Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 12


3 tháng

trướctiếp

Lời Thiệu Thịnh An nói làm Kiều Thanh Thanh thấy lòng chua xót, hốc mắt đỏ lên.

“Anh không hỏi gì mà thật sự nghe theo em, không cần sinh con nữa sao?”

Thiệu Thịnh An nghiêm túc nhìn cô nói: “Bởi vì em là Thanh Thanh của anh, là người anh yêu nhất. Cho dù có con thì anh vẫn yêu em nhất vì thế nếu em không muốn thì anh cũng không cần.” Anh xoa đầu cô giống như lúc niên thiếu dỗ cô học từ mới tiếng Anh, “Em không cần áy náy, chúng ta là vợ chồng, là một thể, lựa chọn của em chính là của anh.”

“……” Kiều Thanh Thanh không nói gì nữa mà chỉ ôm lấy anh.

Ôm vợ trong lòng, Thiệu Thịnh An cười nói: “Sao lại thích khóc thế, Thanh Thanh của chúng ta đừng khóc. Ngày mai mắt sưng lên rồi để ba mẹ anh thấy sẽ mắng anh để em khóc thành thế này.”

Kiều Thanh Thanh vừa nức nở vừa đánh anh: “Em lừa ba mẹ là anh bị bệnh, còn anh trực tiếp nói mình có khả năng bị ung thư, chuyện không may mắn như thế anh cũng dám nói.”

“Không sao! Anh là người bách độc bất xâm, tính cách ba mẹ anh em cũng biết, không nói thế thì họ không chịu tới đâu. Về sau…… Về sau lại nói, chỉ cần một nhà chúng ta ở bên nhau là được.” Thiệu Thịnh An hôn cô và nói, “Ngủ đi, sắp 12 giờ rồi.”

“Vẫn để em làm đi.”

Thiệu Thịnh An không ngờ cô kiên trì như thế nên khuyên: “Anh đã hỏi rồi, em làm phẫu thuật sẽ phải đụng dao kéo, anh làm sẽ càng tiện hơn mà hiệu quả thì giống nhau.”

Kiều Thanh Thanh do dự một chút.

“Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thế đi, mau ngủ thôi.”

“Em không ngủ được.” Nằm ở trên giường đắp chăn đàng hoàng rồi Kiều Thanh Thanh mới nói.

“Vậy chúng ta nói chuyện phiếm, em còn chưa nói cụ thể cho anh biết về không gian đâu. Anh nghe mẹ nói thì đó là bảo bối truyền từ tổ tông, thế là sao?”

Kiều Thanh Thanh quay qua nhìn Thiệu Thịnh An và thấp giọng nói: “Bởi vì lần đầu tiên không gian xuất hiện là ở trên người mẹ của bà ngoại em, sau đó truyền cho bà ngoại, rồi mẹ em và tới em.”

Không gian của Kiều Thanh Thanh là truyền theo mẫu hệ, từ bà cố ngoại truyền tới tận đời cô. Lúc mới xuất hiện nó chỉ to bằng cái hộp nhỏ. Bà cố ngoại có được nó thì rất vui, cũng không dám nói với những người khác. Bà cho rằng đây là trời cao ban ân, vì thế bà coi nó như hộp trang điểm của mình, chỉ dám bỏ chút đồ quý giá trong ấy ví dụ một đôi hoa tai bạc, một cây trâm gỗ hoặc hoa lụa.

Đối với một người gia cảnh bần hàn như bà cố ngoại thì đó là những thứ trân quý nhất rồi. Sau đó bà kết hôn và được thêm một đôi vòng tay bằng bạc do chồng đưa. Bà lại cất vào không gian. Chồng để bà quản lý gia đình vì thế mọi tài vật đều được bà giấu trong hộp kia. Ở thời điểm hỗn loạn ấy khu dân nghèo thường có trộm gà trộm chó, nhà người khác thi thoảng sẽ mất cắp, còn nhà họ trước nay chưa từng mất một xu. Ông cố ngoại từng khen vợ quản gia giỏi, cưới được bà là phúc của tổ tiên.

Vì gia cảnh bần hàn nên bà cố ngoại chưa từng có mấy thứ như ngọc thạch, hoặc vàng bỏ vào trong không gian.

Mãi tới khi bà ngoại được sinh ra mọi thứ mới có thay đổi.

Lúc mang thai bà ngoại của Kiều Thanh Thanh, bà cố ngoại phát hiện không gian biến mất, đồ bên trong đều rơi ra ngoài. Bà cho rằng trời cao thu lại đặc ân vì thế tuy thương tâm khổ sở nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mãi tới khi con gái lớn lên, đủ 15 tuổi thì đột nhiên lại có “hộp trang điểm” mà mẹ mình từng nhắc tới. Bà lập tức kể cho mẹ nghe thế nên bà cố ngoại mới biết hóa ra hộp kia không biến mất mà được chuyển sang cho con gái mình.

Từ khi có được không gian bà ngoại như có được của quý.

Lúc ấy bà ngoại đã trộm gia nhập một đảng phái và đang tràn đầy nhiệt huyết đấu tranh vì lý tưởng. Không gian thần bí này không phải chính là nơi cất giấu tin tình báo tin cậy nhất sao? Dựa vào bảo vật “Tổ truyền” này bà ngoại Kiều Thanh Thanh làm công tác ngầm cực kỳ thuận lợi. Sau đó bà lại được tin tức kẻ địch trộm một đống vàng mang lên thuyền và định mang về nước tranh công. Bà ngoại Kiều Thanh Thanh cùng các đồng chí nhìn trúng đống vàng này và muốn cướp về đầu tư quân trang. Sau một phen mạo hiểm bọn họ cũng đi được vào kho hàng. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Vàng quá nặng, một khối to bằng cục gạch đã nặng hai cân vì thế bọn họ phải phân nhóm để mang đi. Bà ngoại Kiều Thanh Thanh giấu mười khối trong người sau đó chợt nghĩ tới không gian. Tuy nó không to nhưng cũng có thể giấu hai khối thế là bà lại lấy thêm hai khối! Ai biết vừa bỏ vào không gian vàng đã biến mất, không gian thì to ra, từ một cái hộp nhỏ thành một cái hộp lớn!

Một khắc kia bà ngoại Kiều Thanh Thanh cực kỳ khiếp sợ, ngay cả lúc kể cho cô sau này bà vẫn tràn đầy khiếp sợ.

“Lúc ấy bà sợ ngây người, nhưng bà thông minh, biết vàng có thể khiến không gian trở nên rộng lớn mà trước mắt là một đống vàng đó! Dù sao chúng ta khi ấy cũng chẳng có cách nào mang đi hết nên không thể để lại cho đám người kia. Vì thế bà ném toàn bộ vàng vào không gian, ai u, cảnh tượng khi ấy cháu không tưởng tượng được đâu. Bỏ một thùng vàng vào là không gian lập tức phình ra. Bà cũng chẳng có thời gian xem nó lớn thế nào mà chỉ nhanh chóng lấy sạch vàng rồi bỏ đi. Lúc sau an toàn rồi bà mới đo đạc, dù không có công cụ đo lường nhưng bà thông minh nên vẫn tự mình tính.”

Hóa ra hai miếng vàng to bằng cục gạch ban đầu bỏ vào có trọng lượng chừng 4 cân khiến không gian to lên chừng bốn mét khối vuông. Bà ngoại Kiều Thanh Thanh áng chừng chiều dài và rộng đều hai mét, còn cao chừng một mét, nhìn bẹp bẹp nhưng vuông vức.

“Bà đoán bốn cân vàng biến cái hộp nho nhỏ thành cái hộp lớn rộng bốn mét khối. Đêm đó bà và các đồng chí nộp 80 cân vàng chiến lợi phẩm. Vốn là 100 cân nhưng có một đồng chí hy sinh, aizzz. Khoang thuyền có mười lăm cái thùng, một thùng là 50 thỏi vàng tương đương 100 cân. Mình bà thả mười bốn thùng vàng vào không gian chính là 1400 cân. Thanh Thanh à, 1400 cân đó, lúc này không gian đã rộng 1400 mét khối. Sau đó rốt cuộc bà cũng tìm được dụng cụ đo thích hợp, hê hê, cháu đoán thế nào? Kết quả không khác bà đoán là mấy, nó rộng 1322.33 mét khối. Bà đoán có lẽ nó liên quan tới độ tinh khiết của vàng, nếu độ tinh khiết là 100% thì hẳn không gian sẽ rộng ra 1400 mét khối!”

Khi ấy Kiều Thanh Thanh còn nhỏ nghe vậy thì trong lòng cũng chờ mong. Năm cô 15 tuổi mới vừa có không gian cô đã yêu thích không buông tay. Nghe bà ngoại nói xong chuyện cũ cô lại càng cảm thấy thứ này phi phàm không tầm thường.

Một cái không gian nuốt vàng là có thể biến to ra là thứ thần kỳ cỡ nào!

Kiều Thanh Thanh mười lăm tuổi có được không gian thì nó đã không chỉ rộng 1322.23 mét khối mà đã rộng 1441 mét khối. Sau đó bà ngoại cô đã thử bỏ nhiều thứ vào cho nó rộng ra và phát hiện ngoài vàng, ngọc thạch cũng có thể đạt được tỉ lệ 1 cân: 1 mét khối. Nhưng phải là ngọc tốt mới có được cái tỉ lệ ấy, nếu ngọc không tốt thì 10 cân cũng chẳng được một khối. Tới thế hệ của mẹ cô thì không gian không rộng lên nữa. Mẹ cô nói: “Như vậy là đủ dùng rồi, coi như lúc đi ra ngoài du lịch cũng chẳng cần mang hành lý nữa.”

Bà ngoại nói: “Nó giống như có sinh mệnh, nuốt vàng và ngọc thạch là sẽ đưa ra giá cả thích hợp, trao đổi tỉ lệ thế nào là do nó tính. Nó trốn trong huyết mạch của phụ nữ nhà chúng ta, lúc bà mang thai bác cả của cháu nó biến mất. Sau bà sinh bác thứ hai rồi mới sinh mẹ cháu. Lúc ấy bà chờ nó xuất hiện trên người mẹ cháu và nó xuất hiện thật!

Đây là trời cao ban ân, là món quà cho những người phụ nữ trong nhà chúng ta. Bản thân chúng ta đều là người thường, lợi dụng nó làm một chút chuyện là được, chớ làm chuyện ác, cũng ngàn vạn đừng nói ra ngoài. Ngay cả chồng cháu sau này cũng không được biết. Mẹ cháu làm được nên nó không gặp quá nhiều tổn thất trong cuộc hôn nhân của mình. Cháu cũng phải làm được.”

Nghe đến đó, Thiệu Thịnh An hỏi: “Bà ngoại gặp phải chuyện không tốt ư? Tổn thất? Bà ngoại gặp “tổn thất” gì sao?”

“Đúng thế, vào lúc tuổi già ông ngoại bị người ta rủ rê đánh bạc, đánh đến đỏ cả mắt, cả nhà nợ một món khổng lồ phải bán đất, bán nhà để trả. Nhưng ông ngoại đã mê mẩn, muốn vay tiền tiếp tục đánh bạc, thậm chí còn muốn bán bí mật về không gian kia cho kẻ vay nặng lãi. Ông ta nói một bà già như bà ngoại cần không gian làm gì, không bằng đi theo những người đó làm ăn. Không gian rất tiện, mang cái gì đi qua kiểm tra cũng không bị phát hiện, nhất định có thể kiếm một món lớn. Ông ta chỉ biết một chút thông tin, không biết không gian khi ấy đã truyền sang cho em. Cả đời bà ngoại làm người cương trực, sao có thể chấp nhận chuyện đó? Ông ngoại vừa có ý tưởng này đã đủ khiến chúng ta vạn kiếp bất phục…… vì thế cuối cùng bà giết ông ngoại sau đó tự sát.”

Lòng Thiệu Thịnh An rung lên, miệng lẩm bẩm: “Chẳng trách em không nói với anh về chuyện không gian.”

“Đúng vậy, sau khi chúng ta kết hôn mẹ đã nói rõ chân tướng cái chết của ông bà ngoại cho em biết. Lúc ấy em mới hiểu vì sao bà ngoại lại nói câu ấy. Hóa ra lúc đó bà đã chuẩn bị chấm dứt tất cả.” Kiều Thanh Thanh lộ vẻ mặt thương cảm.

“Em không muốn sinh con thì ngoài việc không muốn nó phải chịu khổ em càng không muốn không gian biến mất khi em mang thai. Bà ngoại và mẹ em đều sinh con gái nên không gian còn xuất hiện, nhưng bọn họ cũng không biết nếu không sinh được con gái thì không gian có còn nữa hay không. Em không dám đánh cuộc.”

Kỳ thực cô đã từng hỏi ý chí của không gian nhưng nó chỉ lặp lại những gì đã nói vào ngày cô sống lại. Nó đưa cô trở lại mười năm trước rồi nhân duyên với nhà cô sẽ chấm dứt, chờ cô chết rồi nó sẽ hoàn toàn biến mất.

Trong đó thật ra có thâm ý, Kiều Thanh Thanh suy nghĩ thật lâu cũng không đoán ra ý nó.

Cô sẽ là người cuối cùng trong gia đình nắm giữ không gian, cho dù cô mang thai sinh được con gái thì không gian cũng sẽ không được truyền cho con gái cô.

Nó sẽ hoàn toàn biến mất.

Trong mơ hồ Kiều Thanh Thanh hiểu cái gì đó. Có lẽ bà cố ngoại vì một cơ duyên nên có được bảo vật này. Cũng có lẽ tổ tiên bọn họ đã có không gian nhưng chỉ tới đời bà cố ngoại thì nó mới hiện ra.

Đó là quà tặng quý giá, nhưng duyên này có hạn, không phải vô hạn vĩnh viễn thế nên Kiều Thanh Thanh quyết định buộc ga-rô, tuyệt đối không sinh con.

Thiệu Thịnh An nói tới chuyện anh sẽ buộc ga-rô khiến Kiều Thanh Thanh vô cùng cảm động nhưng cũng đồng thời có bất an, nó khiến cô hổ thẹn!

Cô chắc chắn mình sẽ không có một người đàn ông nào khác, Thiệu Thịnh An là người chồng duy nhất của cô trong cuộc đời này. Cô khẳng định sẽ không sinh con cho người khác. Nhưng nhiều năm sống sót một mình nên cô đã sớm có thói quen ỷ lại vào bản thân, và tin tưởng bản thân mình hơn tất cả những người khác.

Nếu đã quyết không sinh con thì cô phải đảm bảo bản thân nhất định không sinh được. Suy nghĩ của cô đã sớm đi theo hướng cực đoan, chính mình có thể sinh sản khiến cô cảm thấy như đang ôm bom hẹn giờ!

Cảm giác mâu thuẫn rối rắm này cô không thể nói với chồng và mẹ đẻ. Cô sợ hãi ly biệt nhưng càng sợ có một ngày người thân cận nhất sẽ dùng ánh mắt xa lạ để nhìn mình.

Nếu thế thì chẳng thà chết đi còn hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp