hơi và nói với cô anh sẽ làm phẫu thuật, cô không cần lo lắng chuyện không gian sẽ biến mất.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu bản thân anh đã trải qua 10 năm kia thì anh cũng sẽ coi trọng không gian và không chấp nhận chút sai sót nào.

Con cái đương nhiên là niềm mong chờ tốt đẹp, nhưng đứng trước sống còn bọn họ chẳng dám cầu điều gì xa vời.

“Thịnh An, em ký thác hy vọng sinh tồn của chúng ta ở không gian và hy vọng những gì chúng ta tích cóp hôm nay sẽ trở thành lá chắn kiên cố để bảo vệ cả nhà sống sót! Em không thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào, nếu em mang thai…… Em không dám nghĩ, chắc chắn em sẽ luyến tiếc…… Vì thế dứt khoát không có con là tốt nhất. Em là người ích kỷ như thế đó, Thịnh An, những ngày tháng đó đã khiến em thay đổi. Em không còn là Kiều Thanh Thanh trước kia nữa, em chỉ muốn sống sót, dùng hết vốn liếng để tiếp tục cùng người nhà sinh tồn.”

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, Thanh Thanh, em không cần phải sợ.”

Trong giọng nói của cô có thương thảm và ghét bỏ dành cho bản thân cộng thêm thống khổ và áp lực nhưng Thiệu Thịnh An không nhận ra. Anh cho rằng cô đang sợ hãi, lo lắng cho tương lai nên anh nói với cô những lời kiên định giống như lời hứa hẹn khi kết hôn: “Đừng sợ! Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, có gì nguy hiểm hay khó khăn chúng ta đều có thể vượt qua.”

Kiều Thanh Thanh lắc đầu. Cô muốn nói mình đã sớm không sợ hãi, rằng cô đã sớm nhìn thấy địa ngục và chìm nổi ở đó mấy năm.

Điều duy nhất khiến cô sợ hãi chính là đau xót vì người thân rời đi.

Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ nghẹn ngào đáp “Được”.

Được, từ đây về sau em quyết định mặc kệ là sống hay chết chúng ta đều ở chung với nhau. Em không còn một mình nữa, em sẽ cố gắng để bản thân dựa vào anh nhiều hơn.

Những ngày tiếp theo hai vợ chồng theo kế hoạch ra cửa càn quét hàng hóa.

Mưa càng ngày càng lớn, có nơi vùng trũng đã thấy một tầng nước mỏng có điều mọi người vẫn không quá quan tâm. Ai đi làm vẫn đi làm, đám nhỏ tranh thủ cuối kỳ nghỉ hè mà vui chơi khắp nơi.

Kiều Thanh Thanh hỏi thăm mấy lò mổ và đặt một đám thịt lợn, gà, vịt, bò, dê. Sau đó cô tới chợ hải sản mua cá và các loại đồ ăn khác. Mỗi ngày thức dậy cô sẽ thấy trước mặt có một danh sách mua sắm thật dài đang thúc giục cô phải mua thật nhanh!

Tiền của bọn họ nhanh chóng cạn đi, mà đồ thì cuồn cuộn đổ vào không gian. Hơn 1000 mét vuông chậm rãi bị lấp đầy.

Trong lúc ấy Kiều Tụng Chi bán cửa hàng, Thiệu Thịnh An cũng lấy lý do mình bị bệnh cần dùng tiền để ba mẹ anh bán nhà ở quê. Kiều Tụng Chi bớt thời giờ trở về ký hợp đồng, ba Thiệu cũng thế. Tuy khoảng cách không xa, nếu thuận lợi thì trong ngày là xong nhưng Kiều Thanh Thanh vẫn thấy không yên.

“Mẹ đừng đi, chúng ta không thiếu hai mươi vạn này.” Ban đầu Kiều Thanh Thanh phản đối. Cô sinh sống ở thời mạt thế đã lâu nên quên mất lúc bán nhà phải về ký tên nhưng vất vả lắm mẹ cô mới tới nơi này vì thế cô không nỡ để bà rời đi. Nếu bà đi rồi không về thì sao?

“Thanh Thanh ngốc, hai mươi vạn có thể mua được bao nhiêu đồ? Mẹ cũng muốn giúp đỡ một chút.” Kiều Tụng Chi cười và xoa mặt cô, “Con ấy, quá nóng ruột. Con không phải sợ, mẹ nhất định sẽ về.”

Ba ngày sau Kiều Tụng Chi đội mưa trở về. Ba Thiệu thì về sớm hơn chút. Ông ấy thật sự tin tưởng con mình bị bệnh nặng cần tiền gấp nên lấy được tiền là lập tức lên tàu khuya về luôn.

“Mưa to quá, bên ngoài ga tàu đều ngập. Cũng may tôi mang ủng chứ không là quần cũng ướt rồi.” Ba Thiệu nói với vợ và hỏi, “Mấy ngày nay Tiểu An thế nào, bà thông gia nói như thế nào?”

Mẹ Thiệu lấy khăn lông cho ông lau mặt mũi rồi ưu sầu nói: “Bà thông gia nói tình huống bệnh không tệ, aizzz, tôi muốn tới thăm nó quá.”

“Đừng gấp, bệnh viện ở chỗ khác tốt hơn nên sẽ có lợi cho bệnh của Tiểu An. Tôi đã gửi tiền qua, bà gọi điện thoại cho Thanh Thanh xem con bé nhận được chưa.”

Kiều Thanh Thanh không chú ý nên lúc này mới xem xét thấy có một khoản 19 vạn mới được chuyển tới.

“Con nhận được rồi mẹ. Thịnh An không sao, qua mấy ngày nữa là bọn con về.”

Sau khi gác điện thoại Kiều Thanh Thanh cũng cảm thấy áy náy nhưng thương cảm sẽ chỉ khiến con người ta mềm yếu. Cô nhanh chóng xốc lại tâm tình và dùng số tiến đó mua sắm càng nhiều vật tư hơn. Chồng cô nói đã đặt thuyền xung phong, ngoài ra cô còn đặt thêm năm cái thuyền khác. Cô cũng gửi một con thuyền cho Viên Hiểu Văn và thêm 10 cái thuyền Kayak.

Ba mẹ hai bên đều chuyển thêm tiền bán nhà cho họ thế là Kiều Thanh Thanh có thể mua sắm đủ thuốc men. Bản thân cô làm việc cho công ty bán thuốc nên có chút quen biết. Mấy ngày nay cô xin nghỉ làm khiến đồng nghiệp gọi điện tới trêu ghẹo kẻ liều mạng như cô cuối cùng cũng nghỉ phép. Quả thực trước kia dù sốt 39 độ cô vẫn không nghỉ nhưng lúc này nghe đồng nghiệp nói thế cô chỉ cười trừ.

Trước kia bản thân cô…… quá hiếu thắng. Để mua được nhà ở gần trường cô và chồng liều mạng phấn đấu. Lúc học đại học hai người đã quyết định kết hôn và bắt đầu làm thêm tích cóp tiền từ lúc ấy. Sau khi tốt nghiệp và đi làm hai người kết hôn luôn. Bốn năm nay hai người quả thực chưa từng nghỉ ngơi, thậm chí lúc kết hôn họ cũng chỉ bớt thời gian đi đăng ký, hôn lễ cũng không tổ chức.

Kiếm nhiều tiền như thế mà chưa được tiêu đồng nào, đúng là nghẹn khuất.

Thuốc men và thuốc chữa bệnh cần thiết cùng với trang thiết bị chăm sóc sức khỏe lần lượt tới tay, tiền cũng cạn rất nhanh.

Mấy ngày nay xăng mua được từ chợ đen cũng được đưa tới. Thiệu Thịnh An đón Kiều Thanh Thanh tới kho nhận hàng lúc nửa đêm, hành động cực kỳ cẩn thận.

“Chờ về sau…… Nếu bọn họ tới đây tìm xăng và phát hiện trống không cũng sẽ không hoài nghi tới chúng ta mà sẽ chỉ nghĩ là bị trộm.” Thiệu Thịnh An cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đống xăng này treo trong lòng anh mấy ngày nay, một ngày chưa nhận được là anh còn bất an.

Anh cười trấn an vợ: “Anh sẽ nói mình muốn mua bán kiếm thêm tiền, nhưng chưa kịp bán ra ngoài đã gặp ngập lụt, sau đó đồ đi đâu anh cũng không biết.”

Kiều Thanh Thanh “ừ” một tiếng và ngồi ở ghế phụ ghi thêm một câu trên sổ: “Khoản tiền lắp kính bao quanh sân phơi em đã để lại…… Buổi chiều em đã thu hết máy phát điện cùng một đơn gạo và mì cuối cùng, ngoài ra còn có quần áo và đệm chăn ngày mai sẽ được đưa tới kho hàng. Chờ thu xong chỗ đó chúng ta sẽ không mua nữa. Vật tư chủ yếu đã thu thập hòm hòm, Thịnh An, anh có gì muốn mua thêm không? Chúng ta còn dư lại 21 vạn.”

“Anh tới xưởng gia công đặt một đống bánh bao và sủi cảo đông lạnh, còn có bánh kem phô mai ruốc mà em thích ăn anh cũng đặt. Đặt trực tiếp từ nhà xưởng nên giá sẽ rẻ hơn một chút, chắc tầm 6 vạn, em để lại số tiền này cho anh.”

Kiều Thanh Thanh cười đáp: “Được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp