4

Dựa theo cốt truyện gốc, vào ngày đại thọ thứ 90 của Hạ lão gia, đa dạng có thể nói là nhiều vô kể.

Hôm nay cũng là yếu tố then chốt khiến Tống Nam Hủ hắc hóa.

Trong đại sảnh lộng lẫy, các quý ông và quý bà sang trọng quý phái qua lại.

Nữ chính Nhiễm Dật Huyên, nữ phụ Quý Trăn cũng ở đây.

Cả hai đều là thiên kim tiểu thư, nhưng nhìn không vừa mắt nhau — có mối thù gia tộc truyền kiếp.

Lúc đi ngang qua trước mặt Quý Trăn tôi cảm thấy có chút chột dạ, đây là nữ phụ* đáng thương do tôi đặc biệt tạo ra, có lẽ hôm nay nàng sẽ nhất kiến chung tình với Tống Nam Hủ, lại dây dưa hồi lâu.

*Trong raw tác giả để là nam phụ, nhưng chắc là ghi nhầm nên mình xin phép đổi lại thành nữ phụ.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của Quý Trăn, tôi nhanh chóng đẩy tay Tống Nam Hủ ra, lợi dụng đông đúc chen vào bên trong đám đông.

Nhiễm Dật Huyên mặc trên người trang phục lộng lẫy, vừa nhìn thấy tôi liền tiến lại gần… Tôi hận chết ý tưởng ban cho nam chính một vầng hào quang lúc trước. 

Tự làm bậy, không thể sống!

Cô nắm tay tôi ngọt ngào gọi anh trai, hoàn toàn khác so với thái độ độc đoán không cho phép từ chối của Tống Nam Hủ. 

Nếu tôi là nữ chính, tôi chắc chắn sẽ chọn Tống Nam Hủ — đây là sự thật mà tôi mới phát hiện ra sau khi xuyên vào truyện tranh tự mình trải nghiệm.

Thiết lập cá nhân của Hạ Tân mặc dù là một tay chơi có túi da đẹp, nhưng bổn sáng thế phật hệ đến cực điểm, bây giờ nghiễm nhiên trở thành “vẻ đẹp nữ tính”... Tại sao không chọn Tống Nam Hủ so với tôi càng “nam tính” hơn?

Trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn, mỉm cười đáp lại, vừa định đẩy cô ra thì cánh tay phải đột nhiên bị kéo mạnh — gót chân không đứng vững, tôi bất chợt ngã vào vòng tay của người đó! 

“Tống Nam Hủ, anh đủ chưa? Anh ấy là hôn phu của tôi!”

Nhiễm Dật Huyên không kịp giữ tôi lại, đại tiểu thư giận dữ giơ tay lên định tát vào mặt Tống Nam Hủ… Tôi mẹ nó thật sự vô thức giúp hắn chặn nó lại — 

“Anh!”

“Anh trai!!”

Hai người gần như nói cùng một lúc, Tống Nam Hủ lại lần nữa nhanh tay lẹ mắt bảo vệ tôi.

“Nhiễm Dật Huyên, cô lại xằng bậy, cũng đừng trách tôi ra tay đánh phụ nữ!”

…x, bậy quá rồi! Xin các người mở to mắt ra nhìn xem, tôi là nam chính chứ không phải nữ chính! 

【Ký chủ thân ái, ngài vi phạm với quy định rồi.】

Tôi nóng lòng muốn giải thích, nhưng hệ thống căn bản không quan tâm là ai sai, cảm giác được nam phụ và nữ chính cãi nhau như vậy, sốc điện không hề nhẹ khiến tôi thiếu chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

【Xin lưu ý, ngài không được phép châm ngòi ly gián quan hệ của nam phụ và nữ chính đâu ~】

…Chết tiệt, nó có liên quan gì đến tôi chứ.

Không đợi hai người tiếp tục cãi nhau, từ loa trên sân khấu truyền đến một giọng nam cắt ngang cuộc trò chuyện về ân oán của mọi người.

Tống Nam Hủ lại nhân cơ hội kéo tôi vào góc, lợi dụng chiếc bánh kem to hai mét trước mặt đè tôi vào tường hôn đến ý loạn tình mê.

Thẳng đến khi cha nam chính lên sân khấu phát biểu, hắn mới miễn cưỡng buông tôi ra, vuốt ve khuôn mặt tôi hung hăng nói: “Anh, không cho phép anh đến gần Nhiễm Dật Huyên, cũng không được tác hợp em với cô ta… Nếu không, em sẽ điên cuồng làm anh giống như đêm đó.”

Thằng nhóc này tức giận, cũng con mẹ nó thật là đẹp trai.

…Tôi chỉ là có một đôi mắt biết thưởng thức cái đẹp mà thôi.

Lau sạch chất lỏng bên miệng, không chút sức lực tát vào mặt hắn, cuối cùng vẫn không nỡ để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt này.

“Tống Nam Hủ, sao cậu dám! Tôi chính là anh trai cậu…”

Trưởng bối nên có uy nghiêm của trưởng bối, nhưng cảnh tượng này lại Hạ lão gia vừa đi qua nhìn thấy —

“Tiểu Tân, sao cháu lại bắt nạt Tiểu Hủ? Đều phải kết hôn và tiếp quản công ty, sao còn non nớt như vậy.”

…Không tồi.

Trong truyện tranh, hôm nay Hạ lão gia sẽ bất ngờ tuyên bố hôn ước giữa tôi và Nhiễm Dật Huyên, sau đó chuyển 60% cổ phần trong công ty Tống Nam Hủ vất vả xử lý sang cho tôi.

Mà “tôi” vì để duy trì thiết lập nhân vật, hôn Nhiễm Dật Huyên trước mặt Tống Nam Hủ, còn trào phúng hắn ở công ty nhiều năm như vậy chỉ làm việc không công.

Ban đầu Tống Nam Hủ bị Hạ lão gia đâm sau lưng đã không kìm chế được cơn giận, vô cùng thất vọng rời khỏi tập đoàn Hạ thị, từ đó trong giới kinh doanh hắc bạch đều có liên quan, hoàn toàn hắc hóa dấn thân vào con đường báo thù.

Vậy bây giờ…

“Cái gì… ông, anh cháu sẽ kết hôn với ai?!”

Tống Nam Hủ bây giờ căn bản không thèm quan tâm đến hai chữ công ty, đứng trước mặt tôi và nắm chặt tay tôi không buông.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hạ lão gia hiện lên một tia nghi hoặc, tôi vội vàng đẩy Tống Nam Hủ ra giải thích: “Ông, ngài lầm rồi. Cháu không kết hôn, cũng không thể quản lý được công ty, vẫn là để Tiểu Hủ tiếp tục lo chuyện này đi.”

“Tiểu Tân, cháu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Cháu là con trai duy nhất của Hạ gia, cháu…”

“Ông, hôm nay là đại thọ của ngài. Nếu ngài cứ nhất quyết phải nhắc đến chuyện của cháu, vậy thì cháu cũng chỉ có thể rời đi sớm, nhường lại sân nhà cho ngài.”

“Hạ Tân, hôm nay ta đã nói rõ ràng! Huyên Huyên là cháu dâu được Hạ gia chúng ta công nhận, cháu phải cưới con bé!”

Thư ký thấy tình hình không ổn, vội vàng bước tới cắt ngang cảnh đối chọi gay gắt giữa tôi và ông.

Nhìn bộ dạng buông xuôi bất chấp tất cả của tôi, ông tức giận đến mức hất râu trừng mắt chọc thẳng vào gậy, hùng hùng hổ hổ được thư ký đỡ đi.

Mặc dù ông đối đãi với Tống Nam Hủ như cháu ruột của mình, nhưng người thừa kế duy nhất được ông công nhận lại là Hạ Tân.

Dù Tống Nam Hủ có năng lực mạnh mẽ đến đâu, hay Hạ Tân có đốn mạt thì cũng không thể so sánh được với báo cáo giám định ADN.

Tống Nam Hủ cuối cùng cũng không chiếm được gì. 

Nhưng bây giờ nam chính là tôi — tôi sẽ không để Tống Nam Hủ dẫm vào vết xe đổ như trong truyện tranh.

Sau khi ông rời đi tôi thoát khỏi tay Tống Nam Hủ, quay đầu lại liền thấy vị doanh nhân này đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo sẽ khóc ngay trước mặt công chúng.

“Anh, lời ông nói là thật sao?”

Tôi đỡ trán giả ngu: “Ý cậu là chuyện công ty sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ không đoạt cổ phần với cậu…”

Hắn sải bước tiến tới ôm tôi vào lòng, ngập ngừng nói: “Công ty em đều cho anh, xin anh đừng kết hôn với người khác, chỉ cần ở bên cạnh em. Em sẽ đối xử với anh thật tốt.. cho anh rất nhiều tiền, anh trai.”

“Tống Nam Hủ, cậu cũng biết tôi là anh cậu.”

Hắn ôm tôi thật chặt, như thể muốn hòa hợp vào trong cơ thể.

“Nếu nhất định phải liên hôn, em sẵn sàng thế chỗ anh, anh trai.”

Không hiểu sao, khi Tống Nam Hủ nói ra lời này tim tôi chợt thắt lại, như bị ai véo thật mạnh.

--@ttradaosatac

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play