3

Nói tới nói lui, vào ngày sinh nhật của ông tôi vẫn chuẩn bị đồ đạc rồi ra ngoài.

Tiết trời đầu xuân, tháng ba ở Hàng Châu mưa bụi mịt mù.

Tống Nam Hủ vẫn chắn ở cửa nhà tôi, hạt mưa vẫn rơi trên ngọn tóc hắn.

“Anh, lâu rồi không gặp, anh có nhớ em không?”

Tôi tức giận gạt đi giọt nước trên tóc hắn: “Tôi muốn cậu nhanh chóng cút đi, cả ngày không đi làm cho tốt mà ở đây làm phiền tôi có mục đích gì?”

Hắn cũng không giận: “Anh, em rất nhớ anh.”

“Em biết anh sẽ không muốn để em phải đợi mà.”

Dứt lời hắn bắt lấy tay và ôm chặt tôi, bàn tay to lớn che lại phía sau đầu đang tựa vào trong lòng hắn của tôi… Thơm quá, xúc cảm cơ bụng rất tốt.

Nhưng Hạ Tân tôi là trai thẳng, trai thẳng!

Nghe rõ tiếng hầu gái phía sau đang cười, vì thế tôi tức giận mà đập tay giãy giụa một lúc… nhưng vô ích.

“Tống Nam Hủ, buông ra! Cậu biết rõ hôm nay là sinh nhật ông nội, là ông muốn gặp cậu chứ không phải tôi.”

Hắn mỉm cười nói không quan trọng, sau khi xoa nhẹ eo tôi một lúc liền cưỡng ép mang tôi lên chiếc Rolls-Royce kia, trên đường đi cũng không nhắc tới chuyện bỏ thuốc và lên giường đêm đó.

Giống như trước đây, ngồi trên xe luôn thích im lặng ôm tôi - người anh trai đối với hắn khá tốt. Nếu tôi khó chịu, cũng sẽ làm nũng giống như một đứa trẻ.

Nhưng hôm nay tôi thật sự không thể đối xử bình đẳng được.

Lẽ ra tôi nên sớm phát hiện, Tống Hủ Nam hắn và truyện tranh không giống nhau — hắn đã trở thành một con người bằng xương bằng thịt và có cảm xúc, thay vì một bá đạo tổng tài cả ngày lạnh mặt cùng “tôi” tranh giành nữ chính.

Hắn sẽ khóc sẽ cười sẽ làm nũng, nhưng chỉ đối với tôi.

…Tôi đã quên mất nó bắt đầu từ khi nào.

Ở thế giới này, tôi là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn.

Hắn từ lúc năm tuổi đã là một cô nhi, sống nhờ trong nhà nam chính phú nhị đại.

Vì để hình thành tính cách ăn chơi trác táng không chịu trói buộc của nam chính trước khi gặp được nữ chính, tôi đã hy sinh hạnh phúc của Tống Nam Hủ, để hắn bị chèn ép từ khi còn nhỏ.

Lại bởi vì thiếu tình địch, tôi đã cưỡng ép để hắn yêu nữ chính, trở thành cái đinh trong mắt mọi người đứng đắn.

Hắn buộc phải trở thành phản diện, dấn thân vào con đường hắc đạo. Trong trận đấu cuối cùng bị bàn tay vàng của nam chính đánh gãy chân, đợi cả đời cũng không chờ được một cái liếc mắt của nữ chính dành cho mình.

Cuối cùng chết trong cô độc.

……

Bây giờ nhìn lại, lúc đó tôi cũng thật đê tiện.

Đây là bộ truyện tranh đầu tiên tôi vẽ, tuy cốt truyện còn thô nhưng phong cách vẽ rất tinh tế, danh số bán hàng trực tiếp cũng rất tốt, khiến tôi kiếm được rất nhiều tiền.

Tất nhiên, đó là vì danh tiếng.

80% người đọc đều cảm thấy không đáng với nam phụ, yêu cầu tôi sửa lại kết cục — để nam phụ khốn khổ vì tình một mình mỹ lệ.

Tôi không thích.

…Vậy nên, tôi bị đưa đến đây.

--@ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play