Thiên Tai Thổi Mạt Thế Tới

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

Buổi chiều Kiều Tụng Chi nói máy phát điện năng lượng mặt trời đã lắp xong thế là Kiều Thanh Thanh chuyển nốt khoản tiền còn lại.

“Mẹ, con không ăn cơm tối đâu, con có hẹn với Hiểu Văn. Thịnh An cũng có chuyện muốn làm nên mẹ tự nấu hay để con gọi cơm hộp?”

“Gọi cơm hộp cái gì, mẹ tự làm được, thuận tiện mẹ qua ăn cùng bố mẹ chồng con.”

Lúc tới tiệm lẩu nhìn thấy Viên Hiểu Văn thế là Kiều Thanh Thanh lại cảm giác như đã mấy đời. Đã 10 năm cô không gặp Viên Hiểu Văn. Bởi vì lũ lụt nên hôn lễ của cô ấy bị kéo dài vô thời hạn. Cô ấy lại mang thai, trong nhà vô cùng bảo vệ. Lúc đó Hiểu Văn lo lắng cho Kiều Thanh Thanh sống một mình thiếu đồ nên thậm chí từng bảo chồng đưa vật tư cho cô hai lần, mãi tới khi nước càng sâu, không thể đi lại. Khi ấy Kiều Thanh Thanh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu và khuyên Viên Hiểu Văn đừng để chồng tới đưa đồ cho cô nữa.

Trước khi mất liên lạc Viên Hiểu Văn nói nhà họ phải chuyển tới nơi khác. Kiều Thanh Thanh tin tưởng Hồ Nham Hải nhất định có thể chăm sóc tốt cho vợ. Đời trước có thể thì đời này cũng nhất định có thể.

“Thanh Thanh, sao trông cậu thay đổi nhiều thế?” Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh thế là Viên Hiểu Văn buột miệng thốt ra, “Có phải tâm tình cậu không tốt không?”

Kiều Thanh Thanh thấy trong lòng ấm áp: “Không sao, mình chỉ hơi mệt thôi. Cậu có khỏe không?”

Viên Hiểu Văn ngượng ngùng: “Cũng tốt, hôm qua mình đi dạo phố cũng không có việc gì. Đúng rồi, sao cậu biết mình mang thai?”

“Mình nằm mơ mơ thấy.” Kiều Thanh Thanh cười tủm tỉm, “Mình là mẹ nuôi của đứa nhỏ nên đương nhiên có cảm ứng. Nè, cậu chọn đồ đi, muốn ăn cái gì thì chọn, hôm nay mình mời khách.”

“Ha ha, vậy mình sẽ không khách sáo đâu!”

Hai người vui vẻ ăn một bữa lẩu. Với Viên Hiểu Văn thì đây chỉ là một buổi tụ tập bình thường, tình cảm của họ trước giờ vẫn tốt, thường xuyên hẹn nhau ăn lẩu. Nhưng với Kiều Thanh Thanh mà nói thì đây là một lần gặp gỡ cách 10 năm. Lúc ăn thịt bò cay trong nồi lẩu mắt cô còn đỏ lên.

“Đúng rồi, lần trước mình nói với cậu về chuyện cơn bão lớn cậu phải tin mình mà mua nhiều đồ ăn tích trong nhà đi.” Cô rũ mắt nói.

“Được, nghe cậu, dù sao gần đây tụi mình cũng phải mua đồ kết hôn nên thuận tiện mua thêm chút đồ ăn.” Viên Hiểu Văn nghe thấy nghiêm túc trong giọng Kiều Thanh Thanh thì đồng ý.

“Cậu đang mang thai…… thì cũng nên mua thêm đồ dùng cho trẻ con, mình cũng sẽ hỗ trợ mua một chút. Địa chỉ là phòng tân hôn của cậu, để Hồ Nham Hải qua ký nhận là được, đừng để bản thân mệt nhọc.”

“Biết rồi, cậu đừng mua gì, đứa bé còn nhỏ mà, cậu phải tiết kiệm tiền mua nhà chứ, đừng tiêu linh tinh.”

“Mua đồ cho con gái nuôi của mình thì sao có thể gọi là tiêu loạn được.”

Viên Hiểu Văn hạnh phúc mà sờ bụng: “Cậu cũng cảm thấy đây là con gái à? Mẹ mình mơ thấy một bé gái đáng yêu, mình cũng cảm thấy đây sẽ là một đứa con gái, Nham Hải cũng bắt đầu chọn tên rồi ha ha!”

“Có thể…… cho mình sờ một chút không?”

Viên Hiểu Văn kỳ quái ngẩng đầu: “Cậu sờ đi.” Cô nắm tay Kiều Thanh Thanh đặt trên bụng mình, “Hiện tại không sờ được đâu, mẹ mình nói phải bốn tháng trở đi mới lộ rõ! Về sau đứa nhỏ còn động, đến lúc đó để cậu sờ, nhất định sẽ rất thần kỳ!”

Kiều Thanh Thanh nhẹ nhàng vuốt bụng Viên Hiểu Văn. Hiện tại bụng cô ấy vẫn phẳng, đương nhiên không thể sờ được cái gì vì thế cô cười nói: “Sờ được một cái lẩu nấm.”

“Ha ha ha.” Viên Hiểu Văn vui vẻ cười, “Bởi vì mình mới ăn lẩu hả?” Sau đó cô cố ý phồng bụng, “Nhìn đi, như vậy giống có thai sáu tháng chưa?”

“Giống.” Kiều Thanh Thanh nghiêng đầu đi không cho Viên Hiểu Văn thấy đôi mắt đỏ lựng của mình sau đó cô hít sâu và cười nói, “Đi thôi, mình đưa cậu về nhà, quá muộn không an toàn.”

Trên đường Viên Hiểu Văn vẫn luôn nói với Kiều Thanh Thanh về việc chuẩn bị cho hôn lễ, còn có chuyện vui vẻ trong lúc đi dạo với Trịnh Manh vào cuối tuần.

“Manh Manh quản chồng mình rất chặt, một tiếng phải gọi điện một lần. Aizzz, lời này mình cũng không tiện nói nhưng mình cảm thấy chồng cô ấy không tốt lắm.” Viên Hiểu Văn thấp giọng nói, “Nếu không phải tác phong của anh ta không ra gì thì Manh Manh cũng không đến mức cảnh giác đến thế, đi chơi cũng không yên tâm, lúc nào cũng căng thẳng.”

“Đó là chính cô ấy chọn, năm đó hai ta đã tâm sự nhiều lần, còn phân tích cặn kẽ nhưng bọn họ cứ chia tay lại quay lại vài lần cuối cùng vẫn kết hôn. Cậu không nói là đúng, miễn cho cuối cùng vợ chồng nhà người ta thì tốt còn cậu thành kẻ ác.”

“Mình biết rồi, từ sau khi bọn họ kết hôn mình chưa từng nói gì. Cô ấy oán giận thì mình lắng nghe là được.” Viên Hiểu Văn nhớ tới cái gì đó và hỏi. “Thanh Thanh à, cậu và Manh Manh có mâu thuẫn gì hả? Sao mình thấy lúc nói tới cô ấy cậu hơi lãnh đạm.”

“Không có, chỉ là ít khúc mắc thôi, mình hơi hoài nghi tình cảm của cô ấy với chúng ta.”

Viên Hiểu Văn trừng mắt: “Chẳng lẽ cậu đã biết? Cậu phải tin tưởng Manh Manh đó.”

Kiều Thanh Thanh vẫn chăm chú lái xe và hỏi: “Hử? Biết cái gì, tin tưởng cái gì?”

“Cậu không nói tới chuyện ấy ư? Không có gì, không có gì, mình nhớ lầm.”

Nhìn Viên Hiểu Văn một cái thế là Kiều Thanh Thanh cười nói: “Từ nhỏ cậu đã vậy, mỗi lần chúng ta làm chuyện xấu thì mặc kệ là trốn học hay không nộp bài cậu đều không đánh đã khai. Cậu chỉ nhìn sắc mặt giáo viên đã hỏi có phải giáo viên đã biết hay không, cậu nói sẽ sửa nhưng tới giờ vẫn thế. Nói đi, rốt cuộc là giấu mình chuyện gì.”

Viên Hiểu Văn buồn bực gõ đâu mình sau đó tự sa ngã nói: “Được rồi, chính là thứ bảy vừa rồi mình tới đón Manh Manh cùng đi dạo phố. Lúc tới dưới lầu nhà cô ấy mình gọi điện nhưng cô ấy không nghe thế là mình đi lên tìm ai biết lại thấy hai vợ chồng nhà ấy cãi nhau.  Cô ấy mắng chồng mình thấy ai cũng thích, mỗi ngày đều có một cô em gái khác nhau, đến bạn cô ấy cũng không tha. Sau đó Đỗ Kiệt nói anh ta thích nhìn gái đẹp, Kiều Thanh 
Thanh xinh đẹp nên anh ta nhìn nhiều một chút thì có sao. Anh ta mắng Manh Manh lòng dạ hẹp hòi ghen với cả bạn mình…… Thanh Thanh! Manh Manh không phải người như vậy, kẻ không tốt là Đỗ Kiệt. Anh ta đang châm ngòi ly gián! Cậu đừng hiểu lầm Manh Manh, ba chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, có gì hiểu lầm thì nói ra, đừng ảnh hưởng tới tình cảm.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Thanh Thanh nghe nói tới chuyện này vì thế không nhịn được lạnh người. Chẳng trách vài lần gặp mặt Đỗ Kiệt cô luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Chờ Đỗ Kiệt đi rồi Trịnh Manh luôn buồn bực không vui, hóa ra còn có chuyện này. Kết hợp với đời trước cô nghe được lời Đỗ Kiệt nói với kẻ cướp nhà của mình thì cô càng thêm ghê tởm.

“Thanh Thanh, Manh Manh chính là kẻ yêu vào thì mù quáng, nhưng tình cảm chúng ta tốt như thế, cô ấy sẽ không bị chồng mình kéo xuống mương đâu, cậu phải tin tưởng cô ấy.”

“Không sao, cậu đừng nghĩ nhiều, mình và Manh Manh không phải vì việc này mới khúc mắc, cậu không cần tự trách.”

Viên Hiểu Văn thất bại nói: “Về sau mình phải quản miệng cho tốt.”

“Đừng buồn thế, nhìn xem ai ở ven đường kìa.” Kiều Thanh Thanh chậm rãi dừng xe.

“Là Nham Hải!” Mắt Viên Hiểu Văn tỏa sáng, cô xách túi định xuống xe nhưng vẫn quay đầu nói, “Thanh Thanh, lên nhà mình ngồi một lát nhé! Giữa trưa mẹ mình bao sủi cảo bỏ trong tủ lạnh, để mình nấu cho cậu ăn.”

“Không cần, mẹ mình tới chơi nên mình phải về với bà đã.”

“Hóa ra dì tới, vậy cậu về đi, hôm nào mình tới chơi.”

Hồ Nham Hải gật đầu với Kiều Thanh Thanh rồi duỗi tay đỡ lấy Viên Hiểu Văn. Hai người sóng vai đi vào nhà, nhìn bóng dáng bọn họ trong mắt Kiều Thanh Thanh tràn đầy thương cảm và dịu dàng. Trong lòng cô thầm chúc phúc cho bọn họ có thể sống sót.

Về đến nhà cô thấy mẹ đã về khách sạn và nhắn tin dặn cô ngủ sớm, đừng thức khuya. Bà lại nói bố mẹ chồng và anh chồng của cô đã ngủ ở khách sạn, cô không cần lo lắng. Quan tâm bình thường này khiến lòng Kiều Thanh Thanh ấm áp, nhưng có lẽ vì bóng ma đời trước nên không thấy chồng về thì cô ngủ không yên.

Cũng may hôm nay Thiệu Thịnh An về sớm, hơn 11 giờ đã về, còn mang theo hai hộp điểm tâm cho cô.

“Trước kia em thích nhất ăn bánh quả xoài này, vừa lúc anh có việc đi qua đó nên mua cho em.” Thiệu Thịnh An vừa thay quần áo vừa kể chuyện công việc, “Rất thuận lợi, anh Vương nói ngày kia là có thể nhận được xăng, còn chỗ em thì sao?”

Kiều Thanh Thanh kể lại những việc cô đã làm hôm nay. Thiệu Thịnh An nghiêm túc nghe và khen cô: “Thanh Thanh nhà ta thật có năng lực, em chờ một chút, bên này xong xuôi anh sẽ đi qua giúp em.”

“Không sao, anh cứ bận việc của mình, chúng ta phân công làm việc sẽ nhanh hơn. Ngày kia em còn muốn tới cửa tiệm ăn vặt trước cửa chung cư để lấy đồ. Em mua nhiều lắm.” Cô cũng kể tới buổi tối đó mình xúc động mua bao nhiêu.

“Sao lại gọi là tiêu phí, đều là đồ ăn có thể dùng tốt. Em nhắc anh mới nhớ còn phải mua ít đồ chúng ta thích ăn, về sau muốn ăn là có.” Thiệu Thịnh An lấy giấy bút viết thực đơn khiến Kiều Thanh Thanh bật cười. Cô ngồi bên cạnh nhìn anh viết, Thiệu Thịnh An thì vừa viết vừa nói cho cô chuyện hôm nay mình đã làm bao gồm cả quá trình lừa bố mẹ đẻ.

“Anh nói gần đây anh bận, bởi vì phải đi làm kiểm tra, em cũng phải đi theo nên không có ở nhà……”

Bỗng nhiên anh lại nói, “Anh đã hẹn thứ sáu tuần sau làm giải phẫu buộc ga-rô, em hủy lịch giải phẫu của mình đi.”

“Giải phẫu? Thịnh An, anh đang nói gì thế?” Kiều Thanh Thanh còn tưởng mình nghe lầm.

“Sao thế?” Thiệu Thịnh An nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô, “Anh đã hỏi thăm nếu anh buộc ga-rô thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, lại khôi phục nhanh. Anh lựa chọn thứ sáu tuần sau vì anh nghĩ chúng ta cần nửa tháng để mua sắm vật tư. Không phải em nói nửa tháng sau các nơi sẽ bắt đầu xuất hiện ngập úng sao? Đến lúc đó mua đồ cũng không tiện, anh định nhanh chóng mua sắm trong hai tuần này, đến lúc ấy chúng ta yên tâm ở trong nhà, nơi này là tầng 8, dù mưa lớn thế nào cũng không lo.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp